Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Lê Nam Trân không ngờ nguyên nhân là như thế.


Đối mặt với bàn đồ ăn trước mặt, cô bỗng không muốn ăn, cô đặt thìa xuống, nhìn chằm chằm Uông Phục.


“Ừm…Lúc trước đúng là cậu ta có chút tật xấu, nhưng đó là trước kia, tớ sắp quên rồi.

” Uông Phục gãi đầu, “Nhưng tình huống của cậu ta, khả năng không có vấn đề mới không bình thường.

Đừng nhìn tớ nữa, cậu ăn đi, để tớ nghĩ xem mình nên nói gì.



Lê Nam Trân cúi đầu ăn mà không biết mùi vị nó thế nào.



“Không phải nhà tớ khá giàu sao, cậu biết đấy, nhà tớ đi theo chú Thương.

Lúc ấy không có tiền, tớ và Kỳ Hàn là hàng xóm, mẹ cậu ta vẫn còn sống, nhưng tinh thần không bình thường lắm, hình như tin đạo giáo, cứ nhìn thấy Kỳ Hàn chơi với những đứa trẻ con khác thì sẽ đánh cậu ta, nói đó là để bảo vệ cậu ta, nói chúng tớ hại cậu ta.



“Lúc ấy mấy đứa nhỏ khác rất sợ mẹ cậu ta, nhưng nhà tớ ở cạnh nhà cậu ta, cửa sổ phòng ngủ của tớ đối diện với phòng cậu ta, thường xuyên nói chuyện, thỉnh thoảng còn lặng lẽ chơi với nhau.



“Hồi tiểu học, tớ và cậu ta học chung một trường, cha của tớ đi theo chú Thương nên không quản tớ nữa, cho nên tớ đăng ký ở ký túc xá, mẹ Kỳ Hàn cũng đăng ký ở ký túc xá cho cậu ta.



“Kết quả vào năm lớp 5, một ngày cuối tuần về nhà thì phát hiện mẹ cậu ta tự sát, người đi lâu rồi, mẹ cậu ta không có công việc, chỉ dựa vào trợ cấp để sống, cho nên không ai biết, Kỳ Hàn đi về nhà, vừa mở cửa, căn phòng bốc đầy mùi thối.



Lê Nam Trân không nuốt nổi nữa, cô ngơ ngác nhìn Uông Phục chằm chằm.


Cô chỉ biết Kỳ Hàn là trẻ mồ côi.


Trước khi bị Kỳ Hàn bắt cóc, cô chưa từng để ý đến bất kỳ tin tức nào liên quan đến người này, chứ đừng nói đến chuyện! như vậy.



“Mẹ cậu ta để lại di thư, mắng Kỳ Hàn bất hiếu, lúc bà ấy chết thì anh không ở bên cạnh, không gặp mặt mà bà ấy lân cuối nên bắt cậu ta cứ vào ngày mùng 3 tháng 6 hàng năm phải quỳ sám hối trước mộ của bà ấy, niệm kinh cho bà ấy, nếu không sẽ nguyền rủa Kỳ Hàn chết không được tử tế.

” Mặt Uông Phục tràn đầy tức giận, “Sao trên đời này lại có người mẹ như thế cơ chứ? Rõ ràng bà ấy là người đêt Kỳ Hàn ở ký túc, nộp đơn xin giấy gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nhưng lại đổ hết lỗi cho Kỳ Hàn.



“Sau đó hình như có người tới khám nghiệm tử thi, kết quả cho thấy người không chết ngày mùng 3 tháng 6 mà là ngày 3 tháng 6 bà ấy viết di thư rồi cắt cổ tay, kết quả đến ngày 4 tháng 6 mới tắt thở.

Nhưng tớ không biết điều đó có đúng hay không, về sau Kỳ Hàn không đi học nữa, còn tớ thì chuyển nhà.



“Lúc tớ chuyển nhà không phải dọn đến gần nhà các cậu sao? Tớ không gặp lại cậu ta cho đến khi học cấp ba, là cha tớ đón cậu ta tới, cậu ta! Vì để kiếm tiền học phí mà lấy chứng minh thư của người khác, đến nhà máy của nhà tớ làm việc, kết quả sau ba tuần bị cha tớ phát hiện, hỏi ra mới biết là hàng xóm lúc còn nhỏ.



“Chuyện khác tớ không rõ, lúc ấy tớ trong kỳ phản nghịch, các cậu cũng biết mà, tớ cảm thấy cậu ta rất giả tạo, không hiểu vì sao cứ ở nhà tớ, cho nên muốn đánh cậu ta.

” Uông Phục xoa mũi, “Lúc ấy tớ suýt nữa quên mất chuyện hồi nhỏ, nhớ tới cái gì cũng chả thèm quan tâm, ngầm gây phiền phức cho cậu ta, kết quả cậu ta! Cậu ta giống như con chó điên, nhất là với những người giàu có, cậu ta không hề niệm tình cũ, kết thúc vấn đề.




“Sự cố lúc nhỏ khiến cậu ta tạm nghỉ học mấy năm, rồi đột ngột học nhảy lớp, học cùng khối với chúng ta, vẫn cứ vừa làm vừa học, tớ không biết cậu ta ở cô nhi viện như thế nào, nhưng tất cả tiền của cậu ta đều do cậu ta tự kiếm.

Cậu ta không quay về trại mồ côi, trước khi vào làm việc trong xưởng nhà máy, cậu ta toàn ngủ trên bàn học ở trường.



Uông Phục nhìn vẻ mặt của Lê Nam Trân, thật sự không biết phải nói như thế nào: “Cái kia, lúc học cấp ba khá tốt, chú Thương còn nhận nuôi cậu ta…” Uông Phục nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lê Nam Trân, chỉ có thể nhìn về phía Thi Tỉnh Lôi, “À, đó là tất cả những gì tớ biết, cái kia, không phải bây giờ cậu ta rất bình thường sao…”

Hôm nay anh mới không bình thường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận