Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Lê Nam Trân không chờ được nữa, cô trực tiếp chạy sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Kỳ Hàn.

Nếu mục tiêu “thoát khỏi gia đình” trước kia chỉ là một mong muốn đơn giản, không có định hướng, thì dường như hôm nay đã có cách giải quyết.

Kỳ Hàn giúp cô bỏ qua hàng hoạt thủ tục rườm rà, trực tiếp đạt được kết quả.

Ngay cả thành công do hải sản làm đại diện cũng đạt được, cái “hương vị” hồi nhỏ không nếm được thật ra đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng một món cháo hải sản và một ít tâm tư thầm kín đã khiến cô vội vàng mở đầu cho cuộc đấu tranh với gia đình, cô hy vọng sẽ có một cái kết đẹp đẽ.

Nhưng có lẽ Lê Nam Trân vẫn còn giữ cảm giác không chân thật “Mình thật sự rời khỏi nhà rồi sao?”, sự lo lắng của cô dần tăng lên theo thời gian chờ đợi.


Kỳ Hàn đang họp, anh cầm máy tính đi ra mở cửa, anh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lê Nam Trân.

“Kỳ Hàn, ừm…Cậu cứ bận việc đi.

” Lê Nam Trân nhìn máy tính trong tay Kỳ Hàn thì hơi xấu hổ, cô nhỏ giọng nói một câu liền muốn rời đi, lại phát hiện mình không có chìa khoá, “Có thể đưa chìa khoá cho tôi không?”“Vào đi.

” Kỳ Hàn tránh sang một bên, “Chờ tôi ở đây cũng giống như vậy.

”Lê Nam Trân đi vào thư phòng cùng anh, có hơi tò mò nhìn anh làm việc, nghe lén cuộc họp, càng nghe càng cảm thấy siêu việt.

Không phải Kỳ Hàn là một sinh viên vừa học vừa làm sao!Tuy rằng cô chưa từng tiếp xúc với thứ này, nhưng việc nhận xét báo cáo tổng kết công việc thật sự để sinh viên làm việc bán thời gian làm sao?Lê Nam Trân nghĩ đến khả năng chi tiêu “hư cấu” không phù hợp với năng lực của anh, tranh chấp không thể hiểu được giữa anh và Uông Phục, còn có lý luận tranh sủng” của Thi Tỉnh Lôi, nhưng cô không biết làm thế nào để hỏi trực tiếp Kỳ Hàn, muốn hỏi mấy người Thi Tỉnh Lôi, nhưng nhìn thấy 99+ tin nhắn ở Wechat cô lại đau đầu.

Không thể hỏi.

Miễn người khác lại cảm thấy cô đang quan tâm Kỳ Hàn.

Dù sao Kỳ Hàn có làm gì cũng chả liên quan đến cô.

Một tuyên bố phóng đại không hề có ý nghĩa thực tế.

Kỳ Hàn xoa mũi, quay đầu lại nhìn xem Lê Nam Trân đang làm gì, nhưng lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc và bối rối của cô.


Đang định nói thì Lê Nam Trân có vẻ bị giật mình bởi vì anh đột ngột quay đầu lại, cô cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.

Tai chuyển sang màu đỏ.

Kỳ Hàn cũng phối hợp giả vờ không nhìn thấy cô, ánh mắt của anh lại rơi xuống màn hình, giống như một đống số liệu rời rạc kia không còn phiền nữa.

Vị giám đốc biết đồ trong tay mình đã bị đuổi ra ngoài vào tối hôm trước, đã chuẩn bị sẵn bị Kỳ Hàn dùng giọng điệu lễ phép, nghiêm khắc chỉ trích, nhưng ngoài dự liệu, không ngờ “đánh giá” lại dịu dàng như vậy.

……Kỳ Hàn đóng máy tính lại: “Đi thôi.

”Lê Nam Trân ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng khi đi đến trung tâm mua sắm, Kỳ Hàn thật sự hối hận.

Bọn họ chủ yếu đi đến những cửa hàng dành cho hội viên, Lê Nam Trân vẫn giống như Giả Bảo Ngọc khi bước vào trang trại, nghĩa là “Mọi người đều biết còn tôi không biết”.


Không phải cô chưa từng nhìn thấy mấy thứ này, nhưng từ nhỏ, cô muốn cái gì thì đều có người đưa đến tận nơi, cửa hàng cô thường đến không bao giờ là một nơi như siêu thị, trong lúc nhất thời cô bắt đầu chơi, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch mua sắm.

Ban đầu Kỳ Hàn vẫn kệ cô, anh yên lặng đẩy xe để đồ, mãi cho đến khi Lê Nam Trân đặt vào trong xe đẩy một chai rượu trắng.

“Này? Làm gì đấy?” Thấy Kỳ Hàn lấy rượu ra, Lê Nam Trân vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Cậu vẫn muốn uống?”“Tôi sẽ không…Tôi sẽ không uống say nữa!” Lê Nam Trân đỏ mặt, nhưng cô chưa từng uống rượu trắng nguyên chất có độ cồn cao như vậy, “Tôi cảm thấy không ổn sẽ dừng lại.

”Kỳ Hàn thở dài, tùy cô vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận