“Cho cậu nồng độ cồn thấp nhất?” Thương Vũ Nhu hỏi người ở phía sau.
“Không cần, tôi thế nào cũng được.” Lê Nam Trân trả lời một câu theo bản năng, hơi xấu hổ mà sờ mặt, “A không, tôi và cậu giống nhau đi.”
Thương Vũ Nhu mỉm cười, kéo chiếc ghế của mình ra, ngồi xuống, gõ tay lên bàn, lấy ra một cái hộp, đưa nó cho Lê Nam Trân một cách bí ẩn.
“Đây là album ảnh khi còn nhỏ.”
Lê Nam Trân ngồi xuống muốn vươn tay cầm lấy nhưng cô ấy rút về phía sau: “Haiz, không cho cậu xem lúc này được.”
“Cái này lấy ra từ đâu?” Lê Nam Trân hỏi, đưa tay sờ dưới gầm bàn, phát hiện dưới gầm bàn của mình có mấy cái nút nhỏ, hình như không mở ra được.
“Cái của cậu bị khoá, không mở được.
Nó từng được đặt trong phòng làm việc của cha tôi, tôi đã lấy lại khi thay cái mới.”
Người pha chế đặt rượu giữa hai người, Thương Vũ Nhu uống một ngụm, kiên quyết nói: “Muốn nhìn không? Muốn nhìn thì trao đổi đi?”
“Đổi cái gì?”
“Cho tôi mật báo.”
Dưới ánh đèn sáng ấm áp, Thương Vũ Nhu cười giống như hồ ly tinh, Lê Nam Trân bất giác cảm thấy cô ấy rất giống Kỳ Hàn.
Một lời cảnh báo “bị hố không tốt chút nào” vang lên trong đầu, cô cầm ly rượu lên để che đi sự cảnh giác trên khuôn mặt.
Nhìn đứa nhỏ này bị Kỳ Hàn lừa thành dáng vẻ như vậy, Thương Vũ Nhu nhìn cô đầy thương hại, nói thẳng: “Tôi muốn theo đuổi Uông Phục.”
“Không thành vấn đề.” Lê Nam Trân sảng khoái đồng ý, sau đó còn thuyết phục, “Không phải cậu và cậu ấy lớn lên cùng nhau sao? Sao vẫn có thể thích cậu ấy vậy?”
“Cậu và Kỳ Hàn làm bạn lâu như vậy, sao vẫn có thể thích cậu ấy?”
Cô không biết.
Cả hai đồng thời im lặng, nhìn thấy tình cảm chân thật trong ánh mắt của đối phương.
“Vậy cậu muốn biết gì? Uông Phục chưa yêu ai, tiếp xúc thường xuyên nhất là tôi và Thi Tỉnh Lôi…” Còn sở thích gì đó, lúc nhỏ Thương Vũ Nhu được nhà họ Uông nuôi sẽ biết nhỉ?
“Không phải những thứ này.” Móng tay miêu tả mực nước bên trong ly, “Chúng ta đang uống rượu với nhau, các cậu muốn đi ra ngoài chơi, gọi cho tôi rất hợp lý đúng không?”
“Không phải Uông Phục thường xuyên chơi theo nhóm sao? Lúc hai chúng ta chơi cùng nhau cậu cứ nói một câu bình thường?”
Thương Vũ Nhu mỉm cười với cô, Lê Nam Trân chớp mắt, lập tức hiểu ra: “Cái này tính cái gì, thêm mấy thứ khác nữa cũng được.”
Uông Phục ấy à, bán cậu đi không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
“Nào nào tới xem ảnh!”
Mở hộp ra, Thương Vũ Nhu lấy hai quyển album ảnh, một quyển cực dày, một quyển giống như chỉ có mấy trang linh tinh.
“Khi còn nhỏ Kỳ Hàn không thích chụp ảnh, nhưng cha tôi rất thích chụp ảnh, chẳng có lần nào cậu ấy thoát được cả.” Thương Vũ Nhu mở mặt trước ra, ảnh chụp chung của nhà họ Thương lập tức hiện ra đầu tiên, Lê Nam Trân thoáng nhìn thấy một người phụ nữ trong ảnh, “Xem này.”
Thương Vũ Nhu đẩy ảnh chụp qua, ông Thương trẻ tuổi nhìn bốn đứa trẻ trước mặt, ba cậu bé dính đầy bùn đất, cô bé ở bên cạnh nhìn một cách thích thú.
“Lúc còn nhỏ Thương Vũ Nho ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nước một lần, cho nên lần này cha tôi nói đưa mọi người đi cắm trại, chỉ một tiếng sau, bọn họ đã bắt đầu đánh nhau rồi.” Thương Vũ Nhu nhìn vẻ mặt mất tập trung của Lê Nam Trân, vẫy tay yêu cầu người pha chế làm thêm hai ly rượu.
“Khi còn nhỏ Kỳ Hàn…hoạt bát như vậy?” Năm bức ảnh liên tiếp gần như tái hiện từng động tác đánh nhau của ba người, Lê Nam Trân sững sờ, nhận ly rượu theo bản năng.
“Ban đầu Thương Vũ Nho dẫm phải bùn, sau đó anh ấy đẩy Uông Phục, Uông Phục kéo Kỳ Hàn, đương nhiên Kỳ Hàn không bao giờ chịu thiệt một mình, lúc ngã xuống còn tiện tay ấn mặt Thương Vũ Nho.”
Thương Vũ Nhu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lê Nam Trân, nói thêm:
“Cảnh tượng thảm nhất là ba người đánh nhau xong, từng người ngồi xổm nhổ bùn đất trong miệng ra ngoài.”
Đây là…Kỳ Hàn?
Thương Vũ Nhu không giải thích nhiều, tiếp tục lật qua trang sau: “Còn cái này.”
Lại là hai bức ảnh được chụp liên tiếp, lần này chỉ có hai anh em nhà họ Thương và Kỳ Hàn, bức ảnh đầu tiên chỉ có một nửa người Kỳ Hàn trong khung hình, bị Thương Vũ Nho nắm cổ áo; bức ảnh thứ hai đầu Kỳ Hàn bị tay Thương Vũ Nho giữ chặt, biểu cảm cứng đờ “sao cậu dám” được máy ảnh ghi lại.
“Chỉ cần cha không yêu cầu thì Kỳ Hàn sẽ kiên quyết không chụp ảnh, cái này hình như là…” Thương Vũ Nhu liếc nhìn, “Ngày 1 tháng 6, chúng tôi học lớp 10, Kỳ Hàn học lớp 9, cha mới nói chụp ảnh, cậu ấy chạy ngay lập thức, bị Thương Vũ Nho kéo lại.”
Lê Nam Trân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Kỳ Hàn trong bức ảnh, cô im lặng.
Sau đó là Kỳ Hàn bị quét đầy bánh kem, bị ép gượng cười trước máy ảnh...
Đây chỉ là ảnh chụp chung, còn nhiều ảnh đơn “xuất sắc” hơn thế này, mấy ảnh này đều do ông Thương chụp —— ông Thương trông có vẻ thuộc kiểu người lạc hậu, không ngờ kỹ thuật chụp ảnh lại “cao siêu” như vậy.
Ví dụ như ảnh chụp năm lớp 11, sau khi Kỳ Hàn và Uông Phục đánh nhau, khuôn mặt bầm tím, sắc mặt u ám, nửa người trên trần trụi, nhìn dáng vẻ của Kỳ Hàn trông giống như không biết gì.
“Rốt cuộc thì mấy bức ảnh này chụp như thế nào vậy!” Lê Nam Trân nhìn những bức ảnh “ít nhưng đẹp” đó, cô cảm thấy đầu trống rỗng, ngay cả dưới chân cũng vô thực.
Dưới chân vô thực là có phải do uống nhiều quá rồi không? Thương Vũ Nhu nhìn cô, muốn cười nhưng chính mình cũng hơi chóng mặt, ngồi ở bàn gật gà gật gù.
Cô ấy không ngờ một người có bề ngoài ngoan ngoan, đáng yêu, ngốc nghếch như Lê Nam Trân lại có thể uống được nhiều như vậy, đêm nay cô ấy một ly, Lê Nam Trân một ly, hiện tại cảm thấy không quá ổn, Lê Nam Trân vẫn nói rõ ràng, chỉ là không duy trì được dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn trước đó, thay đổi từ mặt đến miệng.
Cô ấy quay video Lê Nam Trân đang xem ảnh gửi cho Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn: [? ]
Kỳ Hàn: [ nói rồi, đừng cho cô ấy uống rượu.
]
Hiện tại Thương Vũ Nhu không thể đọc rõ từng chữ trên điện thoại, gõ một cách khó khăn: [ đưa đến phòng cậu ]
Lê Nam Trân vẫn đang lật xem những bức ảnh, lẩm bẩm gì đó, ngay cả nửa ly rượu bên cạnh cũng uống cạn, Thương Vũ Nhu không hiểu cô nói gì, gian nan đi qua: “Lê… Lê Nam Trân, chúng ta đi lên, đi lên ngủ?”
“Cậu nói cái gì?” Đôi mắt của Lê Nam Trân phủ đầy sương mù, trông rất ngây thơ, “Cậu muốn ngủ với tôi nhân lúc tôi uống say?”
“…Tôi uống rượu sẽ không giở trò.” Thương Vũ Nhu gọi người giúp việc đến giúp, “Đi, tối nay cho cậu ở phòng ngủ của Kỳ Hàn.”
“Ợ, cậu đang nối giáo cho giặc.” Ngoài miệng Lê Nam Trân nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo người giúp việc.
Thương Vũ Nhu hiểu lời lên án không biết xuất phát từ đâu của Lê Nam Trân, cô ấy hơi chột dạ, nhưng vẫn kiên trì làm xong việc, gửi tin nhắn cho cái người không ghi chú liên lạc kia: [ ngày mai tới nhà xem kịch? ]
: [? Kịch gì? Ai diễn? ]
[ Kỳ Hàn.
]
: [ Cậu trói Lê Nam Trân? Chóng mặt? ]
: [ tới! ]
Đầu Thương Vũ Nhu choáng váng, cô ấy hít sâu một hơi, lảo đảo đi về phía phòng mình.
……
Đây là căn phòng Kỳ Hàn từng ở sao?
Lê Nam Trân bị người giúp việc trực tiếp “đặt” lên giường Kỳ Hàn, cô không lộn xộn, chỉ ngồi đó nhìn xung quanh.
Tổng thể lạnh như băng, không có hơi thở của sự sống.
Nhưng những tờ giấy giỏ dán ở góc bàn, những cuốn sách trên kệ dành cho thanh thiếu niên, lọ mực dùng dở… có vẻ như chủ nhân của căn phòng này chỉ coi đây là nơi ở tạm thời nhưng lại bất giác sắp xếp mọi thứ ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...