Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


“Lê Nam Trân, thứ đồ trước đó, mày không muốn nữa à.



Kỳ Hàn dừng lại, nghi hoặc nhìn Lê Nam Trân.


Lê Nam Trân sửng sốt, nhìn thấy Kỳ Hàn lén nháy mắt với mình, cô nhận ra anh đang muốn giả vờ diễn kịch, giả vờ bản thân không biết gì cả.


Cha Lê cho rằng mọi việc Lê Nam Trân làm đều do Kỳ Hàn chỉ đạo, mãi cho đến ngày hôm qua bị vả mặt trở tay không kịp, nếu thằng nhóc nghèo này thật sự dụ Lê Nam Trân đến chỗ bọn họ đòi tiền, sẽ không ra tay thiếu chút nữa ấn chết Lê Thị ——Không có Lê Thị, đương nhiên số tiền bọn họ đòi sẽ ít hơn, và đó chỉ có thể là ý tưởng của Lê Nam Trân.


Nhìn trạng thái của hai người, Kỳ Hàn nghi ngờ, Lê Nam Trân sững sờ không nói được lời giải thích, cha Lê càng tin hơn, đồng thời còn cảm thấy vui mừng, không phải Lê Nam Trân muốn đoạt tuyệt quan hệ với bọn họ sao? Điều này bị người ủng hộ nghi ngờ, ông không tin con nhóc ngu ngốc này không nóng nảy!

“Nếu muốn thì bây giờ nói chuyện!”

Cha Lê mỉm cười giống như nắm được nhược điểm của Lê Nam Trân, Lê Nam Trân không xác định, nhìn về phía Kỳ Hàn.


Động thái này khiến cha Lê sảng khoái hơn, cho dù không thể làm ông hài lòng, nhưng chắc chắn Kỳ Hàn đã sinh ra nghi ngờ Lê Nam Trân.

Với tư cách là một người cha, bản thân đang trong tình cảnh tồi tệ, nhưng ông hy vọng con gái của mình càng tệ hơn, thậm chí còn tỏ ra vui sướng, Lê Nam Trân cảm nhận được Kỳ Hàn nắm tay mình chặt hơn.



“Ông Lê.

” Kỳ Hàn trầm tư một lúc mới nói, “Hiện tại đang là giờ ăn cơm, tôi cảm thấy chú đi ăn cơm trước đi, rồi hẹn thời gian với Lê Nam Trân sẽ tốt hơn.



Dứt lời, “động tác dứt khoát” kéo Lê Nam Trân vào trong phòng, đóng cửa, chỉ để lại một tiếng “sầm”.


Lê Nam Trân không quên tỏ ra hơi hoảng sợ.


“Hừ!” Cha Lê nhổ một bãi đờm xuống mặt đất, “Hai đứa chết tiệt! Tao không cho chúng mày sống tốt đâu…”

Dáng vẻ trông không giống một người từng thành đạt chút nào.


Mẹ Lê vẫn luôn im lặng, cha Lê quay đầu mắng bà bị câm, đủ loại từ ngữ tục tĩu khó nghe tuôn ra từ trong miệng ông, lẩm bẩm lầm bầm, không phân biệt được đang mắng ai.


Hai người thật sự rời đi, nhanh chóng đi xuống lầu, mẹ Lê bị tụt lại phía sau, đi đứng không vững, trên mắt cá chân lộ ra vết sẹo kinh người khi di chuyển.



……

“Hừ.

” Sau khi đi vào Lê Nam Trân mới thở phào nhẹ nhõm, cô không hiểu cha mẹ Lê muốn làm gì, khi cửa thang máy mở, cô nhìn thấy hai người với vẻ mặt phẫn nộ đứng ở cửa thật sự doạ cô sợ hãi.


Lúc này cô phản ứng lại bỗng cảm thấy xấu hổ.


Bởi vì điều kiện kinh tế eo hẹp và bị bỏ rơi trong thời gian dài, Lê Nam Trân chưa từng sinh ra ý nghĩ “cha mẹ khiến mình xấu hổ”, ngay cả lúc trước bị chế giễu là “nhà giàu mới nổi”, thì cô cũng chỉ cảm thấy “mắng người họ Lê không có quan hệ gì với Lê Nam Trân”, nhưng lần này cảm thấy xấu hổ vì vết sẹo xấu xí hiện ra trần trụi trước mặt Kỳ Hàn.


Họ là những người có quan hệ huyết thống với cô, là “người nhà” của cô.


Ít nhất cho tới bây giờ, mấy lời gièm pha, không có đầu óc, bị ép buộc, nhưng nhìn qua vẫn là người nhà của cô.


Ý nghĩ muốn đoạt tuyệt quan hệ lại ập đến một lần nữa, không thể kiểm soát khiến Lê Nam Trân bực bội.


“Bọn họ sẽ liên lạc với cậu, để ý tin nhắn.



Kỳ Hàn vẫn làm việc như bình thường, anh đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm, còn không quên nhắc nhở cô một câu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận