Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Rõ ràng phải tuân thủ theo quy tắc “Không chạm vào nhau”, lúc ngủ cô đã cách rất xa, nhưng khỉ tỉnh dậy, Lê Nam Trân vẫn nằm trong lòng ngực của Kỳ Hàn.


Mặt cô vùi vào cổ của anh, cơ thể mềm mại giống như bị ép chặt trong lòng ngực của Kỳ Hàn, nhưng không hề khó chịu một chút nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy cảm giác tồn tại vững chắc, thông qua chân tay, bao bọc lấy cô, một cảm giác an toàn không nói nên lời.


Vì thế vào buổi sáng, Lê Nam Trân mơ màng thức dậy, cô vô thức vặn vẹo trong lòng ngực Kỳ Hàn, cúi thấp đầu tiến vào trong lòng ngực anh hơn, dùng Kỳ Hàn để ngăn chặn ánh sáng chiếu từ bên ngoài.


Tiếng chuông báo thức vang lên hai lần, cho dù Kỳ Hàn biết Lê Nam Trân nhất định sẽ ngủ nướng kéo dài thời gian, bản thân anh nên tỉnh lại, nhưng lần này không biết vì sao Kỳ Hàn lại không muốn nhúc nhích.


Mặc dù chỉ là tiếp xúc đơn thuần nhưng không hề ngăn cách giữa hai cơ thể, giống như hai người sẽ hoà vào nhau, không có dục vọng dư thừa, nhưng lại hy vọng thời gian lười biếng này có thể kéo dài lâu hơn.


Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, Kỳ Hàn thở dài: “Dậy nào.



Lê Nam Trân lầm bầm, vùi mặt xuống sâu hơn.


“Mau lên.

” Kỳ Hàn vỗ mông cô, bản thân ngồi dậy trước.



“Bức tường che ánh sáng” biến mất, Lê Nam Trân bất mãn lầm bầm mấy câu, đưa tay lên che mắt, cuối cùng vẫn không thắng được, nổi giận mở mắt ngồi dậy, cô cầm điện thoại lên, lập tức không hài lòng nhìn người phá rối giấc ngủ trước mặt mình.


“Rõ ràng vẫn còn rất sớm.

” Dậy sơm như vậy, phần lớn là muốn ấn người ta xuống giường xằng bậy một lúc.


“Cậu nói muốn trang điểm mà.

” Kỳ Hàn nói, “Không phải đã nói tuần này phải trang điểm ít nhất một lần sao? Kéo lại ảnh hưởng?”

Hình như cô từng nói như vậy.


“Nhưng…” Lê Nam Trân không muốn thừa nhận, vẫn còn muốn ngụy biện, mặc dù tỉnh dậy với một mớ hỗn độn trong đầu.


Khi nói chuyện, Kỳ Hàn đặt quần áo của Lê Nam Trân ở mép giường, còn anh thì lấy bộ đồ thể thao ngàn năm không thay đổi, không cho cô thời gian phản bác đã đi rửa mặt.


Thời gian rửa mặt của con trai vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Khi Lê Nam Trân vẫn còn buồn ngủ thay quần áo, Kỳ Hàn đã xuống lầu mua đồ ăn sáng, khi Kỳ Hàn quay lại một lần nữa thì Lê Nam Trân mới vừa ngồi trước gương.



“Có phải tôi nên chạy xuống thêm vài lần không?” Kỳ Hàn tùy tiện cầm một hộp phấn mắt, nhìn Lê Nam Trân lựa chọn một đống màu sáng rực rỡ trước mặt.


“Tôi sẽ làm nhanh!” Tay Lê Nam Trân không ngừng di chuyển, vừa trang điểm vừa trừng mắt với Kỳ Hàn, “Còn nữa, lâu rồi cậu không tập thể dục.



“Ừ.

” Kỳ Hàn nhớ lại, kể từ khi Lê Nam Trân đến đấy, chỉ có mấy ngày đầu là anh kiên trì tập luyện, sau đó việc tập thể dục biến thành việc vận động với Lê Nam Trân ở trên giường.


Anh thở dài, nói một câu mà chỉ Lê Nam Trân mới có thể nói thường ngày: “Có gì ngày mai nói sau.



Lê Nam Trân nhìn bút kẻ mắt, cô nín thở vẽ một đường cong, sau đó mới quay đầu, ấn vào vòng eo săn chắc của Kỳ Hàn như để khiêu khích: “Cậu lười rồi, chờ đến khi cậu mập lên thì tôi không tìm được chỗ nào để khen cậu đâu.



Mặc dù cơ thể vẫn săn chắc, không nhìn ra dấu vết mập lên.


Kỳ Hàn lại nghiêm túc nhìn người ở trong gương, theo thói quen, Lê Nam Trân trang điểm đậm, khuôn mặt trong gương dần giống với khuôn mặt thường thấy trong trí nhớ của anh.


Cùng với nụ cười khiêu khích, dường như vẫn còn in đậm trong đầu anh, hoàn toàn không có chút khoảng cách nào, góc nghiêng từ dưới lên, chỉ có đường bút kẻ mắt là không thay đổi, trông có chút quyến rũ.


Khác hẳn với Lê Nam Trân anh quen thuộc dạo gần đây.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận