Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


“Vì sao cậu muốn bán vào lúc này?” Lê Nam Trân nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, cô từng nghĩ rằng mình có thể “dự trữ thức ăn” cả đời, nhưng cứ như vậy mà biến mất, cô không khỏi thắc mắc vì sao Kỳ Hàn quyết định nhanh như vậy.


Cô là bởi vì “thông tin nội bộ”, nhưng Kỳ Hàn thì sao?

“À, hẹn trước từ ngày hôm qua rồi, hôm nay không hủy được, chỉ có thể bán thôi.



Nói dối!

Lê Nam Trân không muốn nghe người đàn ông đầy miệng nói phét này, cô tiếp tục nghịch tài sản vừa đến tay mình, không thèm để ý đến anh.


Thấy cô không hỏi thêm câu nào nữa, Kỳ Hàn quan sát cô một lúc qua gương chiếu hậu, thấy cô thật sự không đặt vấn đề này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.


Anh không dám đánh cuộc.


Cho dù hành vi của nhà họ Lê đối với Lê Nam Trân khiến anh bực bội nhưng anh cũng chỉ dám ra tay trong bóng tối, đó là cha mẹ ruột của Lê Nam Trân, lúc này cô ghê tởm bọn họ như vậy, trong đó vẫn cất chứa oán hận và bất mãn tích tụ nhiều năm ——hai điều này thường đi kèm với những kỳ vọng, chờ mong mãnh liệt.


Ném chuột sợ vỡ bình*, anh sợ nhìn thấy Lê Nam Trân thất vọng về mình.


*Ý chỉ muốn đánh kẻ xấu nhưng vẫn còn e ngại.


“Kỳ Hàn.

” Lê Nam Trân bổ nhào sang, vòng tay qua chống lên đầu, “Tôi mời cậu bữa cơm nhé! Trưa nay chúng ta ăn gì?”

“Cái gì?” Kỳ Hàn sửng sốt.


“Đúng vậy!” Lê Nam Trân quơ tấm thẻ trong tay, lần này giá cao hơn nhiều so với kỳ vọng của cô, quả thực niềm vui của cô viết hết trên mặt, “Tôi có tiền! Hì hì ~”

Khờ khạo, mọi sự thông minh trong việc quyết đoán bán cổ phần lập tức biến mất.


“Được.

” Kỳ Hàn đồng ý, nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến Lê Nam Trân cảnh giác, “Nhưng không thể coi như cậu trả phí môi giới được.



Phí môi giới?

Lê Nam Trân hơi hé miệng, quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Hàn, bất giác có hơi thất vọng, cô ngồi trở lại : “Thế tôi không mời cậu nữa.



Mặc dù cô đã đoán được cái gọi là “phí môi giới” của Kỳ Hàn không phải thứ đứng đắn gì.



Tên khốn.


Khi nào mấy suy nghĩ bậy bạ mới thải hết ra khỏi đầu đây!

“Giận rồi à?” Kỳ Hàn trêu chọc cô, “Hoá ra cô Lê muốn ăn không?”

“Ai ăn không?” Lê Nam Trân nhớ lại những gì Thi Tỉnh Lôi nhắc tới trước đó, “Tới IBIZA tìm gái không phải tiết kiệm chi phí hơn hay sao? Ở đó có vũ nữ múa thoát ý, đeo cả đuôi tai mèo…”

Những lời nói còn lại dưới ánh mắt của Kỳ Hàn mà nuốt vào trong miệng.


“Hoá ra cô Lê thích như vậy.

” Giọng nói của Kỳ Hàn vẫn như thường lệ, anh biết IBIZA, anh từng đến đó để đưa Thương Vũ Nho say rượu đánh nhau với Thương Vũ Nhu ra ngoài nhiều lần, “ Hiểu rồi.



Anh biết cái gì?

Lê Nam Trân nghẹn họng, IBIZA có tiếng là xa hoa, không chỉ có những buổi biểu diễn bán dâm bình thường mà còn có “trò chơi đặc biệt” dành cho họ, bất kể họ là ai, chỉ cần là nam giới thì đều có thể vui vẻ ở đó.



“Đến rồi.

” Lê Nam Trân vẫn đang suy nghĩ thì Kỳ Hàn dừng xe, anh đi vòng ra sau mở cửa cho cô: “Cô Lê, chú ý dưới chân.



“Sao cậu lại biết IBIZA?” Lê Nam Trân vừa chột dạ vừa nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên đã sững sờ: “Sao lại đến đây…”

Một quán cháo không sát mặt đường, mặt tiền của cửa hàng không rõ ràng, Lê Nam Trân tìm thấy quán ăn này khi đang điên cuồng tìm kiếm cháo hải sản, sau đó thỉnh thoảng sẽ đi đến đây một mình.


Thật ra hương vị của quán ăn này không có gì đặc sắc, hải sản mà chủ quán nhập về khá bình thường, không ngon bằng những món nhà họ Lê nấu, nhưng! Chủ quán này có một đứa con gái trạc tuổi cô.


“Này, cô bé đến rồi à?” Bà chủ liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra Lê Nam Trân, bà chủ vội vàng lau tay vào tạp dề, dẫn cô vào trong quán, “Lâu rồi không gặp cháu, mấy ngày trước em gái có nhắc đến cháu đấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận