Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Chân tay của Lê Nam Trân bủn rủn, đương nhiên Kỳ Hàn là người lái xe.


Đây là lần đầu tiên Lê Nam Trân nhìn thấy Kỳ Hàn lái xe, động tác thuần thục, tốc độ nhanh, ổn định, trên đường đi hầu như không bị xóc nảy, gần như bằng tốc độ lái theo thói quen của Lê Nam Trân.


Trông giống tài xế, phụ xe trong nhà hơn, khái niệm an toàn khác hẳn với những người ham chơi như cô, nhưng lại không quy củ điều khiển giống như người bình thường.


Xem ra mấy tin đồn thực sự có vấn đề? Nhà họ Thương sẽ không thiếu một người con rể kiêm tài xế đúng không?

Không biết do Kỳ Hàn lái xe quá vững hay lớp lót giấy khiến cô cảm thấy an toàn, Lê Nam Trân bỗng có hứng thú nhìn Kỳ Hàn lái xe, mãi cho đến khi dừng dưới khu dạy học rồi mà cô vẫn không nhớ tới “cục diện rối rắm” ở phía dưới.


Kỳ Hàn dừng xe, tháo dây an toàn giúp Lê Nam Trân, thuận tiện hôn cô, Lê Nam Trân sợ bị bạn bè nhìn thấy, nhưng không thể ngăn cản động tác bất ngờ của Kỳ Hàn.


Kỳ Hàn thò tay vào dưới váy của cô, Lê Nam Trân vội vàng đẩy anh ra: “Bị nhìn thấy bây giờ…” Sau đó mặt cô cứng đờ.


Kỳ Hàn rút giấy ra, ném vào thùng rác trên xe.



Lê Nam Trân không tin được mà trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười rồi hôn lên mặt cô lần nữa: “Kẹp chặt, một tiết, hai tiếng.



Khốn kiếp!

Lê Nam Trân đi xuống xe, nhìn giống như đang nổi giận đi về phía trước, nhưng sau hai bước đi nhanh lại chuyển sang đi bước nhỏ.


Mỗi một bước, cô có thể cảm nhận được một thứ gì đó trong tử cung chảy xuống dưới.


Lê Nam Trân chỉ cảm thấy bên trong chứa đầy tinh dịch, hoặc một chút dâm thủy, nói tóm lại, đó là một thứ rất xấu hổ.


Kỳ Hàn dựa vào ghế cười một lúc, anh nhìn giờ, mở hệ thống thải khí —— mùi trên người anh cũng không ít, cũng may tiết này giảng viên vừa nghiêm túc vừa nhàm chán, chỉ có một mình anh ngồi bàn đầu, những người ngồi sau sẽ ngủ gà ngủ gật.


Trên người anh có mùi của anh trộn lẫn với mùi của Lê Nam Trân, thậm chí còn có mùi nước hoa cao cấp cô vừa xịt lên người, lẫn với mùi tinh dịch mơ hồ thoang thoảng, không dễ ngửi lắm, nhưng có sức khiêu gợi khó tả.


Khiến người ta không nhịn được mà nghĩ tới Lê Nam Trân vừa xấu hổ vừa bực bội nhưng không thể từ chối hành vi của anh.



Kỳ Hàn ít khi nhìn phòng học khi bước vào, anh phát hiện cô đang co ro ở một góc trong đám người, vừa cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân vừa lườm anh.


Tên khốn! Còn cười được nữa!

Lê Nam Trân đập mạnh xuống bàn, khiến Thi Tỉnh Lôi ngồi bên cạnh nhìn toàn bộ đến ê cả răng.


“Xin cậu đó, người ta ngồi xuống rồi, cũng không quay đầu lại, cậu còn nhìn chằm chằm làm gì.

” Thi Tỉnh Lôi gõ lên bàn của Lê Nam Trân, “Tin nhắn ngày hôm qua có ý gì?”

“Không có gì!”

Lê Nam Trân nhớ lại bản thân mang theo tâm trạng của một cô gái nói ra câu “tớ thích Kỳ Hàn”, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, cô lập tức kích động phản bác khiến phía dưới bị nới lỏng.


Chảy ra…

Lê Nam Trân nắm chặt góc váy, vắt chéo chân, còn phải cố hết sức giả vờ nghiêm túc nghe Thi Tỉnh Lôi nói.


“Tóm lại, mới thấy thích thì không nói, nhưng cả một đêm, không đúng, buổi tối cậu mới gửi cho tớ, giờ lại không thích nữa?”

Lê Nam Trân nhìn chằm chằm cây bút đang xoay trong tay Thi Tỉnh Lôi, ấp úng trả lời cho có lệ

Liệu ghế có bị ướt không?

“Sao bỗng dưng cậu lại xịt nước hoa thế? Không phải cậu không thích à?” Chiếc bút trên tay cô ấy trượt khỏi tay rơi xuống gầm bàn, Thi Tỉnh Lôi vỗ người cô, nhờ cô nhặt hộ, “Mùi thơm đấy, đây là mùi gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận