Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét


Lê Nam Trân tự ngồi dậy, có hơi bất mãn mà xoa tinh dịch trên mặt mình.


Kỳ Hàn tiến lại gần, anh không hôn cô, chỉ dùng mặt mình cọ vào người cô, nắm lấy bàn tay đang lau mặt của Lê Nam Trân, xoè năm ngón tay cẩn thận xoa bóp, giống như đó không phải một thứ bằng da bằng thịt mà là một kho báu khó kiếm.


“Tôi muốn tắm…” Lê Nam Trân để anh tiến lại gần một lúc, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, đôi mắt gần đến mức khiến Lê Nam Trân có ảo giác lông mi của hai người đan vào nhau.


Màu mắt của Kỳ Hàn rất đen, bình thường khi anh im lặng nhìn người khác luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề, tối tăm, cộng với cặp kính đen cứng ngắc, anh hoàn toàn phù hợp với hình tượng cậu học sinh giỏi trầm mặc.


Bình thường Lê Nam Trân sẽ giữ khoảng cách với loại người này, nhưng lúc này cô quan sát Kỳ Hàn, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt của anh —— đôi mắt đen của anh rất đẹp, giống như lông vũ xoè ra ngoài, hoàn toàn khác với đôi mắt của Lê Nam Trân.


“Ừ.

” Kỳ Hàn cầm quần áo, mặc vào người, dùng khăn tắm trước đó của mình bọc người Lê Nam Trân lại, nhìn có vẻ muốn bế cô sang phòng đối diện.


“Ở đây luôn đi.

” Lê Nam Trân ngẩng đầu nhìn anh, đặt chân lên đùi Kỳ Hàn, ngăn cản động tác của anh, “Không muốn ngâm nước.




“Bên này hơi nhỏ.



Lê Nam Trân không trả lời, cô đi chân đất, tự tìm kiếm phòng tắm.


Tuy rằng bên này trông trống rỗng không có gì nhưng Lê Nam Trần nhìn ra Kỳ Hàn thực sự ở đây.

Nhưng rõ ràng anh có năng lực khiến bản thân thoải mái hơn, vì sao phải duy trì phong cách nghèo khổ này?

Kỳ Hàn đi vào theo, tiện tay kéo chiếc ghế cho Lê Nam Trân ngồi, thuần thục điều chỉnh nhiệt độ nước.

Phòng tắm thật sự rất nhỏ, Lê Nam Trân bị kẹp giữa Kỳ Hàn và bức tường, cô có thể nhìn thấy xương nhô ra sau gáy Kỳ Hàn khi anh cúi đầu xuống.


Giống như một cái công tắc, Lê Nam Trân không nhịn được mà ấn xuống.


“?”Kỳ Hàn khó hiểu quay đầu nhìn cô, Lê Nam Trân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đung đưa hai chân thong thả chờ anh “hầu hạ”.



Ngay cả khi ở nhà cô cũng chưa từng lười biếng như vậy.


Kỳ Hàn treo vòi hoa sen lên đỉnh đầu Lê Nam Trân, nước xối thẳng xuống, tóc cô dính vào mặt, có lẽ do mệt nên biểu cảm của cô cũng có chút ngốc ngếch, giống như một con mèo đột nhiên dính nước mưa.


Bên này không để nhiều khăn lông, Kỳ Hàn cầm cái của mình, ngồi xổm xuống lau người cho cô, hai chân của Lê Nam Trân tự giác đặt lên đầu gối của anh, để mặc tay Kỳ Hàn rơi xuống cổ, mặt, lưng, và bụng, mang theo một đống bọt trắng, dọc theo cơ thể cô chảy xuống người Kỳ Hàn, sau đó biến mất trên mặt đất.


Kỳ Hàn đặt khăn tắm sang một bên, vươn tay kéo chân cô ra, tiểu huyệt không hề che đậy lộ ra trước mặt anh, yếu hầu Kỳ Hàn nhấp nhô, cố gắng bình tĩnh đặt tay lên, nó vẫn còn dâm thủy trơn trượt, khác hẳn khi chạm vào dòng nước trong suốt.


Bàn tay quét qua, cánh môi mềm mại bị anh ép sang hai bên, còn có thể cảm nhận được nhịp đập ở nơi đó, hôn vào lòng bàn tay anh.


Kỳ Hàn xao động, phía dưới lại hơi cứng, anh vội vàng dừng lại, nhanh chóng tắm rửa cho cô, rời mắt nhìn sang chỗ khác.


Hai người, một người nhìn trời một người nhìn đất, làm hết tất cả mọi thứ với nhau rồi nhưng lúc này lại đỏ mặt.


Lê Nam Trân có chút hối hận, vì sao cô không tự tắm?

Cô cũng không biết.

Hai người rõ ràng không nói gì nhưng nó cứ cố tình xảy ra như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận