Bị Cầm Cố Đích Ba Ba



“Bạch thiếu gia, tôi hơi tò mò một chút, tôi có thể hỏi ngài một câu được không? Vì sao ngài không tìm đến Thiệu thiếu gia? Nếu như là cậu ấy, khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều, huống chi lần này trở lại, không phải Thiệu thiếu gia đối xử với cậu tốt hơn rồi sao…?”

 

“Trường Bách, chuyện này là do ta tự mình quyết định, câu hỏi này ngươi đừng nhắc lại nữa…” Trung Dật trả lời, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

“Được rồi, tôi hiểu, Bạch thiếu gia.”

Hai giờ rưỡi sáng!

 

Trung Dật khẽ lay Nhạc Nhạc thức dậy, hắn bảo nó mang tất cả tiền để dành của mình theo, Nhạc Nhạc dùng giọng ngái ngủ hỏi lại: “Ba, chúng ta định đi đâu?”


“Ba cũng không biết, nhưng nói tóm lại, chúng ta sẽ trốn khỏi nơi đây, Nhạc Nhạc, con đừng sợ…”

“Con không sợ, con vui lắm, ba, ba cũng không phải sợ đâu.” Nhạc Nhạc đưa tay xoa xoa gò má của Trung Dật, khiến hắn chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhìn hai cha con ngây thơ kia, Trường Bách chẳng biết nói gì, hắn đem giấu một thanh kiếm Nhật vào trong túi xách, còn trong quần thì giấu một khẩu súng lục, dù sao hắn cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, những thứ tầm thường này chỉ là vật phòng thân của hắn mà thôi, đến cùng hắn vẫn chỉ là một kẻ sợ chết.

Trung Dật ôm Nhạc Nhạc trốn vào trong valy hành lý mà Trường Bách mang đến, cũng may là trước giờ biểu hiện của Trường Bách luôn rất tận tâm, cũng vì thế Ân Kiện Nam cũng không quá đề phòng hắn.

Trung Dật ôm chặt Nhạc Nhạc, nằm yên trong valy, để mặc Trường Bách kéo mình đi, dọc đường, hai cha con cảm thấy vui sướng vô cùng, căn hộ họ ở là hai căn hộ cao nhất trong khu cao ốc này, cả hai đều đăng ký sở hữu dưới tên Ân Kiện Nam. Lầu hai mươi là nơi ở của Trung Dật, còn lầu mười chín thì bỏ trống, chủ yếu ngăn cách với đám người nhiều chuyện bên dưới. Tầng mười tám của tòa nhà được một vị đại phú hào mua, vị đại gia này là một ngôi sao trên thương trường, nhưng tính khí lại khá ẩn dật, bình thường ông chỉ yên ổn trong nhà mình, ít khi trao đổi tiếp xúc với mọi người xung quanh. Chính vì thế, việc Trung Dật bị giam lỏng suốt mười tám năm hoàn toàn là một bí mật không người nào biết.

Trường Bách mặt không đổi sắc, từng bước đến đại sảnh đường. Cảnh vệ trong đại sảnh vốn là người của Ân Kiện Nam, tất cả đều là tinh anh trong số các tinh anh, mặt dù hiện tại điều khoác lên người dáng vẻ ôn hòa lơ đễnh, nhưng chỉ cần phát hiện bất cứ hành động bất thường nào, họ sẽ nhanh chóng ngăn chặn lại. Mặc dù hiện tại hai cha con trốn trong valy, nhưng cũng không phải không bị kiểm tra, quả nhiên, Trường Bách bị chặn lại.

Đột nhiên bị dừng lại, làm cho hai cha con cảm thấy vạn phần lo sợ.


Trung Dật che miệng Nhạc Nhạc lại, trong lòng không ngừng khẩn nguyện trời cao thương xót.

“Trường Bách, khuya thế này còn kéo valy đi đâu đó?” Một cảnh vệ nhận ra Trường Bách, liền tiến tới hỏi.

“Trong đây là đồ của Ân thiếu gia căn dặn phải nhanh chóng xử lý.” Trường Bách dùng ngữ khí “đang mang trọng trách” để đối phó.

 

“Đây là vật gì vậy? Sao lại thần bí thế?” Cảnh vệ nghi ngờ.

“Tốt nhất cậu không nên nhìn. Biết nhiều quá đối với cậu càng thêm bất lợi mà thôi.”

Trường Bách bình tĩnh trả lời, đám cảnh vệ lo lắng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng phải nhường đường.


Chạy như điên suốt đoạn đường, Trường Bách lên kế hoạch dùng taxi chạy trốn đến bến cảng, dường đi vô cùng thuận lợi, hắn không nghĩ việc bỏ trốn lại đơn giản đến thế, lúc này Trung Dật cùng Nhạc Nhạc ngồi phía sau, trống ngực đập thình thịch, còn Trường Bách ở ghế phụ lái, mặt không đổi sắc…

Sau khi chạy qua mấy con đường, trong lòng mọi người dần thả lỏng, chợt radio trên taxi thông báo tìm người. Tài xế chạy được hai vòng mà thông báo vẫn ra rả phát, ngáp một cái rõ to, thấy thân ảnh hai cha con Trung Dật trong kính chiếu hậu, nhãn thần hắn lóe sáng. Hắn chuyển hướng xe… không chừng lẫn này kiếm được bộn tiền, nhưng hắn vốn không thể ngờ, một vật trăng trắng lành lạnh kề sát trên cổ hắn…

“Tiếp tục chạy, bằng không, đừng trách ta!” Trường Bách rất sợ chết, vì mạng sống, hắn anh dũng ra tay.

Tài xế không dám vì tiền mà thí mạng, không còn cách nào, hắn tiếp tục một đường chạy ra bến cảng.

“Chạy nhanh lên…” Lưỡi kiếm nhật sâu vào thêm vài phần, tài xế sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, suốt đoạn đường không ngừng van khóc. Trung Dật không đành lòng nhìn, hắn hướng mắt ra cửa sổ, nhưng Nhạc Nhạc lại vô cùng chuyên chú nhìn Trường Bách, hai mắt lộ rõ vẻ khâm phục.

Lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài, chợt Trung Dật nhìn thấy xe cảnh sát đang đi tuần tra phía trước. Trường Bách vội đạp tên tài xế xuống đất. Xong, hắn quay đầu xe lại, kỳ thật giết tên tài xế là cách tốt nhất, nhưng hắn lại không muốn làm vậy.

Nhanh như hỏa tiễn, Trường Bách trực tiếp lái xe đến sườn núi, nơi này không có đường tắt, vừa hiểm trở lại vừa lắt léo, bất quá, qua khỏi sườn núi là một bến tàu nhỏ của bọn buôn lậu dùng để giao dịch, có thể trực tiếp đến Độ Khẩu. chỉ cần trước khi bị phát hiện, hắn đưa Trung Dật đến được nơi của Hoàng lão đại, chuyện này sẽ kết thúc thuận lợi.

Nhưng Trường Bách không thể ngờ được, trước khi kịp chạy đến Độ Khẩu, Lý Lập đang ung dung hút thuốc đứng chờ bọn họ ở trạm phía trước, hắn xoay đầu xe một trăm tám mươi  độ, đổi hướng lại, nhưng phía sau lại vang lên những tiếng ầm ầm thật lớn, nhìn lại hai bên, hai dàn xe container đã áp sát, không còn lựa chọn nào khác, hắn đã tận lực rồi, Trường Bách tắt máy xe, mở cửa, đầu hàng.

Hắn biết Ân thiếu gia có thế lực hắc đạo chống lưng, chỉ là không ngờ lại có thể hô phong hoán vũ tài tình đến thế này.


Lý Lập hô một tiếng, đám người kia cầm súng lục chĩa thẳng vào xe của bọn họ. Có lẽ do Trường Bách xuống xe, khiến họ phải cảnh giác, nhưng trong lòng chỉ nghĩ làm cách nào nhanh chóng cướp được người trong xe về. Đột nhiên, xe một lần nữa đóng cửa lại, điền cuồng phóng thẳng hướng bến tàu, Lý Lập ngay lập tức nã đạn vào chiếc xe, mãi đến khi chiếc xe dừng lại hắn mới thôi, phất tay gọi thủ hạ: “Tiến lên, cần phải bắt cho được người sống.”

Lúc bánh xe nổ tung, xe lảo đảo dừng lại, Trung Dật tự biết lần này trốn không xong, hắn vốn không lo rồi, chỉ có Nhạc Nhạc, ngay lúc xe theo quán tính quay một vòng, hắn và Nhạc Nhạc bị ép đến một góc, hai cha con không hẹn mà cùng nhìn nhau.

“Nhạc Nhạc… Nếu như ba có lỡ chết đi… con nhất định phải kiên cường mà sống, nghe chưa…”

“Không muốn, con không muốn… con không muốn… ba không được chết… đừng bỏ con lại một mình… đừng không quan tâm đến con… đừng mà…” Nhạc Nhạc bắt đầu gào khóc, tiếng khóc bi thống rung cả đất trời.

“Nhạc Nhạc, xin lỗi con, ba không thể ở cùng con đến năm hai mươi tuổi được rồi.” Trung Dật đáp lời nó, thanh âm càng lúc càng thấp hơn, ánh mắt tan rã, linh hồn hắn đã quá mệt mỏi, đã mệt mỏi quá sức rồi, ngay cả đến một giọt nước mắt, hắn cũng không còn đủ sức để rơi… ba, bà nội, Trường Bách… Xin lỗi.

Xe đã không còn quay vòng nữa, Trung Dật tựa vào cửa xe, sắt mặt tái nhợt gần như trong suốt, hô hấp vô cùng yếu ớt. Nhạc Nhạc toàn thân đau đớn, nó tiến về phía trước, tay ôm thân thể ba nó, hôn môi hắn, Trung Dật không đẩy nó ra, cũng không nói gì, ngay cả khuôn mặt cũng dường như không có chút cảm xúc nào, trái tim Nhạc Nhạc cứ như chìm sâu dưới đáy biển, nó gào to đến tưởng chừng như mất tiếng: “Ba… ba… ba…  Ba tỉnh lại đi… ba tỉnh lại đi, ba ơi… đừng bỏ Nhạc Nhạc một mình… Ba… Ba ơi!” Tiếng nức nở vang vọng khắp nơi, tưởng chừng như muốn đảo lộn cả đất trời, tiếng gọi như xé nát tâm can, thê lương đến mức cả trời đất cũng phải động lòng…..

“Ba… con là Nhạc Nhạc mà ba thương nhất đây mà…ba… ba nhìn con một cái đi ba… nhìn con đi ba…”

Cont…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui