Hai người nhìn nhau, một tia sáng lóe lên.
Dùng ánh mắt thương lượng không có hiệu quả, hai ngón tay nhanh chóng dò xét vào sâu trong động khẩu.
“Đau …” Tựa như con cừu, tiếng ô ô phát ra, kèm theo một chuỗi âm thanh rất nhỏ của xiềng xích. Trong nháy mắt dụ dỗ thính giác ham muốn dục vọng của dã thú không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể. Càng làm tăng thêm tế bào tàn ngược trong họ. Cái loại vẻ mặt đau đớn này, xinh đẹp đến thê lương, làm cho người ta nghĩ rằng hắn là một pho tượng sống.
Đã lâu lắm rồi không làm, Trung Dật trong lòng vô cùng bất ổn. Hắn gấp đến độ hai chân đạp đá, không đề phòng bị Ân Kiện Nam kéo một chân. Chân còn lại của hắn gác trên vai Thiệu Diệp cũng bị kéo lại. Hai chân như viên quy bàn(compa) mà mở lớn, đồng thời dung nạp hai người nam nhân. Ngón tay bọn họ đồng thời đưa vào trong cơ thể hắn, nội bích non mềm tiếp xúc như bắn hỏa sôi trào.
Mắt cá chân không thừa không thiếu, như cành lan trắng nõn thon dài, uốn lượn bất đồng trong lòng bàn tay. Đôi chân giơ lên không trung như phát run. Trong lúc khinh hãi, hắn hỏi: “Các ngươi không phải bảo yêu ta ư?” Hắn tự hỏi tình yêu vốn là cái gì?
“Tiểu Dật đau không? Cố chịu đựng một chút, sẽ ổn cả thôi.” Thiệu Diệp khàn khàn giọng an ủi.
“Không được, nơi này không tiện, chúng ta trước đưa hắn lên ghế sa lon.” Ân Kiện Nam đề nghị.
“Đem hắn ôm tới phòng đi.” Thiệu Diệp nói.
Trung Dật trong chốc lát trái tim có chút ấm áp.
“Không được, ta không chờ được nữa rồi.” Ân Kiện Nam quả quyết rút ngón tay vừa chôn trong cơ thể Trung Dật ra, rồi ôm hắn tới ghế salon, làm cho cho đầu Trung Dật tựa vào đỉnh lưng ghế. Thân thể nằm sấp trên ghế salon, hai chân bị giơ cao bất động trong lòng bàn tay. Trung Dật vẫn còn đang choáng váng đầu óc, thân thể đã mặc cho bọn hắn bài bố thích đáng.
Tóc dài của hắn trên ghế từ phía sau tựa như thác nước đổ xuống, chảy xuống tận thảm trải, ẩn giữa mái tóc đen dày, lộ ra giữa sa tanh màu trắng thượng đẳng, chính là hai chân thon dài của hắn bị trói. Một đạo ngân quang lóe ra, chuỗi kết trên chiếc cổ mỏng manh ấy, là xiềng xích không bao giờ rời thân hắn…
“Tiểu Dật, ta yêu ngươi…” Đó là là lời bộc bạch của Thiệu Diệp.
“Chỉ có thân thể của ngươi mới có thể làm cho ta say mê đến xúc động, ngươi là cực phẩm của ta.” Đó là Ân Kiện Nam khen ngợi.
Tư thế cực mất tự nhiên, Trung Dật giãy giụa cùng chịu đựng. Mới trong chốc lát, ngón tay hai người lại đồng thời đâm vào hậu đình hắn. Lực cạnh tranh đồng thời có chút thô bạo. Hắn cảm thấy bẩn. Hắn tự giễu thấy bọn họ còn chưa có tẩy trừ ngón tay. Hắn cảm thấy thú vị, bắt đầu tưởng tượng ra điều vô lý này, cũng không còn cảm thấy thẹn nữa.
. . .
Tự tôn với hắn vốn luôn là một thứ xa xỉ, hắn đã sớm an phận biết điều.
Máu truyền đến não bộ, làm bế tắc suy nghĩ của hắn. Tuy nhiên trong mơ hồ, loại này tư thế, cảm giác này, hắn cũng rất quen thuộc.
“Để ta đến trước.”
“Hẳn là ta trước mới đúng.”
Hắn không rõ là ai đang nói. Cổ tay bị trói ngược ra đằng sau trên ghế salon cũng thật chua xót. Thân thể nhiều chỗ vô lực mất đi thăng bằng. Ngực bị đặt trên ghế có chút khó chịu không thông. Mắt cá chân bị mạnh mẽ nắm trong tay người khác, toàn thân cũng mất lực rồi. Hắn không biết ngón tay người nào bí mật mang theo mùi của mình, thừa dịp sơ hở mà dò xét vào trong yết hầu hắn. Mang theo một viên dược hoàn, cuồn cuộn từ thực quản hắn tiến vào. Trung Dật luôn luôn có thể nhận ra ngón tay bọn hắn, nhưng lần này lại nhận không ra…
Kỳ thật cũng không phải khó để biết, nhưng hắn chẳng buồn suy nghĩ. Cũng giống nhau cả thôi… Là ai cũng đâu quan trọng…
Thứ duy nhất hắn cảm thấy an tâm chính là khuôn mặt thiên sứ của tiểu hài tử trong đầu… Nhạc Nhạc của cha…
Cont…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...