Bị Cầm Cố Đích Ba Ba



Hôm đó là ngày nghỉ, Ân Kiện Nam tự mình lái xe chở ba người bọn họ đến khu vui chơi Nhạc Đồng. Bởi vì đang vào tháng năm, ánh mặt trời vốn đẹp nhưng cũng phi thường nóng nực, Trung Dật tay trái dắt theo một đại nam nhân, tay phải dắt theo một đứa nhỏ, cả ba người lững thững đi trên đường lớn giữa trung tâm, Trung Dật với vẻ đẹp trung tính, còn Ân Kiện Nam thì đẹp trai cùng với Nhạc Nhạc đáng yêu đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, không những thế, ba người bọn họ còn đi rất thong thả.

 

“Ta mở ô giúp ngươi được không?” Ân Kiện Nam quan tâm hỏi.

Trung Dật lắc đầu, mặc dù ánh nắng như lửa đốt nhưng thân là nam nhi như hắn mà cầm ô thì trông thật khó coi.

“Ba ơi, con mỏi chân quá à, chúng ta đến bên kia ngồi một chút được không?” Hai người nhìn theo phía Nhạc Nhạc đang chỉ, cách đó không xa lắm có một bóng cây râm mát, Trung Dật cảm kích gật đầu, bước đi bất giác có phần trở nên khoan khoái hơn, chắc quần trong cũng đã ướt đẫm rồi đi? Thời tiết như vậy lại còn phải mang theo cái thứ quái quỷ kia thật đúng là khó chịu muốn chết!

Nhạc Nhạc thấy có du khách khác đến gần chỗ bọn họ định ngồi, ngay lập tức chạy ra giúp Trung Dật đoạt được vị trí tốt, bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ: “Ba, ba nhanh tới đây ngồi đi.” Nhạc Nhạc lớn tiếng gọi theo, trong lòng nó rất đắc ý bởi vì mọi người trong công viên đều nhìn bọn họ, hơn nữa loại ánh mắt nhìn ba vốn là tràn ngập kinh diễm, không khác gì đang nhìn một đại minh tinh. Điều này làm cho Nhạc Nhạc nhớ tới lần đầu tiên ba dẫn nó đi nhà trẻ, các thầy cô trong trường dù xinh đẹp hay không cũng đều chăm chú nhìn ba, không những thế còn tặng nó rất nhiều bánh kẹo.


Trung Dật mỉm cười tiêu sái bước đi, ngồi vào chỗ tốt mà Nhạc Nhạc đã giúp hắn chiếm được, thân thể vốn đang khó chịu cũng bị nụ cười của Nhạc Nhạc làm cho thoải mái không ít, mặc dù mấy tháng qua liên tiếp được ra ngoài nhưng dù sao cũng từng trải qua “Thời kì hắc ám” cho nên hoạt động ngoài trời làm hắn tương đối tốn sức.

“Trung Dật ngươi có khỏe không?” Ân Kiện Nam ân cần, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi chạy dọc theo khuôn mặt Trung Dật, Trung Dật nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn: “Ta không sao, có thể phiền ngươi giúp ta đi mua chút đồ lạnh được không?”

Ân Kiện Nam chần chừ một hồi lâu cũng không mở miệng.

“Quên đi, coi như ta chưa từng nói.” Trung Dật cụt hứng nói, hắn đang khảo nghiệm xem Ân Kiện Nam liệu có cho phép hắn được tự do không, nhưng xem ra tình hình lúc này, tất cả ôn nhu kia đều chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi.

“Được rồi, ta giúp ngươi đi mua đồ uống, ngươi ngồi yên ở đây không được chạy loạn, ta sẽ lập tức quay lại ngay.” Ân Kiện Nam nghĩ kĩ một hồi rồi thuận tay ôm lấy Nhạc Nhạc, dặn dò mấy câu sau đó xoay người rời đi.

“Buông ra, ta không muốn ngươi ôm, ta muốn ở cùng với với ba cơ.” Nhạc Nhạc giãy giụa nhưng không suy chuyển được Ân Kiện Nam đầy khí lực, thoáng cái đã bị ôm đi xa.

Trung Dật nhìn theo bóng lưng họ hồi lâu, nhất thời cảm thấy nhàm chán, lại có chút bực mình, bỗng nhiên mũi ngửi thấy mùi hoa khiến hắn tỉnh ngủ và phát hiện ra có hai thiếu niên đang tiến lại gần mình.

“Tỷ tỷ, bó hoa này tặng cho ngươi.” Hai thiếu niên gương mặt hồng hồng nói với hắn, Trung Dật đoán chắc chúng chỉ đang độ tuổi học trung học, da dẻ ngăm đen cùng tứ chi thon dài, hàm chứa sức sống tràn đầy, nhìn bộ dáng rụt rè của bọn họ, Trung Dật mỉm cười cầm lấy, hắn lúc này mặc một cái áo T-shirt trắng và quần jean, vốn rất bình thường mà lại bị nhầm là con gái, chắc là do tóc mái quá dài…

“Ta là ca ca a, hoa này có thật muốn tặng ta không?” Trung Dật cố ý hùa theo bọn họ mà cười nói, dù gì cuộc sống trung học bị gián đoạn làm hắn vô cùng tiếc nuối, cho nên nhìn thấy hai học sinh trung học trước mặt khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người kia nghe xong sắc mặt có chút nghi ngờ, nhưng không lâu liền thận trọng gật đầu: “Dạ!” Trong đó có một người cao hơn hắn cả một cái đầu lớn gan ngồi xuống bên cạnh Trung Dật, mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn, đôi môi ngập ngừng thốt ra vài câu: “Ca ca, đây là số điện thoại của ta, cho ngươi.” Cổ tay màu đồng thô to gấp đôi so với Trung Dật, nhưng lại vô cùng thong thả mà đưa qua, bất động dừng lại ở giữa không trung tựa như đang chờ đợi pháp quan phán quyết.

“Ta…” Trung Dật hơi giật mình một chút, còn chần chừ chưa dám tiếp nhận, xung quanh hai người phảng phất vị mồ hôi, một loại cảm xúc xưa cũ bỗng dâng lên, hắn hiểu rõ hành động của họ có nghĩa gì, nhưng lại không đành lòng làm cho thiếu niên thất vọng.

“Ba… ba, con đã trở về.” Nhạc Nhạc lớn tiếng gọi, trên tay còn cầm theo cái kem ốc quế, vừa thở hổn hển vừa chạy tới: “Tránh ra, đây là cha và chỗ của ta.”  Sau đó, nó không nhiều lời mà chui tọt vào giữa Trung Dật và học sinh cao trung kia, vẻ mặt bọn họ chuyển biến đôi chút rồi trở nên xám xịt mà rời đi.


“Nhạc Nhạc, sao con lại không lễ phép với ca ca như vậy.” Trung Dật làm bộ nghiêm khắc hỏi.

“Đây là chỗ của con mà!” Nhạc Nhạc làm nũng nói, một bên không ngừng bận bịu liếm liếm cái kem, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

“Như thế nào, ta mới đi một chút mà ngươi đã không ngoan ngoãn rồi?” Ân Kiện Nam vừa đem đồ uống đưa cho Trung Dật vừa cười nói.

Hắn tức giận tiếp nhận đồ uống, đột nhiên thuận thế mà bị kéo ngã vào lòng ngực Ân Kiện Nam, vẫn còn chưa rõ sự tình thì Ân Kiện Nam lại cố ý vỗ vào mông hắn vài phát, nhưng đã tránh vị trí trọng yếu nên không hề đau mà chỉ tạo ra thanh âm rất vang, cũng rất mất thể diện.

“Mau buông tay! Thật mất mặt!” Trung Dật bị hắn làm vậy liền có chút lúng túng.

“Người bây giờ mới hiểu được cái gì là thể diện hả? Nhìn xem xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn ngươi? Để coi ngươi sau này còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không.” Ân Kiện Nam bực mình nói.

Trung Dật nghe vậy liền ngẩng đầu đảo mắt xung quanh, quả nhiên có cả một vòng người đang nhìn làm cho hắn lúng túng mà vội vàng đẩy Ân Kiện Nam ra, nhưng lại bị tên kia kéo vào ôm chặt nên cũng đành phải bất động.

“Mau buông ta ra…” Trung Dật lớn tiếng nói.

“Đưa tờ giấy kia đây.” Ân Kiện Nam bày ra vẻ mặt thương lượng.


Nghĩ cũng biết hắn muốn gì, Trung Dật lập tức từ túi quần móc ra tờ giấy của học sinh trung học kia đưa cho Ân Kiện Nam, lúc này hắn mới chịu buông tay ra rồi xé tờ giấy kia thành nhiều mảnh.

Trung Dật vừa xoay người liền chứng kiến Nhạc Nhạc bộ dạng như muốn khóc nhưng lại không khóc mà nhìn mình, cây kem không ăn hết sớm đã tan chảy trông rất dơ, cho nên hắn vội vàng cúi người mà an ủi: “Ân thúc thúc đang đùa với ba thôi.”

Đột nhiên, cảm thấy có gì không đúng, trong đầu Trung Dật thoắt cái hiện lên một khuôn mặt mơ hồ dù bị khăn che đi phân nửa nhưng vẫn vô cùng tuấn tú, mà cặp mắt sáng ngời ấy lại không thể nhầm lẫn được, Trung Dật nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc cũng không tìm được tung tích người kia nữa, chỉ có mùi vị của đóa hoa trước nắng như rác rưởi bị vứt bỏ đi…

“Tặng hoa hồng cho nam nhân sao, có nhầm không vậy?” Ân Kiện Nam bực mình hỏi.

Vốn là người kia sao? Trung Dật kinh ngạc thầm nghĩ… nhưng ánh nắng tháng năm cộng thêm Ân Kiện Nam đã làm hắn chống đỡ không nổi nữa rồi…

Cont…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui