Hai người dây dưa làm cho ba người khổ sở, bốn người mệt mỏi… Thiệu Diệp, Ân Kiện Nam, ta đáng bị bọn họ đối xử như vậy sao? Còn có Nhạc Nhạc – con trai cưng của ta, ta còn có thể cho ngươi bao nhiêu tình yêu thương đây?
“Con trai, hãy tại chính tình yêu của họ mà tìm được không gian cho bản thân !”
Sau khi xuất viện, trong tòa nhà rộng lớn tráng lệ chỉ còn mỗi mình Trung Dật và Trường Bách, những lúc hắn ngồi một mình suy nghĩ miên man thì lời nói của ba lúc trước lại văng vẳng bên tai, phụ thân đã trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm cả nửa cuộc đời, đổi lại cuộc sống về già tương đối được nhàn nhã, như vậy hắn có hận hay không? Có hối hận hay không? Trả giá như vậy có đáng không?
Phụ thân! Người nói cho ta biết điều này có phải muốn ta trở nên kiên cường? Nhưng thật ra có rất nhiều chuyện ngươi không biết, cũng có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần ý chí kiên cường là có thể dễ dàng đạt được, ta… có nên nhân cơ hội này dùng thời gian để đổi lấy vận may hay không? Trời ạ… ta sao có thể làm được đây?
Đau quá… đau quá… đột nhiên không hiểu sao trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh Thiệu Diệp một cước đá giả dương khối vào trong hậu huyệt khiến cho Trung Dật đau đớn đến nhe răng trợn mắt, vùng vẫy lao về phía trước, khi đâm vào vách tường mới phát hiện đó chỉ là ảo giác… Thì ra là ảo giác mà thôi, phù! Trung Dật thở dài một hơi, tay vịn theo vách tường hít thở thật sâu, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh…
Toàn bộ căn phòng lớn như vậy mà hắn di chuyển xa nhất cũng chỉ trong vòng bán kính sáu mét xiềng xích, giống như cả đàn sư tử bao vây lấy một con nai con, không có cách nào dừng lại được, cũng không có cách nào làm cho chính mình bị thương, bởi vì chỉ có bị thương thì mới có thể được nghỉ ngơi…
Ban ngày, bọn họ một người là giáo sư khoa học tân quý ngay thẳng, còn một người vốn có thể làm mưa làm gió trong giới danh sư, nhưng đến buổi tối, cả hai người họ liền hóa thân thành ác ma không ngừng mà cuốn lấy mình…. Nhạc Nhạc đi học, căn phòng to như vậy mất đi tiếng cười của tiểu hài tử liền giống như hư không, đến ngay cả tiếng gió cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, khắp nơi đều là ma yểm, hiện tại cùng quá khứ, thật thật ảo ảo, cái nào cũng từ những khe hở góc tường mà chui ra, xuyên qua từng huyệt đạo cùng đốt ngón tay của hắn, ngay cả khoảng trống trong tâm trí cũng không chịu buông tha.
Nhạc Nhạc thích ứng tốt đẹp nhưng ta lại ngày càng sợ hãi, hư không quá, mỗi một khắc đều không thể chống cự được nữa rồi, thật muốn ngươi ở lại trong phòng cùng ba, Nhạc Nhạc, ba rất nhớ ngươi, ba rất muốn gặp ngươi… có thể ở lại bên ba đừng bao giờ rời đi không, bởi vì khắp căn nhà này đều tràn ngập mùi của bọn họ, ta rất sợ, thật sự rất sợ….
Trường Bách cúi đầu bước lại phía sau Trung Dật, lo lắng hắn sẽ té ngã, bước đi của Bạch thiếu gia nhẹ nhàng đến mức tựa như thoáng cái sẽ ngã vậy, khuyên hắn dừng lại thì hắn không nghe, tý nữa thế nào Thiệu thiếu gia hoặc Ân thiếu gia cũng vội vàng trở về, mà có lẽ hai người cùng về cũng nên, bọn họ lo lắng cho Bạch thiếu gia, rồi lại không ngừng làm tổn thương hắn, thật sự là yêu đến không biết trời đất là gì…
“Trường Bách, ngươi có thể giúp ta xem một chút không?” Trung Dật đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên rất phiêu du.
“Xem… xem cái gì…?” Không chỉ khóe miệng đang không ngừng phát run mà hai chân giờ cũng run theo, Trường Bách đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm: “Nguy rồi, Bạch thiếu gia có phải lại phát bệnh hay không? Việc này phải làm như thế nào?” Hắn vừa nghĩ vừa nhanh chóng bấm số di động của Ân Kiện Nam, bởi vì Ân thiếu gia đối với Bạch thiếu gia dường như rất tốt a! Không đúng, Thiệu thiếu gia có khả năng y khoa, cho nên tìm hắn sẽ giải quyết được sự tình, mà cũng không được, cái Thiệu thiếu gia học hình như không phải khoa thần kinh… Trong lúc rối rắm, một bàn tay mềm mại trắng như bạch ngọc đột nhiên chạm vào tay đang cầm điện thoại của Trường Bách, bốp một tiếng, chiếc điện thoại di động liền rơi xuống nền nhà.
“Đây là đồ vật gì, có chơi được hay không?” Trung Dật hứng thú nhặt điện thoại di động của Trường Bách lên, ngồi xổm trên mặt đất nhìn ngắm, cái điện thoại vốn là kiểu cũ nên thể tích khá lớn, kiểu dáng nhỏ dài và có màu đen bao phủ, Trung Dật tò mò nhìn rồi đột nhiên trong đầu vụt qua một hình ảnh làm hắn sợ đến mức dùng hết lực mà ném nó đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không… không được…” Thanh âm vụn vỡ mà kiềm nén, thân thể không ngừng co rút lại.
Trường Bách nhìn sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt của Trung Dật, y như một hài tử bất lực bị ngược đãi, nhất thời nghĩ muốn tiến đến ôm lấy hắn, nhưng một tia lý trí cuối cùng giữ cơ thể hắn lại, bị hai vị thiếu gia đuổi đi là chuyện nhỏ, cho dù có cụt mất cánh tay cũng chẳng sao, nhưng mà ai sẽ chăm sóc cho Trung Dật thay hắn đây? Đừng nghĩ là ta không biết vì sao một lão đầu vô dụng như ta lại được bọn họ an tâm mà cho ở lại, bởi vì ta không coi trọng sắc đẹp của Trung Dật, trước kia những người từng hầu hạ Bạch thiếu gia chưa ai có được tư tưởng vững chắc, vì vậy kết cục của bọn họ cũng không mấy tốt đẹp…
“Thiếu gia…” Trường Bách hét lớn một tiếng, ý muốn làm thức tỉnh thần trí của Trung Dật, mặc dù rất muốn an ủi hắn nhưng nơi đây ẩn giấu vô số camera nên không thể coi là chuyện đùa, căn phòng này hai mươi bốn giờ đều có người giám sát, nếu như phát hiện thấy hình ảnh bất thường liền có thể truyền trực tiếp đến điện thoại của hai người bọn họ.
“Trường Bách, ngươi có thể xem giúp ta một chút được không?” Trung Dật đau đớn, đáng thương nói với Trường Bách.
“Thiếu gia, ngươi muốn ta giúp ngươi xem cái gì?” Thanh âm của Trường Bách bình tĩnh hỏi.
“Ngươi giúp ta xem bên trong mông có tắc vật gì không, bọn họ hình như đã giúp ta lấy ra rồi, mà lại như chưa lấy, ta nghĩ nên xác định một chút.” Trung Dật nói chuyện đã hoàn toàn như bị rối loạn thần trí, lúc này ánh mắt hắn toát ra sự yếu ớt ngây thơ, đối với cơ thể của mình cũng không hề ngượng ngùng. Trường Bách nghe thấy yêu cầu của hắn, đầu như bị một cái chuông gõ mạnh vào, hồi lâu vẫn không cách nào phản ứng được, ngay cả suy nghĩ cũng hoàn toàn bị đình trệ.
“Trường Bách, Trường Bách, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Trung Dật lo lắng thức tỉnh hắn.
“Thiếu gia, ta không sao.” Hắn bỗng nhiên đứng lên, thầm nghĩ phải nhanh thông báo cho hai vị thiếu gia biết, vạn nhất…
Trung Dật nhìn Trường Bách muốn rời đi nên buột miệng hỏi hắn: “Trường Bách ta hỏi ngươi, có phải ở đây thiếu một tiểu hài tử đúng không?” Trong đầu cứ như đống bọt biển, không ngừng hiện ra hình ảnh một tiểu Mặt trời với hai má lúm đồng tiền, ấm áp, hoạt bát, vui vẻ. “Ta có phải đã mất đi một tiểu hài tử đúng không?”
“Thiếu gia, ngươi là đang nói Nhạc Nhạc sao?”
“Nhạc Nhạc?… Hắn không phải vẫn luôn đi theo ta sao? Sao lại không thấy nữa?… Ah! Thì ra hắn đã đi học, đi học rồi, hắn bỏ ta mà đi rồi…” Trung Dật miệng không ngừng lẩm bẩm, bộ dáng cứ như người mất hồn.
Trường Bách thấy vậy trong lòng dâng lên chút thương cảm, tâm lí có phần trở nên yếu mềm, hắn không mong giờ phút này Trung Dật có thể hiểu những gì mình nói: “Thiếu gia, vốn là ta không nên nói ra, người phụ trách Nhạc Nhạc vừa gọi điện đến đây cho biết, Nhạc Nhạc lúc mới bắt đầu thích ứng rất tốt đẹp, nhưng không hiểu vì cái gì về sau lại không chịu học, hơn nữa cũng chẳng đếm xỉa tới bất cứ ai, mỗi ngày chỉ một mực ngồi dưới đồng hồ chờ đến lúc hết giờ.” Chuyện vốn không nên nói vì sao mình lại nói ra đây? Không phải Thiệu thiếu gia đã cảnh cáo rằng không được dùng chuyện của Nhạc Nhạc để gia tăng gánh nặng tinh thần cho Bạch thiếu gia hay sao? Thật đáng thương cho cha con bọn họ… Trường Bách hối hận vội vã bước đi gọi điện thoại.
“Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… ah ah ah ah…” Cái tên vô cùng quen thuộc làm thức tỉnh lý trí Trung Dật, hắn ngã xuống mặt thảm tự trách bản thân, nghĩ lại lúc nghe Nhạc Nhạc nói về vở kịch của nó hay về cuộc sống vui vẻ ở nhà trẻ, thì ra tất cả chỉ là giả dối, hết thảy đều dối trá, Nhạc Nhạc ngươi vì cái gì lại muốn lừa gạt ba? Ta đáng bị như vậy sao chứ?… Đáng phải chịu vậy sao? Trung Dật ngã trên mặt đất, không còn chút khí lực để đứng lên nữa.
Cont…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...