Bị Boss Trong Thế Giới Kinh Dị Yêu Thương Đêm Ngày
Nơi đây là một nhà ga cũ kỹ, tối tăm với những ngọn đèn đường ọp ẹp.
Đường ray phủ đầy bụi, những viên đá nhỏ vụn nằm rải rác trên mặt đất, xen lẫn với những đầu lọc thuốc lá đã bị dụi tắt.
Hàng cột đá thẳng đứng đỡ mái che mưa, nhưng có chỗ đã bị tốc hết rồi.
Cách nhà ga không xa là quầy bán vé, nhưng những tấm kính xám xịt cho thấy nó hoàn toàn không hoạt động nữa rồi.
Bên kia đường ray là một đoàn tàu bỏ hoang nằm trên cánh đồng cỏ dại mọc um tùm.
Trên băng ghế chờ ở nhà ga, một đám người chơi đồng thời mở mắt.
“Đệt, lần này là cái nhiệm vụ quái quỷ gì vậy?”
“Là một nhà ga à, có ai từng tới cốt truyện này chưa? Lần trước tôi đã qua một phó bản trên xe buýt rồi, không biết có chỗ nào tương tự không.”
“Mẹ kiếp, không biết lại chết bao nhiêu người nữa.
Lần nào thời gian chơi cũng ngắn như vậy.
Không gian X đúng là thứ khốn kiếp!”
Vài người sau khi mở mắt lập tức tiếp nhận hiện thực, thậm chí còn bắt đầu kiểm tra vật phẩm cùng trang bị trên người.
Nhưng cũng có một số người hơi hoảng hốt, hiển nhiên là còn chưa rõ tình huống.
Họ không hiểu tại sao đột nhiên mình lại tới đây, có hơi nghi hoặc nhéo nhéo cánh tay, cảm nhận xem mình có phải đang ở thế giới thực hay không.
Những người chơi cũ có kinh nghiệm thấy vậy liền cười nhạo, mỉa mai rằng lại có một đám người mới tới chịu chết.
Giữa ồn ào hỗn loạn, chỉ có một thiếu niên với khuôn mặt thanh tú đang yên lặng ngồi ở chỗ của mình, ôm ba lô tuỳ thân rồi lấy ra một tấm thẻ nhỏ——
“Nhiệm vụ: Rời khỏi nhà ga.”
Thẻ nhiệm vụ này có trong ba lô của tất cả người chơi.
Không chỉ cậu, rất nhiều người chơi khác cũng nhìn thấy yêu cầu của nhiệm vụ lần này, họ đang cùng nhau thảo luận.
“Có vẻ lần này không khó nhỉ, chỉ cần rời khỏi nơi này là được?”
“Chắc không đơn giản thế đâu, làm gì có nhiệm vụ nào tốt bụng thế?” Một người đàn ông đeo kính cẩn thận nhìn thẻ nhiệm vụ, đồng thời liếc nhìn các thành viên đang vây quanh mình, “Kiểm tra một chút xem trong ba lô có gì?”
“Nước, bánh mì, một cái ô?”
“Tôi cũng có nước và đồ ăn, còn có một cái rìu…”
“Tôi có một bao diêm.”
“Dao!”
Ba lô của mọi người đều có nước và thức ăn đủ trong hai ngày, và thêm một đạo cụ nào đó, đây là quy tắc bình thường khi nhiệm vụ được giao.
Những người hoảng sợ không hiểu tình hình cũng bắt đầu lục xem ba lô của mình.
Có dây thừng, có kính lúp, thậm chí có người may mắn còn được một khẩu súng.
Thẩm Kinh Niên cũng cúi đầu xem một chút, ba lô của cậu không giống họ.
Ngoài nước khoáng cao cấp và bánh mì kẹp chocolate mà cậu vẫn thích thì còn có một bộ đồng phục tiếp viên nữ màu xanh đậm.
Vẻ mặt cậu hơi bất lực, biết tại sao mình lại nhận được thứ này.
Cái anh kia…
Đúng là phá phách mà.
Cậu ngước lên, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp có hơi lạc lõng ở nơi này.
Cậu biết người đeo kính đang cầm đầu một nhóm người kia là ai.
Trong không gian X, để tăng cơ hội sống sót của nhau, người chơi sẽ tự thành lập đội rồi kết thành bang phái.
Khi quy mô của một bang phái đủ lớn, sẽ luôn có một số lượng đáng kể người chơi tham gia làm thành viên.
Lúc này họ sẽ căn cứ theo thân phận địa vị, người đứng đầu sẽ đưa ra quyết sách cho các hành động của mọi người.
Người đó là Lý Văn Bân, phó bang Long Hổ Bang.
Trước khi đến không gian X, anh ta là phó giáo sư chuyên ngành toán học, làm việc rất ổn thoả.
Những người chơi khác không phải thành viên Long Hổ Bang cũng đứng xung quanh.
Trong mỗi phó bản, đoàn kết bao giờ cũng tốt hơn phân tán nhiều.
Nhưng có một số người mới đến không hiểu tình hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...