Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn


Tính làm gì sao?
Bị Sầm Lễ hỏi lại, Ninh Tu Viễn sắc mặt nháy mắt đen lại, hắn đại khái là nghĩ tới, cậu ngày thường không phải đang ở phòng học thì chính là ở thư viện, thời điểm đầu tiên nhìn thấy, chính là giáo sư kêu người này trả lời câu hỏi, ở trong mắt hắn mười phần mười là con mọt sách, loại ấn tượng này đã khắc sâu trông tâm thức của hắn.

Hắn nhíu mày nói, "Hiện tại cũng không phải thời điểm có thể "chơi" cậu."
"Không dám." Sầm Lễ thấp giọng nói.

Ninh Tu Viễn lửa giận ngùn ngụt, vừa rồi cùng người khác nói chuyện đều rất bình thường, tới lượt hắn, liền thay đổi sắc mặt.

Hắn dùng lực bóp chặt cổ tay cậu, "Sầm Lễ, cậu đừng tự tìm phiền phức đến cho tôi."
Sầm Lễ nâng mí mắt, chỉ là nhìn thoáng qua Ninh Tu Viễn chút.

Phí nhiều tâm tư như vậy, chiếm hữu cậu, làm đảo lộn cuộc sống của cậu, còn không phải là muốn đem cậu nhốt vào một chiếc lồng giam, ngoan ngoãn bị người nuôi dưỡng?
Nếu cậu nghe lời nhận mệnh, đối phương còn có gì nhưng không hài lòng.

Thấy Sầm Lễ không đáp lời, trong lòng hắn sinh ra một loại tư vị khó tả, hắn thả chậm ngữ điệu," nếu cậu không muốn mang thai, vậy trở về đi, tôi sẽ nhờ dì Trương mua chút rau chân vịt, sau khi ăn xong sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."
"Nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào, cũng có thể trực tiếp nói cho tôi biết."

"Ừ." Sầm Lễ nhàn nhạt lên tiếng.

Ninh Tu Viễn càng thêm cảm thấy Sầm Lễ luôn có thể chọc giận hắn bất cứ lúc nào, nếu đổi lại là người khác, bị cậu đối đãi như thế, đã sớm tiến tới nói vài câu đáp thân thiện, Sầm Lễ lại cứ mang dáng vẻ này, giống như là hắn thiếu cậu vậy.

Sầm Lễ bị hắn kéo tới trong xe, cửa xe "Phanh" một tiếng khép lại, thanh âm lớn đến giống như cả bầu trời đều rung chuyển.

Sầm Lễ ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ xe, trên đường tốp năm tốp ba người đi cùng nhau, cậu thấy người khác trên mặt đều mang theo ý cười, nhưng cậu lại chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Khuôn viên trường mang một tầng ánh sáng ấm áp, khu dạy học, thư viện, chiếc cầu vòm trên sông, mặt đường tốp sinh viên đang qua lại, một loạt hình ảnh sinh động, thoạt nhìn sạch sẽ lại thuần túy, chỉ là chiếc xe mang theo cậu sắp sửa rời khỏi nơi này.

Cậu nhìn thấy ở cổng trường có một bóng quen thuộc.

Hàn Kham sắc mặt không hề bình thản giống trước nữa, anh cầm điện thoại, tựa hồ đang gọi điện cho ai, bên cạnh có hai học sinh đi ngang qua cùng Hàn Kham chào hỏi, đối phương đều như không nghe thấy.

Bên trong xe có thể thấy rõ ràng người bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại không thấy bên trong.

Sầm Lễ thu hồi ánh mắt, cậu an tĩnh ngồi tại chỗ, mặc kệ Ninh Tu Viễn tăng nhanh tốc độ xe.

Cậu sau này hẳn sẽ không tới trường nữa, cho dù không có Ninh Tu Viễn quấy nhiễu, chính cậu cũng sẽ không trở lại đây, cũng bở cậu không tham gia kì thi, thực mau sẽ truyền ra khắp trường, người khác cũng sẽ biết nguyên nhân vì sao cậu không tham gia thi cuối kì, Ninh Tu Viễn chỉ cần dùng chút quan hệ, là có thể dễ dàng hủy hoại đi mấy năm cố gắng của cậu.

Chiếc xe ngừng lại ở ngoài căn biệt thự, Sầm Lễ mí mắt lúc này mới hơi giật giật.

Ninh Tu Viễn mở cửa xe, kéo cậu từ trên xe xuống, người hầu trong nhà đã quá quen với cảnh tượng như vậy, đều tránh xa phòng khách.

Bình thường vào lúc này, Ninh Tu Viễn sẽ trực tiếp đem cậu đè ngã ở trên sô pha, buộc cậu phải nhận sai, bằng không hắn sẽ dùng đủ loại biện pháp thâm độc để làm nhục cậu.

Lý thẩm sắc mặt biến đổi, bà ta còn tưởng rằng Ninh Tu Viễn đã chơi chán Sầm Lễ, kết quả không đến một ngày, liền tìm người trở về.

Bà muốn nói lại thôi nói," Thiếu gia cậu ấy......"
Ninh Tu Viễn trầm giọng nói, "Cậu ấy về sau sẽ ở lại trong nhà, nơi nào cũng không đi."

"Ở lại nơi này?" Lý thẩm hỏi.

"Vâng." Ninh Tu Viễn lên tiếng, lại nói," Chờ cậu ấy sinh con xong, tôi sẽ tìm chỗ khác bên ngoài cho cậu ấy, bên chỗ bố tôi, trước không cần nói cho ông ta biết."
"Thời gian lâu như vậy, nếu là lão gia lại tới đây, thấy cậu ấy khẳng định sẽ biết, thiếu gia cậu đây là hồ đồ! Không cẩn thận lại bị cậu ta mê hoặc, danh không chính ngôn không thuận, đích tôn của Ninh gia, như thế nào có thể từ một người đàn ông sinh ra"
"Dì Lý." Ninh Tu Viễn đánh gãy Lý thẩm nói, sắc mặt tối tăm nói," tôi đã nói rồi chính mình sẽ có chừng mực, liền không cần dì phải nhọc lòng."
Đứa nhỏ này là huyết mạch của hắn, nói nữa hắn cũng không nghĩ tới sẽ để đứa nhỏ ở cùng Sầm Lễ, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, cha hắn còn có thể không nhận tôn tử sao? Nói nữa mấy người lớn tuổi trong nhà, vẫn luôn muốn hắn lập gia đình, có con cũng sẽ không ảnh hưởng tới hắn......!
Sầm Lễ cứ ngoan ngoãn ở nhà là được, việc gì cũng không cần làm, mỗi ngày đều nhẹ nhàng, cũng không cần phải phiền não suy nghĩ nhiều, chỉ cần ở thời điểm hắn cần, tới thỏa mãn nhu cầu của hắn, hầu hạ hắn thật tốt là được.

(Nghĩ hay đấy đồ khốn nạn)
Sầm Lễ ở một bên mở miệng nói, "Xác thật là không nên để một thằng đàn ông sinh con cho."
Ninh Tu Viễn hung hăng nhìn thoáng qua Sầm Lễ, sau đó nói," Lý thẩm, nếu là ngài không muốn lưu lại nơi này, tôi sẽ đổi người khác đến đây, những lời này, ngài về sau cũng không cần nhắc lại."
"Ta đây cũng là vì muốn tốt cho cậu." Lý thẩm đầy mặt đều là u sầu.

Sầm Lễ khóe miệng hiện lên tia cười nhạt, sấn đến ngữ điệu so với ngày thường lạnh lẽo thì có chút ôn hòa hơn," Ngài nếu là muốn tốt cho hắn, phải ngay từ thời điểm bắt đầu, đổ chút thuốc lạ vào đồ ăn của tôi, sẽ không mang thai được, ngài cũng không cần phải lo lắng."
Lý thẩm còn chưa từng thấy Sầm Lễ chủ động cùng bà ta nói chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên.

Bà còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng bạt tai.

Ngón tay dùng lực mạnh chạm vào khiến là da đỏ bừng lên, Ninh Tu Viễn rốt cuộc không nhịn được nữa, Sầm Lễ đối với chính bản thân mình, vẫn như trước, thẳng thắn một lời nói ra.

"Về sau cũng có thể, dù sao Ninh gia nghiệp lớn, nháo ra mạng người cũng không sao." Sầm Lễ nhìn Lý thẩm nói, coi Ninh Tu Viễn một bên hoàn toàn xem nhẹ.


Lý thẩm còn chưa bao giờ nghĩ tới, Ninh gia thuê bà nhiều năm như vậy, bà ta cũng có cảm tình với Ninh gia, tuy nói bà không muốn thấy Ninh Tu Viễn lầm đường lạc lối, nhưng Ninh Tu Viễn phân phó chuyện bà, bà cũng chỉ có thể nghe theo, nhiều nhất nói mấy lời khuyên bảo.

Sầm Lễ nói những lời này, làm bà ta sống lưng có chút phát lạnh.

"Lý thẩm, ngài đi nấu cơm đi." Ninh Tu Viễn mở miệng nói, sắc mặt trầm đến lợi hại.

"Được." Lý thẩm hiện tại chỉ nghĩ rời khỏi đây nhanh chút, Sầm Lễ tâm tư quá sâu, khó trách lần trước sẽ thừa dịp Ninh Tu Viễn không ở có ở đây mà bóp cổ Giang Ngôn.

Lý thẩm đi vào phòng bếp, Ninh Tu Viễn kéo Sầm Lễ đẩy ngã vào sô pha bên cạnh, tiếng nói lạnh lẽo," Sầm Lễ, sao có lại có thể ác độc như vậy??! Đây dù sao cũng là con cậu, cậu sao có thể nói ra mấy lời khốn nạn như vậy!"
Sầm Lễ nhìn vào mắt Ninh Tu Viễn, sắc mặc bình tĩnh nói, "Nó không phải con tôi, ngay từ đầu, nó không nên có mặt trên đời này."
*****************
Nhắc tẹo, mấy web reup lại bản edit thì dày công để ý hộ mình tẹo ạ, sẽ có nhiều chương đăng từ lâu rồi nhưng sẽ được sửa lại và cập nhật.

Mấy web chịu khó xem rồi sửa lại nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui