Có lẽ là bởi vì đã tan học, Sầm Lễ nghe thấy từ xa tới gần có tiếng thảo luận, tuy rằng bọn họ còn đang ở vị trí ẩn nấp, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, vật che đậy đều không có.
Thân thể cậu run rẩy, người phía sau lại làm như không nghe thấy.
"Ninh Tu Viễn." Sầm Lễ thanh âm thực nhẹ.
"Hửm?" Ninh Tu Viễn cánh tay đặt bên hông cậu," hiện tại đã biết lên tiếng?"
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Sầm Lễ thân thể căng đến cực hạn, cậu run run rẩy rẩy nói, "Chúng ta tới chỗ khác, được không?
Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, "Để cho người khác đều cậu là cái dạng người gì, không tốt sao? Cũng miễn cho còn nữ sinh nào khác đánh chủ ý lên cậu."
"..."Từ trong lòng trào ra một cỗ bi thương mãnh liệt, Sầm Lễ thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, ban đầu cậu đối loại chuyện này nhận thức giống như một trang giấy trắng, là Ninh Tu Viễn cưỡng bách cậu, cậu vốn chính là một người da mặt mỏng, nhưng trong nhà mọi người đều biết cậu là một món đồ chơi của Ninh Tu Viễn, lúc ấy ít nhất còn cách một cánh cửa, nhưng hôm nay, loại hành vi xấu xa này có thể sẽ bị bại lộ ngay trước mắt người khác.
Ninh Tu Viễn luôn ngại hành cậu chưa đủ thỏa mãn, muốn dìm cậu lún xuống vực sâu.
Hốc mắt khô đến lợi hại.
Cả người đều chết lặng, không biết Ninh Tu Viễn từ khi nào đã giúp cậu sửa sang lại quần áo, người đi ngang qua thấy bọn họ, Ninh Tu Viễn lạnh giọng nói một câu, hai người kia liền lập tức rời đi.
Thân thể đã không còn lực chống đỡ, mềm nhũn dựa vào vách tường, Sầm Lễ liếm liếm môi, nửa ngày đều không phát ra âm thanh, rõ ràng hôm nay nhiệt độ hơi thấp, nhưng trong lòng bàn tay cậu lại tràn đầy mồ hôi dính nhớp.
Ninh Tu Viễn ngón tay vuốt ve cằm cậu, thấp thấp mở miệng nói, "Cậu còn biết sợ hãi?"
"..."Sầm Lễ đôi mắt hơi rũ, chậm rãi cuộn người lại.
Ninh Tu Viễn nâng mặt cậu lên,"Muốn thả cho cậu một đường sống, không nghĩ tới cậu còn không biết tốt xấu, một khi đã như vậy, về sau cậu không cần tới trường học nữa."
Trước mắt hết thảy đều là bị ánh mặt trời bao trùm, duy chỉ có cậu bị bao phủ trong bóng tối.
Sầm Lễ khóe miệng hiện ra một nụ cười, "Dù sao tôi có cố gắng đọc sách học tập, bọn họ cũng sẽ tránh né bỏ rơi tôi, không còn chỗ nào bao dung tôi nữa."
Vẻ mặt của cậu chết lặng, thanh âm cũng dần trở nên khàn khàn," nhưng tôi đã làm gì sai sao? Tôi sống đến bây giờ, đều không làm việc ác, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, có phải hay không làm nhiều việc tốt thì vẫn may cũng sẽ tốt hơn không, tôi bất quá muốn giống người bình thường cất công khắc khổ học tập mười mấy năm, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, Ninh Tu Viễn, mục đích của anh đã thành công, tất cả mọi người sẽ rũ bỏ tôi, chỉ trích tôi, bọn họ sẽ dùng ánh mắt nhìn rác rưởi bên đường để nhìn tôi như anh mong muốn."
Ninh Tu Viễn cau mày," Nhiều người cũng bỏ học cao trung, còn không phải vẫn sống tốt sao, còn nữa, tôi cũng sẽ không quá khắt khe với cậu, đến lúc đó cho cậu một công việc bằng mười năm tiền lương của người khác." (Thôi ông bốc phét nó vừa ????)
Sầm Lễ một phen hất phăng tay Ninh Tu Viễn, tay ôm đầu gối, đôi mắt ngây ra nhìn về phía xa, lá xanh kết một tầng băng sương mỏng, bọt nước thỉnh thoảng chảy xuống, tạo ra một vệt nước nhỏ.
Chung quanh sự vật vẫn luôn chuyển động, nhưng thời gian của cậu lại như là đọng lại.
Ninh Tu Viễn sắc mặt âm lãnh, "Đừng có ra vẻ." Sầm Lễ nhìn tên đàn ông trước mặt, đối phương sắc mặt rõ ràng không còn kiên nhẫn.
Ninh Tu Viễn trực tiếp kéo cậu dậy, Sầm Lễ như là thú nhỏ gặp phải uy hiếp, loại thời điểm này, cũng sẽ không suy xét địch nhân có bao nhiêu cường đại rồi.
"Anh đừng chạm vào tôi!" Sầm Lễ dùng sức tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, "Bang" một thanh âm vang lên, mu bàn tay hắn hiện lên một tầng đỏ hồng.
Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt mang theo tia cực kì tức giận.
"Tôi đời này phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là gặp được anh để rồi anh huỷ hoại cuộc đời tôi." Sầm Lễ mở miệng nói, cùng với sự cuồng loạn vừa rồi, hiện tại cậu coi như bình tĩnh.
Nếu Ninh Tu Viễn giống như mấy lần trước, nghe thấy những lời này sẽ bổ nhào tới hành hạ cậu, cậu cũng không còn gì để sợ nữa, vừa lúc trong bụng cò mang thai con hắn, cậu cũng không muốn giữ lại.
Khó được thấy Ninh Tu Viễn ở trước mặt cậu nhẫn nại, đối phương sắc mặt cực kỳ khó coi, "Đừng náo loạn, nghe lời."
Buồn cười thật, tựa như từ đầu đến cuối đều là cậu gây rối làm loạn vậy, nhưng cậu ở trong phòng thi, bị người mạnh mẽ hắt một bát nước bẩn, sau đó kéo túm đến đây.
Ninh Tu Viễn sắc hòa hoãn một chút, lại nói, "Cậu nếu còn muốn đi học, có thể mang sách về nhà, cũng miễn cho cả ngày nghĩ chuyện không đâu."
"..." Sầm Lễ mệt mỏi khi phải nói chuyện với hắn.
Tiếng vang náo động một bầu không khí, điện thoại đặt ở trong túi báo có người gọi tới.
Điện thoại sau khi hết tiết kiểm tra thứ nhất mới được bật lên, Ninh Tu Viễn gửi tin nhắn cho cậu, cậu còn chưa kịp xem, đã bị đối phương tới tìm.
"Ai gọi??" Ninh Tu Viễn mặt đầy lệ khí, nhưng Sầm Lễ không phản ứng lại, cậu liền cầm điện thoại ra.
Màn hình hiển thị "Hàn giáo sư."
Ban đầu Sầm Lễ còn muốn che giấu, nhưng hiện tại nên biết hay không nên biết, Hàn Kham đều đã rõ ràng.
Ninh Tu Viễn ấn nghe.
Hàn Kham sau khi coi thi xong, nghe thấy được bọn học sinh nói chuyện với nhau, nói giáo thảo ngành văn học thế nhưng còn trộm đồ của người khác, hơn nữa còn bắt sống cả người lẫn tang vật, bị người khác trong trường bắt được, không nghĩ tới thoạt nhìn là người rất cao lãnh, cư nhiên là loại người làm mà không nhận này.
Hàn Kham đi tới hỏi mấy người, bọn họ nói là Sầm Lễ, hơn nữa còn tốt bụng nói cho Hàn Kham biết, muốn anh đi kiểm tra một chút xem bản thân có bị mất trộm gì hay không, rốt cuộc trong trường học có không ít người biết, Hàn Kham vẫn luôn rất thích Sầm Lễ, một ít tư liệu văn kiện cũng muốn để Sầm Lễ hỗ trợ xử lý.
Các cô còn nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, chuyện này ở trường học đều đã biết, khẳng định đến tám chín phần.
Hàn Kham không có đáp lại, mà là đi tới phòng học của Sầm Lễ, chỉ là chỗ Sầm Lễ hay ngồi, trống rỗng một mảnh, cũng chỉ có một hộp bút và một tờ đề.
Anh gọi điện Sầm Lễ, bên kia liền nhận nghe, truyền đến âm thanh trầm trầm," Thầy Hàn, đã sớm nói với thầy, đồ vật của người khác đừng có mơ tưởng đến."
Hàn Kham sắc mặt âm trầm, "Các cậu đang ở đâu?"
"Tiểu biệt thắng tân hôn, sẽ không nói địa điểm cho thầy biết đâu, chỉ là thầy cái gì cũng không chiếm được, về sau cũng không có cơ hội."
"Ninh Tu Viễn, cậu đừng có nói bậy!"
"Còn không tới phiên thầy nhắc nhở." Ninh Tu Viễn nhìn thoáng qua Sầm Lễ bên cạnh, hắn trong lòng đã biết đại khái, ngày hôm qua hắn đi hỏi thử, Hàn Kham cũng không ở trường học.
Ninh Tu Viễn cười cười, thấp giọng nói, "Hàn Kham, đứa bé trong bụng cậu ấy là con của tôi, sinh ra cũng sẽ mang họ Ninh, anh đừng hòng động tới hai người họ."
*****************
Đã gáy trước hôm nay chỉ có hai chương, cuối cùng vẫn edit thêm chương nữa ???? mọi người cũng khum cần đợi đến tối muộn hehe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...