Người chung quanh sắc mặt tức khắc trở nên kinh ngạc, rốt cuộc Sầm Lễ ở trong trường học danh tiếng cũng không tệ lắm, sao có thể sẽ trộm đồ vật của người khác.
Chỉ là bọn họ không dám nghi ngờ Ninh Tu Viễn.
"Cậu đừng có đổ oan cho người khác!" Hạ Lộ mở miệng nói.
Ninh Tu Viễn cười một chút, "Thể đến kí túc xá cậu ta tìm thử khắc biết, không có chứng cứ, tôi sao có thể sẽ tùy tiện đến đây tìm người." Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, trong đám người phát ra vài tiếng thổn thức.
Ngay sau đó, liền có người nhỏ giọng nói thầm nói, "Khoảng thời gian trước tôi có thấy Sầm Lễ đeo một chiếc đồng hồ, rất quý."
"Phải không??? Nhưng Sầm Lễ hẳn là không phải loại người như vậy."
"Tôi cũng không biết, chiếc đồng hồ kia là giới hạn đấy, tôi lúc ấy cảm thấy Sầm Lễ hẳn là mua không nổi, huống hồ gia cảnh cậu ấy không được tốt lắm, Ninh Tu Viễn cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại đây tìm Sầm Lễ."
"Hạ Lộ làm sao bây giờ?"
"Ai biết được, cũng may bọn họ không ở bên nhau, nếu chuyện này là thật sự, vừa lúc khiến Hạ Lộ nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta."
"Hầy, ghét nhất mấy người tay chân không sạch sẽ."
Bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng thảo lậu, người vây tụ lại đây càng ngày càng nhiều, một truyền mười mười truyền trăm, vì thế ở trong miệng người khác càng nói càng thái quá.
Sầm Lễ môi mỏng mím chặt, đối mặt với nghi ngờ người khác, trái tim dần dần trầm rồi như rớt sâu xuống đáy vực, nhưng trong ngăn kéo của cậu, xác thật có chiếc đồng hồ, là Ninh Tu Viễn ghét bỏ chiếc đồng hồ cũ của cậu, để thỏa mãn bản thân nên đã mua cho cậu.
Cậu đã không có đường lui, bày ở trước mặt cậu, đều là những bụi gai vây kín, chờ đợi bào mòn máu thịt của cậu.
Tiếng chuông trường vang lên, người vây xem lục tục rời đi, chỉ là trở về phòng học, ánh mắt vẫn dừng ở trên người bọn họ.
"Sầm Lễ" Hạ Lộ sắc mặt có chút sốt ruột,"Cậu vì sao không giải thích rõ ràng?"
Này bất quá là cậu chọc giận Ninh Tu Viễn, đối phương muốn cho cậu một chút giáo huấn, nếu để cậu giải thích, cậu sợ sau này sẽ không chịu nổi thêm đống dư luận nào nữa.
Sầm Lễ thấp giọng nói, "Cậu về phòng học trước đi."
Giám thị bước tới, thấy trên hành lang có Ninh Tu Viễn cùng Sầm Lễ, cũng không hỏi nhiều, Ninh gia ở L đại quyên tặng một đống khu dạy học, cho nên các giáo sư trong trường học đều biết Ninh Tu Viễn, đối với Ninh Tu Viễn cũng là mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Ngoài hành lang trở nên trống vắng cùng yên tĩnh, chỉ là đi qua phía trước cửa sổ mấy phòng học, luôn có người liếc nhìn bọn họ, Sầm Lễ tránh tránh, nói, "Buông tôi ra, tôi tự đi được."
Ninh Tu Viễn đen mặt, làm như không nghe thấy cậu nói.
"Ngày hôm qua cậu đã đi đâu?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"..."Sầm Lễ không lên tiếng.
Thấy thái độ này của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn càng tức giận hơn, hắn kéo Sầm Lễ tới một chỗ tương đối hẻo lánh sau khu dạy học, nơi này ban đêm rất thích hợp cho mấy đôi tình lữ hẹn hò, bên cạnh đã có bồn hoa che đậy.
Nhưng là đang ở bên ngoài, nếu là có người đi qua, sẽ phát hiện bọn họ.
Ninh Tu Viễn thô bạo đè Sầm Lễ ở trên vách tường, hắn ngày hôm qua gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi vô số cái tin nhắn, nhưng không một cái nào được đáp lại, còn chưa có người nào dám hoành hành ở trước mặt hắn như vậy, Sầm Lễ rất nhiều lần khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.
"Ngày hôm qua cậu đã đi đâu?" Ninh Tu Viễn lại lần nữa hỏi.
"..."
"Nói chuyện!" Ninh Tu Viễn trong mắt nổi một tầng tơ máu, hắn dùng sức bóp chặt hàm dưới Sầm Lễ, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vài dấu ngón tay.
Sầm Lễ nghĩ muốn tham gia kì thi, nghĩ muốn thuận lợi tốt nghiệp, nhưng có Ninh Tu Viễn ở đây, đối người khác mà nói sự việc dễ như trở bàn tay, còn với cậu mà nói đều trở nên gian nan khó khắn.
Cậu biết Ninh Tu Viễn sẽ không bỏ qua cho cậu, chỉ là cậu không lường trước được, đối phương sẽ đến sớm như vậy.
Ninh Tu Viễn tuy rằng đã phát điên, nhưng lại không giống như trước đối xử với cậu như vậy.
Sầm Lễ cười khẽ ra tiếng," Đi đâu, có quan hệ gì đến anh sao?"
Kết quả đã rất xấu, có lẽ không tới một buổi sáng, toàn bộ trường học đều sẽ truyền ra tin cậu ăn trộm đồng hồ của Ninh Tu Viễn, tất cả mọi người ở sau lưng nghị luận sôi nổi, vết nhơ này, sẽ vĩnh viễn bám lấy cậu.
Cậu vẫn luôn bình tĩnh, chờ bị Ninh Tu Viễn chậm rãi dập nát đến không còn một mảnh.
Ninh Tu Viễn tay nắm chặt, giống như giây tiếp theo sẽ xả đến trên người cậu.
Nhìn Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, Sầm Lễ thế nhưng cảm thấy chính mình đã không còn sợ hãi như trước đây nữa, cậu nắm lấy tay Ninh Tu Viễn, nhắm ngay bản thân, nói, "Nếu muốn, anh tự tới đi."
Hắn không muốn dây dưa nhiều với người này, mặc kệ là trước đây hay hiện tại bây giờ.
"Sầm Lễ, cậu khá lắm." Ninh Tu Viễn tiếng nói rét run, hắn trực kéo lật lại Sầm Lễ, sau đó hai tay chống trên vai cậu, như đoán trước được điều gì, Sầm Lễ động tác phản kháng mãnh liệt hơn.
"Ninh Tu Viễn!" Sầm Lễ sắc có chút luống cuống.
"Không phải không sợ sao?" Ninh Tu Viễn nói giọng khàn khàn, "Tôi ngược lại muốn nhìn, cậu có thể chơi lớn tới mức nào."
"Đừng làm ở đây" Sầm Lễ trên mặt tràn đầy hoảng sợ, cậu dùng hết sức lực đẩy người phía sau ra, chỉ là sức lực của cậu, căn bản không so được với Ninh Tu Viễn.
"Nếu cậu dám làm loạn, đợi lát nữa có người tới đây, cũng đừng trách tôi." Ninh Tu Viễn ngữ khí chậm rãi, rồi sau đó kéo mở dây thắt lưng của cậu.
Quần bị cởi xuống tới đùi, ngón tay lạnh lẽo tham nhập vào trong quần áo, Sầm Lễ toàn thân đều run rẩy, đây là đang ở bên ngoài, hơn nữa còn là ban ngày, nếu có người đi qua.
Ban đầu nếu cậu cùng nữ sinh chỉ cần thân cận gần chút, đều sẽ ngượng ngùng tránh đi, huống chi tại đây tứ phía gió lùa, bị hắn dâm loạn như thế.
Đối phương động tác không chút lưu tình, không phát hiện dấu vết dư thừa nào trên người cậu, Ninh Tu Viễn ám muội hôn nhẹ cổ cậu, ở bên tai cậu thấp giọng cảnh cáo nói, "Nếu cậu dám cùng người ngoài phát sinh quan hệ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu."
Ánh mặt trời phía sau bị người che khuất, thậm chí có thể nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, chỉ là Sầm Lễ cảm thấy vạn vật xung quanh đều bị che mất.
Toàn thân đều rét run, Sầm Lễ trở nên yên tĩnh lại.
Ninh Tu Viễn đùa bỡn một lúc, nói, "Nơi này một chút phản ứng cũng không có, cậu còn muốn cùng nữ nhân khác ở bên nhau?"
Biết cậu hiện tại thân thể không chịu đựng được loại chuyện này, Ninh Tu Viễn không có trực tiếp tiến vào, tay vuốt ve đùa nghịch.
Không biết thời gian trôi qua như thế nào, Sầm Lễ đôi mắt tràn đầy u ám, chờ đến tiếng chuông lại lần nữa vang lên, cậu mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, cậu không đi tới phòng học tham gia làm bài thi.
Trong phòng mọi người reo hò, tiếng cười vui vẻ, tiếng mắng giận, đều bởi vì kỳ nghỉ đã đến mà hưng phấn.
Chỉ là người khác vui sướng cùng cậu không liên quan, cuộc sống bình thường như những người khác với cậu mà nói đã biến thành một hy vọng xa vời.
Ninh Tu Viễn sẽ luôn dùng các loại thủ đoạn làm nhục cậu, làm hắn khắc sâu nhớ rõ, chính mình bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn, mặc kệ có bao nhiêu phản kháng, cũng là không làm nên chuyện gì, cuối cùng vẫn là phải trở về trong lồng sắt.
***********************
Đồ tró Ninh Tu Viễn ???? Hôm nay được 3 chương mọi người ạ:333.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...