Sầm Lễ mới cầm thuốc tới tay, chuẩn bị uống một viên, Ninh Tu Viễn liền đẩy cửa đi vào.
Cậu đem thuốc giấu sau gối.
Ninh Tu Viễn sắc mặt bình tĩnh đi tới, giống như không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào, chỉ là hắn đi đến mép giường, nhìn thoáng qua Sầm Lễ.
"Tình huống cậu ấy thế nào rồi?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Chủ yếu là tích úc thành bệnh*, mang tâm bệnh, cứ cầm tù như vậy đối với cậu ấy không tốt lắm, ài, nếu cậu không muốn có điều gì bất ngờ xảy ra, vẫn là đừng bức người quá đáng." (Đọc thì có thể hiểu đại khái nhưng dịch ra thì lại không trôi chảy, quyết định để nguyên nhé)
Ninh Tu Viễn cười cười," Cậu ấy nếu không lừa gạt tôi trước, tôi sao có thể dồn ép cậu ấy được?
"..."Bạch Thành Úc không trả lời.
"Thứ thuốc tôi muốn có mang theo không?" Ninh Tu Viễn đã sớm dặn dò qua, muốn Bạch Thành Úc mang chút thuốc an thai.
"Có mang." Bạch Thành Úc mở ra hòm thuốc, đem thuốc đưa cho Ninh Tu Viễn.
Bạch Thành Úc động tác hơi dừng lại, qua vài giây lại nói, "Người bệnh mang theo cảm xúc tiêu cực cũng sẽ ảnh hưởng tới quá trình thụ thai, hơn nữa còn là đàn ông, tỷ lệ mang thai sẽ nhỏ hơn phụ nữ, cậu có thể để cậu ấy tiếp tục đi học, nếu phát hiện dấu hiệu mang thai, để cậu ấy tạm nghỉ cũng không muộn."
"Phải không đây?" Ninh Tu Viễn hỏi một câu, nhìn Sầm Lễ nói, "Có nghe thấy không, có người đang giúp cậu nói đỡ, cậu rất vui đi."
"..."Sầm Lễ hơi nhắm mắt, không muốn nhìn thấy người trước mắt này.
Ninh Tu Viễn đi đến cạnh giường, dùng tay bóp cằm Sầm Lễ, thấp giọng nói, "Muốn bơ tôi?"
"..."
"À thì.." Bạch Thành Úc ở bên cạnh kêu một tiếng, "Cậu nếu muốn cậu ấy mau chóng mang thai, vẫn nên..."
Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn nhìn Bạch Thành Úc nói," được rồi, tôi đã biết."
Bạch Thành Úc đứng một bên, anh có thể giúp được Sầm Lễ, cũng chỉ được nhiêu đó.
Bởi vì Ninh Tu Viễn vẫn luôn ở trong phòng, hộp thuốc tránh thai kia Sầm Lễ vẫn không có lấy ra, bất quá thời hạn là 72 giờ, ngày mai mới hết hữu dụng.
Đầu đau đến lợi hại, chờ Bạch Thành Úc rời đi, Sầm Lễ mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, một lần nữa tỉnh lại sắc trời đã đen.
Trong phòng một mảnh tối tăm, Ninh Tu Viễn cũng không còn ở đây, Sầm Lễ thấp giọng thở hổn hển mấy hơi, sau đó lần mò, từ dưới gối lấy ra hộp thuốc kia, nắm chặ trong lòng bàn tay.
Cậu mở hộp thuốc ra, sau đó uống một viên.
Thời khắc uống vào viên thuốc kia, cậu cảm thấy đã an tâm hơn.
Cậu sẽ không sinh con cho Ninh Tu Viễn.
Trong không khí một mảnh yên tĩnh, Sầm Lễ không đi bật đèn, câku thậm chí không rõ ràng lắm, hiện tại là thời gian nào rồi.
Ninh Tu Viễn mỗi ngày đều sẽ cho cậu uống một viên thuốc ăn thai cùng đồ bồi bổ thân thể, để tránh trường hợp giống như lần trước bị hắn bắt ép đổ hết canh vào miệng, cậu chỉ có thể tiếp nhận mấy thứ này, khí sắc xác thật so với mấy ngày trước đã tốt hơn.
Không đến một tháng, là phải thi cuối kỳ, Ninh Tu Viễn lại xin phép trường học cho cậu nghỉ.
Cậu bị nhốt ở trong phòng, liên tục phải thừa nhận ham muốn của hắn, giống như nếu cậu không mang thai, hắn sẽ không bỏ qua.
Không biết đã bị nhốt bao lâu.
Sầm Lễ đã không còn sức lực để bước xuống giường, Ninh Tu Viễn đẩy cửa phòng ra,nói với cậu," Cậu hẳn rất đắc ý đi, Hàn Kham mấy ngày này đều hỏi thăm tin tức của cậu."
"..."Sầm Lễ nội tâm cả kinh.
"Chỉ tiếc, hắn còn không biết, cậu đã sớm bị tôi chơi qua rất nhiều lần, hơn nữa còn sẽ mang thai con của tôi." Ninh Tu Viễn cười cười, ngón tay vuốt ve gương mặt Sầm Lễ.
Sầm Lễ nghiêng đầu sang một bên, không tiếng động trốn tránh ý tiếp xúc của hắn.
Giây tiếp theo, cậu bị hắn bóp cằm quay mặt lại, hôn tới.
Này không giống như đang hôn, càng giống điên cuồng gặm cắn hơn, vị máu tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệnh, Sầm Lễ đôi môi không thể khép lại, Ninh Tu Viễn đem hai tay cậu cố định trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, Sầm Lễ nghĩ tới, mấy ngày nay hết lần này tới lần khác phải chịu nhiều tra tấn.
Tương lai ngày mai, không thể nhìn thấy.
Sầm Lễ ánh mắt hoàn toàn trở nên trống rỗng, cảm nhận được hắn đang cởi cúc áo cậu, đây là thứ duy nhất, miễn cưỡng có thể che đậy thân thể cậu.
Cánh môi tái nhợt bị mút cắn đến đỏ rực, Sầm Lễ khóe mắt rơi lệ.
"Ninh Tu Viễn" Sầm Lễ thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, "Tôi muốn được nghỉ ngơi một ngày."
"Đợi cậu mang thai rồi nói sau."
Mỗi lần làm xong, cậu đều sẽ uống một viên thuốc mà Bạch Thành Úc đưa cho, nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, Sầm Lễ giọng mũi khản đặc đáp," không thể giống như trước đây sao?"
"Không đến một tháng liền phải thi cuối kì, tôi muốn đi thi." Sầm Lễ thanh âm thực nhẹ, mấy ngày nay, trừ bỏ Ninh Tu Viễn cậu cũng không gặp qua ai khác, thậm chí cửa phòng cũng không bước tới."
Cậu không muốn cô phụ tâm nguyện của mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ đều dạy bảo cậu rằng chỉ cần cố gắng học tập thật tốt tương lai sau này sẽ rạng ngời, nhưng đến một ngày, ngay cả sách cậu cũng không được động vào, tới lúc đó cậu còn mặt mũi nào để gặp mẹ.
"Tôi có thể cho phép cậu trở lại trường học, bất quá tôi có điều kiện." Ninh Tu Viễn mở miệng nói.
"..."Sầm Lễ đôi mắt có chút phát sáng.
Ninh Tu Viễn thân thể đè trên người cậu, che lấp đi ánh sáng trước mặt, cậu cùng hắn mặt đối mặt rất gần," cậu đi nói với Hàn Kham, cậu tự nguyện muốn ở bên tôi, muốn hắn về sau ít đi quản chuyện của người khác."
"..."Sầm Lễ thân thể bất động một lúc.
Hàn Kham vẫn luôn là người cậu kính trọng, mấy năm ở đại học, cũng giúp cậu không ít, hơn nữa quan hệ với Ninh Tu Viễn thiếu chút nữa bị vạch trần, cũng là Hàn Kham giúp cậu chống đỡ, nhân sinh của cậu tuy rằng đã bị phá hủy, nhưng Hàn Kham giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu không thể nói ra những lời vong ân phụ nghĩ như vậy.
"Như thế nào, không muốn?" Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm hỏi.
"..."
"Nếu như cậu không muốn, tôi cũng có rất nhiều biện pháp đối phó hắn." Ninh Tu Viễn lại nói.
Những thủ đoạn xấu xa dơ bẩn như vậy, Sầm Lễ đã thử nghiệm qua, cậu không muốn kéo Hàn Kham xuống vũng bùn bẩn này.
"Không phải không muốn." Sầm Lễ cổ họng khô khốc.
Dù sao Hàn Kham cũng biết cậu cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ gì, đến nỗi bọn họ có phương thức ở bên nhau ra sai, có quan trọng gì.
Từ nơi giam cầm kia bước ra, ngày thường có vẻ quạnh quẽ, dường như nhiều hơn chút ái muội.
Lý thẩm đã làm tốt bữa sáng, Giang Ngôn vốn ở dưới lầu cùng dì Lý vừa nói vừa cười, thấy cậu đi xuống, không khí liền giảm xuống.
Giang Ngôn dựa gần dì Lý, nói," Lý Thẩm, con có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, thiếu gia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, mới có thể bị cậu ta mê hoặc." Lý thẩm nói, ban đầu nhìn Sầm Lễ không quá thuận mắt, hiện tại người này quả nhiên là tai họa......!
Sầm Lễ an tĩnh ngồi một bên, làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Không bao lâu Ninh Tu Viễn liền từ trên lầu đi xuống, Giang Ngôn cầm lấy một cái chén sứ, bên trong có thừa chút canh, sau đó đưa tới trước mặt Sầm Lễ, " canh này dì Lý đã hầm rất lâu, có thể ngừa cảm lạnh, cậu uống một chút đi."
Sầm Lễ không lên tiếng, Ninh Tu Viễn ở sau người nói," Tiểu Ngôn cũng là hảo tâm, cậu bớt ở trước mặt người khác tự cao tự đại."
"A Viễn, Sầm Lễ mang thành kiến với em rất sâu, em không làm sai ở đâu chứ?" Giang Ngôn có chút yếu đuối hỏi.
Ninh Tu Viễn đặt chén canh trước mặt Sầm Lễ, lạnh lùng nói," không uống, hôm nay đừng nghĩ bước ra khỏi cửa."
Sầm Lễ động tác dừng một chút, mấy người trong nhà này, đều là cậu muốn tránh còn không kịp, nếu có thể, cậu chỉ muốn vĩnh viễn không cần lại trở lại đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...