Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn


Edit + beta : Bella
...........................................
Khắp người Dư Giản tràn đầy kinh ngạc, hai con mặt trợn to không dám tin Lục Việt sẽ làm ra loại hành vi khinh bạc này với cậu.
Trong ấn tượng của cậu, Lục Việt cũng nhiều lần trêu ghẹo qua cậu, nhưng cũng chưa từng làm ra việc gì quá đáng.
Sau khi ý thức tỉnh lại, Dư Giản nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của Lục Việt, cậu đem thân thể lui về sau, vội vàng vươn tay lên chùi môi của mình hai lần, cuộc đời cậu vẫn chưa từng đứng đắn nói qua một lần yêu đương, đột nhiên lại bị Lục Việt hôn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong nháy mắt đỏ đến mang tai.
" Anh...!Anh sao có thể…… Đối với tôi……" Dư Giản khẩn trương đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải.
" Đối với cậu cái gì? " Lục Việt cười lấy hỏi.
" Chúng ta cũng không quen biết…… Anh tại sao phải giúp tôi? Vạn nhất…… Anh là lừa đảo thì làm sao đây, hơn nữa, tôi…… Giới tính của tôi rất bình thường.

"
Dư Giản cũng chẳng dám ngẩng đầu đi nhìn xem ánh mắt của Lục Việt, cậu hạ xuống mí mắt, mỗi lần khẩn trương ngón tay liền siết chặt lấy góc áo.
Dư Giản nghĩ, Lục Việt sẽ không phải là loại người hèn hạ như kia, sẽ không cố ý đi điều tra tất cả tư liệu về cậu.
Lục Việt lần nữa tới gần, trên mặt treo theo ý cười, ngữ khí nghe lại rất chân thành.

" Bởi vì tôi thích cậu a.

"
…… Thích cậu?
Nhưng số lần gặp mặt của hai người tổng cộng còn chưa có vượt qua ba lần……
Dư Giản chẳng biết được, nam nhân đứng ở phía sau cậu, sắc mặt đã cực kỳ âm u.
Lục Việt hướng phía sau Dư Giản nhìn thoáng qua, sau đó đem người giật tới, đối với nam nhân đang đi đến nói.
" Sầm Tô là người của tôi, anh đừng nghĩ sẽ có ý đồ gì với cậu ấy! "
Dư Giản đầu choáng đến ngốc, còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, đã nhìn thấy Hàn Kham ở ngay trước mắt, trong nhất thời tim đập loạn cả lên.
Cậu còn tưởng rằng Hàn Kham đã đi xa rồi.
Rõ ràng là cậu đã tính hôm nay sẽ rời đi, nhưng bây giờ lại vô pháp lâm vào một mớ bòng bong, vừa rồi khi Lục Việt hôn cậu, Hàn Kham hẳn là đã nhìn thấy, nhưng trên mặt Hàn Kham chỉ có tức giận đối với Lục Việt, không có lấy nửa phần trào phúng nào đối với cậu.
Hàn Kham phảng phất như là không nghe thấy lời của Lục Việt, chỉ nhìn Dư Giản nói.
" Sầm Tô, chúng ta có thể nói chuyện không? "
Dư Giản lắc đầu.
" Khoảng thời gian này Hàn Dư không gặp được cậu, đến cơm cũng không chịu ăn, cậu biết đó, tâm tính Hàn Dư vốn là so với người đồng lứa càng muốn thành thục hơn, loại tình huống này cũng rất khó để dạy bảo tốt.

"
Dư Giản cười khổ.

" Còn không phải là bởi vì anh đem tôi giam lại sao? "
Thần sắc Lục Việt chợt kinh ngạc.
Kỳ thật là ngày hôm qua khi hắn vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Dư Giản, hắn liền ý thức được, chỉ là không có nghĩ đến, thế mà lại cùng Hàn Kham có quan hệ.
Dư Giản đẩy tay của Lục Việt ra, có mấy lời, cậu cũng không nên nói thẳng ra trước mặt người khác, nhưng thái độ của Lục Việt quá mức quả quyết, cậu không hi vọng Lục Việt lại là vì cậu mà sảy ra tranh chấp với Hàn Kham, thật tình là cậu cũng chẳng muốn lại đi lên con đường ngày xưa nữa, có lẽ là bởi vì lúc trước thích Hàn Kham, đã dùng hết tất cả khí lực, cho nên bây giờ rất khó để cậu lại yêu sâu đậm một người.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ lại chậm hơn Lục Việt một bước.
Lục Việt ngăn ở trước người Dư Giản, hắn cảm giác được Hàn Kham cũng giống như hắn, biết được thanh niên trước mặt này là ai.
Rõ ràng Dư Giản đã sớm vì Hàn Kham mà chết qua một lần, nhưng nam nhân trước mặt này lại vẫn dám đối với Dư Giản làm ra loại sự tình bẩn thỉu buồn nôn như thế.
Lục Việt nắm chặt nắm đấm, nhưng vì ngại Dư Giản còn ở đây, hắn không thể làm ra hành động gì vượt quá giới hạn.
Lúc trước vì để thỏa mãn tâm nguyện của Dư Giản, hắn mới nhắm mắt làm ngơ để Hàn Kham đem Dư Giản đón về.
Nhưng cuối cùng, ngay cả nửa phần ôn nhu của nam nhân, Dư Giản cũng chưa một lần thử nghiệm qua.
Lục Việt mặt không đổi sắc nói.
" Hàn Kham, Sầm Tô hẳn là cũng không có nợ anh cái gì đi? Cậu ấy lại càng không có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải đi lấy lòng anh, thỏa mãn tư tâm của anh.

"
…… Hàn Kham nhất thời cũng không biết phải nói cái gì.
Người kia bởi vì một câu nói tuỳ tiện của hắn, liền mang theo sủi cảo được gói đến kỹ lưỡng ngồi ở trước cửa nhà đợi hắn đến đêm khuya, xác thực là cậu cũng không có nghĩa vụ gì phải làm cho hắn vui, nhưng khi đó hắn lại coi những chuyện này là lẽ đương nhiên, Dư Giản hơi có chỗ nào không hợp tâm ý của hắn, hắn liền sẽ nổi trận lôi đình.
Lục Việt hạ giọng đối với Sầm Tô nói.
" Chân của cậu bị thương rồi, để tôi đưa cậu đi bệnh viện xem thử! "
Lúc từ cửa sổ của quán trọ kia nhảy xuống, tổn thương trên mắt cá chân tựa hồ lại tăng lên.
Dư Giản tận lực giả trang cho mình thành một bộ dáng bình thường nhất, nhưng vẫn là bị Lục Việt nhìn ra mánh khóe.
Lần đó, Hàn Kham say rượu đem cậu nhận nhầm thành Sầm Lễ kia, cậu cũng là bởi vì mất máu quá nhiều nên mới phải nhập viện, những ngày đó, đều là Lục Việt đến chăm cậu, còn nam nhân, vẫn là chưa một lần thấy qua.

Càng nhiều lần về sau, nam nhân đối với cậu đều là chỉ trích cùng trào phúng.
Dư Giản bối rối nói.

" …… Không có gì đáng ngại hết, tôi đến phòng khám khám qua là được rồi…… Hai người…… Vậy tôi ……"
" Tôi nói đi bệnh viện, thì nhất định phải đi bệnh viện.

" Ngữ khí Lục Việt mười phần bá đạo, dõng dặc tuyên bố.
Thật vất vả Dư Giản mới lại lần nữa xuất hiện trước mặt Hàn Kham, Hàn Kham làm sao có khả năng để cho nam nhân khác mang Dư Giản đi
Hàn Kham cao cao tại thượng là thế, nhưng giờ phút này cũng chẳng là gì.
" Sầm Tô, tôi biết trước đó là tôi đã sai rồi, tôi có thể chịu trách nhiệm cho những hành vi trước đó của mình, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận