Ninh Tu Viễn trả lại điện thoại cho cậu, sau khi từ phòng tắm ra, Sầm Lễ mở điện thoại.
Mới vừa khởi động máy, liền nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Sầm Lễ đang chuẩn bị click mở tin nhắn, điện thoại lại rung lên, là Hàn Kham gọi đến.
Cậu đã từng nói có gì sẽ báo lại cho Hàn Kham nhưng lần này lại nuốt lời, Sầm Lễ tốn vài giây, mới tiếp điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh khàn khàn của một người đàn ông, "Xin nghỉ như thế nào lại giống như biến mất vậy, em hiện tại ở đâu?"
"! ! "không thể nói là ở biệt thự của Ninh Tu Viễn, thanh âm của Sầm Lễ mang theo vài phần suy yếu, "Ở bệnh viện.
"
"Đem vị trí gửi cho tôi.
"
"! ! " Bên ngoài sắc trời đều đã đen, Sầm Lễ cho rằng đối phương sẽ không tiếp tục tra hỏi, ngón tay cầm di động, nửa ngày đều không có trả lời.
"Không chịu nói cho tôi biết?" Hàn Kham thanh âm trầm xuống.
"! ! Không phải, chỉ là trời đã tối rồi, không cần gây phiền toái đến thầy.
"
"Là một giáo viên, học sinh đều đã vài ngày không có đi học, có thể đến thăm hỏi một chút.
"
"! ! " Sầm Lễ nhấp môi mỏng, dáng vẻ hiện tại của mình làm sao có thể gặp người, ngay cả ngày mai tới trường học, cậu còn muốn đem dấu vết mà Ninh Tu Viễn lưu trên người che dấu thật kỹ.
"Sầm Lễ.
" Hàn Kham kêu tên của cậu, " Có phải em chán ghét tôi không?"
"! ! Không có.
"
Hàn Kham hai mươi tám tuổi đã thành 1 giảng viên đại học, Hàn Kham là người mà cậu ngưỡng mộ, cậu cũng không muốn đối phương phát hiện ra một mặt chật vật của mình.
Lúc này, âm thanh mở cửa vang lên.
"Em còn có việc, cúp trước.
" Sầm Lễ có chút hấp tấp nói, sau đó cúp điện thoại.
Người đẩy cửa vào là Ninh Tu Viễn, do vừa lăn lộn cậu một phen nên tâm tình có vẻ tốt, cố ý mang đồ ăn lên cho cậu.
"Vừa rồi nói chuyện cùng ai?" Ninh Tu Viễn nhíu mày hỏi.
"! ! Bạn học.
"
Ninh Tu Viễn đem đồ ăn đặt ở trên bàn, trong chốc lát không có đi ra.
Cứ việc ngồi trên ghế mềm, thân thể nhiều ít cũng có chút không khoẻ, Sầm Lễ nghiêng người, nhìn đồ ăn trước mắt.
Có lẽ là bởi vì Ninh Tu Viễn đang ở trước mặt.
Hắn thấy cậu vẫn luôn bất động, cầm muỗng lên muốn đút cho cậu, tựa như đùa nghịch một món đồ chơi, Sầm Lễ tránh khỏi hắn, nói, "Giang Ngôn còn ở dưới lầu chờ anh.
"
Ninh Tu Viễn mặt đen xuống dưới, "Còn cần cậu phải nhắc nhở?"
Ninh Tu Viễn đem cái muỗng thả lại trong chén, đồ sứ va chạm phát ra một tiếng thanh thúy.
"! ! "
Thấy dáng vẻ này của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn cũng không có hứng thú, bực bội đứng dậy rời đi.
Ninh Tu Viễn luôn muốn cậu bày ra bộ dáng si mê mình, nhưng cậu nửa tia tình cảm đều không có, không nghĩ tới có người đều nghĩ rằng ai cũng si mê hắn, không phải máy móc, có thể tùy ý điều chỉnh mức độ yêu thích.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn mới, là Hàn Kham nhắn tin cho hắn, Sầm Lễ click mở rồi đọc lướt qua, lại đặt điện thoại sang một bên, lần sau không biết nên đối mặt với Hàn Kham như thế nào.
Khó có được an tĩnh một đêm, cũng không có người lại đây quấy rầy cậu.
Ninh Tu Viễn cho cậu đi học một tuần, Sầm Lễ tính toán cuối tuần nên đi bệnh viện làm phẫu thuật, nhưng Ninh Tu Viễn lại nghe bóng nghe gió, chuyện này liền không thể tiếp tục kéo dài.
Sáng sớm hôm sau, Sầm Lễ ngồi xe đi bệnh viện, cậu tìm thấy Bạch Thành Úc đang ở văn phòng, muốn hôm nay là có thể làm phẫu thuật, huống hồ đàn ông lại có thai liền rất kỳ lạ, tình trạng trước mắt của cậu, cậu cũng sợ hãi phải đi bệnh viện khác.
"Hôm nay phải làm phẫu thuật?" Bạch Thành Úc có chút kinh ngạc, "Vậy tình trạng thân thể cậu! ! "
"Nếu còn kéo dài nữa, Ninh Tu Viễn sẽ phát hiện mất.
" Sầm Lễ nói.
"! ! "
"! ! Chỉ có anh mới có thể giúp tôi.
" Sầm Lễ khẩn cầu nói.
Bạch Thành Úc sắc mặt khó xử, đây không phải là một cuộc tiểu phẫu, nếu Sầm Lễ xảy ra chuyện, hậu quả chính anh cũng không thể gánh vác được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...