Hình như tâm tình Kiều Ngạn đang rất tốt, khi nói chuyện với người khác, cũng không còn xa cách như xưa.
Mỗi lần về nhà, hắn đều sẽ mua một hộp bánh kem ở tiệm mang về, dần dần, nhân viên cửa hàng đã nhớ luôn mặt hắn.
Nhân viên cửa hàng thấy bộ dạng hắn đẹp trai lịch lãm, từ cách ăn mặc đã có thể nhìn ra khí chất, cực kỳ hâm mộ nói, "Quý khách đối xử với người yêu thật tốt, hiện giờ người giống như quý khách chẳng còn mấy ai."
"Đối xử với em ấy tất nhiên phải tốt rồi." Tựa hồ nghĩ tới gì đó, vẻ mặt Kiều Ngạn hết sức dịu dàng.
Nhân viên cửa hàng kia nghe thấy thế, chỉ cảm thấy mình đang bị thồn một đống cẩu lương đầy mồm, đóng gói chiếc bánh kem lại, sau đó đưa cho hắn, trêu ghẹo nói, "Hai người quen biết nhau như thế nào vậy tôi cũng muốn học hỏi chút kinh nghiệm, xem có thể tìm được người đàn ông tốt giống quý khách không."
Kiều Ngạn cười khẽ một chút, không trả lời.
Chờ hắn rời khỏi tiệm bánh kem, đằng sau phảng phất tiếng thảo luận xì xào.
Ở trong mắt người khác, hắn đối xử Bạch Thành Úc tốt về mọi mặt, nhưng lúc trước, Bạch Thành Úc vì sao cứ muốn trốn chạy khỏi hắn?
Hắn không sai, vậy thì chắc chắn sai ở chỗ người khác.
Đồ ăn cửa Bạch Thành Úc, Kiều Ngạn bỏ thêm một ít thuốc ảnh hưởng tới trí nhớ con người vào trong đó, sẽ không tổn hại đến sức khỏe, mỗi lần nghe thấy tiếng cửa mở, Bạch Thành Úc đều sẽ đứng chờ sẵn ở cửa, so với trước kia anh càng dính hắn hơn.
Thời tiết càng trở nên nóng bức, Bạch Thành Úc trần như nhộng, trên làn da trắng nõn, tàn lưu tối hôm qua chồng lên dấu vết hoan ái, mới cũ chồng chéo lên nhau, nhìn qua trông rất dâm đãng.
Kiều Ngạn đưa hộp bánh kem cho Bạch Thành Úc, cười nói, "Mua cho em."
"..." Bạch Thành Úc nhận lấy hộp bánh kem, giống như quay lại thời đại học, mỗi lần Kiều Ngạn tới gặp anh, đều sẽ mang theo một hộp bánh kem.
Đầu Bạch Thành Úc ẩn ẩn đau, hiện tại anh thậm chí còn không nhận thấy rằng, bản thân ở trước mặt Kiều Ngạn trước mặt không mặc quần áo, là chuyện khiến người ta rất xấu hổ.
Trong tay anh cầm hộp bánh kem, vốn Bạch Thành Úc nên mở chiếc hộp tinh xảo ra, nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
"Sao thế em?" Kiều Ngạn hỏi anh.
Chỉ là muốn đưa ra một yêu cầu rất nhỏ, anh vẫn thấy sợ hãi rụt rè, trước kia thời điểm mới vừa khai giảng được phát sách, cả lớp chỉ có mình anh không có sách toán, anh báo với bạn học phụ trách thì người bạn kia không kiên nhẫn chửi anh một lúc lâu, tại sao người khác không thiếu, đến lượt anh thì lại thiếu, điển hình cho loại nhiều chuyện.
Để tránh bị người chán ghét, ngày sau gặp chuyện, anh đều phải suy xét thật lâu.
Hiện tại, anh chỉ có Kiều Ngạn.
Bạch Thành Úc hơi co người lại, nói,"...Có thể cho tôi một bộ quần áo không?"
Kiều Ngạn u ám nhìn anh.
Thấy đối phương không đáp lời, Bạch Thành Úc cực kỳ khẩn trương, anh sợ Kiều Ngạn cũng sẽ chán ghét anh.
Qua một lúc, Kiều Ngạn mới "Ừ" một tiếng.
Bạch Thành Úc thở phài nhẹ nhõm một hơi, cho dù quần áo trên người, không đủ che toàn bộ cơ thể, nhưng anh cũng đã rất mãn nguyện rồi.
Anh đặt hộp bánh kem lên bàn trà, mở hộp giấy ra, sắn lấy một miếng bánh kem, như muốn lấy lòng đút cho Kiều Ngạn miếng đầu tiên, anh mới ăn miếng thứ hai.
Kiều Ngạn nói, "Chúng ta cứ như vậy, cũng khá tốt."
"..." Thấy hắn nói vậy, Bạch Thành Úc ánh mắt mê mang nhìn nhìn hắn.
Tay Kiều Ngạn, khẽ vuốt ve mặt Bạch Thành Úc, Bạch Thành Úc tự giác sát lại gần hơn để Kiều Ngạn có thể hành động dễ dàng hơn."
"Trong mắt em, sẽ không còn ai khác, tôi cũng không cần lo lắng em sẽ bỏ trốn nữa." Kiều Ngạn lại nói.
Bạch Thành Úc có hơi không rõ, Kiều Ngạn đang nói gì vậy, anh tưởng mình làm sai ở đâu đó, lại đút cho hắn một miếng bánh kem, hỏi, "...Cậu không ăn sao?"
Kiều Ngạn không nói, ôm anh vào lòng ming, mặt chôn ở hõm cỗ, hai người dường như đã sống chung một thời gian rất lâu rồi.
Hắn biến Bạch Thành Úc, trở thành dáng vẻ hắn muốn, đối phương sẽ không phản kháng hắn nữa, càng sẽ không nói với hắn những lời hắn không muốn nghe.
Hắn cầm lấy nĩa trong tay Bạch Thanh Úc, đút cho anh một miếng bánh nhỏ, Bạch Thành Úc vừa ăn miếng bánh kem, Kiều Ngạn đã tiến công hôn tới.
Hôn cũng mang theo vị ngọt ngào, lấp đầy trái tim trống rỗng.
Vì sao Bạch Thành Úc lại muốn bỏ rơi hắn?
Ngay cả rời đi, cũng rất dứt khoát, ở bên người khác cả đời, sẽ quên mất hắn hoàn toàn.
Kiều Ngạn nhìn Bạch Thành Úc, trong mắt đối phương, tràn ngập ái dục trầm luân.
Từ lần đầu tiên gặp được Bạch Thành Úc, hắn đã muốn tiếp cận đối phương rồi, muốn từ trên người đối phương, tìm kiếm chút an ủi bình yên.
Kiều Ngạn buông lỏng Bạch Thành Úc ra, nhìn đôi môi bị cắn cho sưng đỏ của anh, hỏi, "Em có thích tôi không?".
Ngôn Tình Hài
"Thích." Bạch Thành Úc không cần nghĩ ngợi nói, "Không có ai đối xử với tôi tốt như cậu cả."
Kiều Ngạn ôm thật chặt người trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...