Bạch Thành Úc tình nguyện ngồi đợi trong phòng tra thẩm, để cảnh sát tra hỏi, nhưng Kiều Ngạn lại nói, là do hắn nhớ lầm, vết rạch trên vai kia, không phải do Bạch Thành Úc làm hắn bị thương.
Tra thẩm: tra khảo thẩm vấn
Bạch Thành Úc luống cuống, nhìn cảnh sát đang định thả anh ra, vội vàng nói, "Không cần tra hỏi sao?"
"Nếu đã là hiểu lầm, cần gì phải tra hỏi nữa? Đề nghị lần sau lưu ý."
" Là do tôi, vết rạch kia là do tôi đâm hắn bị thương." Bạch Thành Úc sợ cảnh sát sẽ rời đi, anh không dám một mình ở trong phòng đối mặt với Kiều Ngạn.
Cảnh sát hoài nghi nhìn anh, lại nhìn Kiều Ngạn.
Kiều Ngạn khéo léo nở nụ cười," Giữa chúng tôi xảy ra chút mâu thuẫn, các anh cứ đi trước đu, đừng chỉ vì chút chuyện nhỏ này, mà ảnh hướng tới công việc của mình."
Bạch Thành Úc còn muốn nói gì đó, nghe thấy cảnh sát kia nhíu mày nói," Nếu Kiều tổng đã nói rằng vậy rồi, thì cậu việc gì phải gấp gáp nhận tội như thế?"
Nói như vậy, giống như người gây ra hiểu lầm là anh, còn Kiều Ngạn vẫn rộng lòng tha thứ cho anh.
Trong phòng tra thẩm, chỉ còn lại hai người bọn họ, Kiều Ngạn nhìn vé xe trong tay, chuyến xe sẽ xuất phát lúc 2 giờ 40 phút chiều, hiện tại đã 3 giờ chiều rồi.
Mặt trên ghi rõ địa chỉ, Kiều Ngạn lại còn hỏi, "Em định đi đâu?"
"...Không biết."
"Không phải đã nói sẽ không rời đi sao?" Kiều Ngạn ánh mắt sâu thẳm nhìn anh.
Người Bạch Thành Úc run lên, cắn cắn môi, theo bản năng lùi sau hai bước, không chú ý va phải cốc nước trên mặt bàn, dòng nước trong suốt, dính ướt áo.
"Một lần nữa em lại lừa dối tôi." Kiều Ngạn cười cười, "Quả nhiên, các người đều chỉ đang lừa dối tôi, lơ đễnh một lúc thôi, đã muốn bỏ trốn khỏi tôi."
Kiều Ngạn cầm tờ vé xe trong tay, xé thành mảnh nhỏ, rồi sau đó ném thẳng vào thùng rác ngay trước mặt Bạch Thang Úc, Bạch Thành Úc cảm thấy thứ bị xé, là mình chứ không phải tờ vé xe.
Rõ ràng đang trong đồn cảnh sát, là nơi an toàn nhất trong mắt người khác, nhưng Bạch Thành Úc sắc mặt tái nhợt, cả người không chịu được nà run lẩy bẩy.
Anh không dám tưởng tượng, sau khi bị Kiều Ngạn bắt vẻ, sẽ là cái dạng gì.
Anh muốn chạy ra ngoài để tìm sự giúp đỡ, muốn nói cho cảnh sát biết, anh là bị người ta cưỡng hiếp, anh thật sự không muốn nói ra chuyện này, thế mà Kiều Nguyên lại bắt anh tới đây.
Bạch Thành Úc còn chưa kịp chạy ra khỏi phòng, đã bị Kiều Ngạn bắt lấy cánh tay.
Anh không thèm quan tâm đến thứ gọi là thể diện mà hét lớn, muốn gọi cảnh sát tới giúp anh.
Lại nghe thấy Kiều Ngạn nói, "Tinh thần em ấy gần đây không được ổn định cho lắm, gây ra phiền toái cho các anh rồi."
Kiều Ngạn ra tay rất nặng, không quá vài phút, anh đã bị kéo ra khỏi đồn cảnh sát, xe Kiều Ngạn đã đỗ sẵn ở bên ngoài, anh dường như là bị ném thẳng vào trong xe, đầu va vào cạnh xe, quay lại, Kiều Ngạn đã chốt cửa xe rồi, anh không thể mở ra được.
Tốn công vô ích, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
"Kiều Ngạn, thả tôi ra! Cậu như vậy là phạm pháp! Chuyện trước kia...Tôi có thể không tuyên cứu." Bạch Thành Úc vẻ mặt hoảng loạn.
"Phải không đây?" Kiều Ngạn hỏi lại anh, rồi sau đó khởi động xe.
"Cậu cũng không muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó cả hai sẽ rất khó xử, dừng ở đây, được không? Nếu cậu muốn, chúng ta cũng có thể tiếp tục làm bạn, nhưng sẽ không vượt qua giới tuyến làm bạn kia."
Như đang cười nhạo anh không tự biết lượng sức, Kiều Ngạn cong môi mỉm cười, "Emcảm thấy, bọn họ sẽ tin lời một người có vấn đề về thần kinh sao?"
"Tôi rất muốn đối xử với em thật tốt, nhưng, vì sao em lại muốn trốn khỏi tôi?"
"Cứ cho là em bị điên, thì tôi vẫn sẽ nuôi em cả đời." Kiều Ngạn nhẹ giọng nói.
Nghe thấy lời Kiều Ngạn nói, Bạch Thành Úc chết lặng.
Anh thật sự rất căng thẳng, tay vẫn duy trì đặt ở chốt cửa, khớp xương trắng bệch, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Ánh mặt trời rực rỡ, hoàng hôn như bao phủ cả vùng trời, cơ thể Bạch Thành Úc như không còn độ ấm, anh nhìn thoáng qua, người đàn ông ngồi ở ghế lái, sườn mặt góc cạnh rất đẹp không thể tìm ra khuyết điểm nào.
Thời đại học, anh thường xuyên nghe người ta nói, Kiều Ngạn là người rất dịu dàng, cho dù từ chối lời tỏ tình, cũng không phải dạng cao cao tại thượng mắt cao hơn đỉnh đầu, mà là cười nói:"Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi." Còn luôn có người hỏi anh, vì sao Kiều Ngạn đối xử với anh tốt như vậy, tặng anh giày đá bóng, ấy thế nà còn là mẫu mới ra năm nay, giá ở trên mạng còn rất cao, hơn nữa có tiền cũng không nhất định sẽ mua được.
Lúc ấy anh còn không biết, đôi giày này, Kiều Ngạn chỉ nói là tùy tiện mua ở một cửa hàng, bản thân phải tiết kiệm, mới có thể tặng cho anh.
Kiều Ngạn đại khái là đã sớm coi anh thuộc quyền sở hữu của riêng mình, chăm sóc anh rất tốt về mọi mặt, trước kia anh còn không rõ, giờ thì anh đã hiểu.
Kiều Ngạn tình nguyện coi anh như một phế vật mất đi năng lực tự kiếm sống, sau đó biến anh trở thành thú nhồi bông, bày vẽ ra dáng vẻ mà hắn thích.
Bạch Thành Úc hiểu rõ, anh và Kiều Ngạn không thể nào làm bạn được nữa.
So với lúc trước sốt ruột, anh hiện tại chỉ hy vọng thời gian càng lâu càng tốt, tốt nhất con đường này, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Thế nhưng Kiều Ngạn đã lái xe về tới khu biệt thự, tâm Bạch Thành Úc rơi thẳm xuống đấy vực sâu.
Anh không dám phản kháng, lời vừa rồi của Kiều Ngạn, cũng không phải là nói chơi.
Kiều Ngạn mở cửa xe giúp anh, nói, "Xuống đi."
Bạch Thành Úc từ trên xe bước xuống, môi mỏng khẽ hé mở, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe theo nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.
Kiều Ngạn khẽ nâng mặt anh lên, dịu dàng nói, "Vốn muốn mang em tới gặp ba tôi, là vì mong nhận được sự ủng hộ, nhưng hai người lại thông đồng lừa gạt tôi, nếu không phải tôi phát hiện sớm, lần này em bỏ đi, có phải sẽ không quay lại nữa không?" Bạch Thành Úc lắc lắc đầu.
Kiều Ngạn ngược lại cũng không vạch trần sự dối trá này.
Ngón tay kia, nhẹ ngàng sờ lên môi anh, Kiều Ngạn nói," Mở miệng ra." Bạch Thành Úc ngoan ngoãn nghe theo, ngón tay Kiều Ngạn tiến vào thăm dòn
Kiều Ngạn bế anh trở về phòng, toàn bộ quá trình đều rất dịu dàng thư thái.
Thân là đàn ông, bạch Thành Úc cũng không quen bị người cùng giới ôm vào lòng, huống hồ anh có chân, có thể tự đi được, nhưng anh không dám nói lời nào.
Kiều Ngạn đã nói, cho dù anh có trở thành kẻ điên, cũng sẽ nuôi anh cả đời.
Kiều Ngạn động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đặt anh lên giường, Bạch Thành Úc một chút cũng không dám nhúc nhích.
Kiều Ngạn rót cho anh một cốc nước, nói cho anh, anh lập tức uống.
Kiều Ngạn nói, "Tôi nhớ rõ học trưởng trước kia, nói muốn được tôi ôm." Nghe thấy những lời này, nửa cốc nước trong tay Bạch Thành Úc chưa uống hết, đổ ướt ga giường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...