Ninh Tu Viễn cảm thấy, có thể là do Kiều Nguyên làm việc quá độ, gần đây cảm thấy mệt mỏi, cứ nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy Kiều Ngạn không phải người.
Sau ngày Bạch Thành Úc biến mất, hắn liền ý thức được có gì đó không thích hợp, chỉ là chuyện của người khác, hắn cũng không nên nhúng tay vào.
Người nọ lại nói, "Bất quá mấy ngày nay, Kiều tổng đều ở công ty, không phát hiện có người khả nghi nào."
Ninh Tu Viễn suy nghĩ một chút, có hơi khẩn trương hỏi,"...Gần đây em ấy có...ở bên cô bạn gái kia không? Hai người có đi chung với nhau không?"
"Không có thấy Kiều tổng qua lại với người phụ nữ nào, sau khi rời khỏi công ty, cậu ấy trực tiếp về nhà, có đôi khi sẽ đi siêu thị mua đồ ăn, hẳn là muốn ở nhà nấu cơm."
Biết được Kiều Nguyên không qua lại với phụ nữ, trong lòng Ninh Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước hắn tới nhà Kiều Nguyên, thấy tủ lạnh trống rỗng, không có rau củ gì, nếu muốn nấu ăn quả thật là phải đi mua bù rất nhiều.
"Vậy cậu có biết..
Em ấy đã từng quan hệ với cô bạn gái kia chưa?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"..." mí mắt người kia giật giật, loại chuyện này, làm sao anh ta biết được? Mấu chốt là Ninh Tu Viễn rất đứng đắn nhìn anh ta chằm chằn, chờ mong anh ta trả lời.
Anh ta cảm thấy, Ninh Tu Viễn quan tâm tới người khác ra sao thì đó là việc của hắn, chỉ là loại chuyện này, anh ta không dám nói.
Ngón tay Ninh Tu Viễn, khẽ gõ lên mặt bàn, nói, "Đã từng quan hệ rồi sao?"
Ninh Tu Viễn nhăn mày, "Chuyện này cũng không biết, vậy thì cậu đã làm được những gì rồi?"
"Đó là chuyện riêng tư của Kiều tổng, tôi cũng chỉ theo dõi những hoạt động ngày thường của cậu ấy thôi." Người kia biện giải.
Sắc mặt Ninh Tu Viễn không tốt chút nào, "Nói như vậy, bọn họ là thường lén lút hẹn hò sao?"
Ninh Tu Viễn cúi đầu xuống, phảng phất trầm tư đang suy nghĩ gì đó, tay nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt thành nắm đấm, đập một phát lên bàn, tạo ra tiếng động rất lớn, đặc biệt vang trong không gian tĩnh lặng.
Người đàn ông kia bị dọa cho sợ giật nảy mình.
"Ninh tổng, ngài còn gì muốn hỏi nữa không ạ?" anh ta hỏi.
Ninh Tu Viễn bực bội, "Không có, cậu ra ngoài trước đi"
Chờ người kia sắp bước ra khỏi phòng, Ninh Tu Viễn nói, "Từ từ, lần này nhớ quan sát rõ động thái của em ấy với người bạn gái kia, có hàn động thân mật gì thì..."
Ninh Tu Viễn trầm tư hai giây, nói, "Nếu có, không cần báo lại với tôi đâu."
Tên đàn ông kia ngu người luôn.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Người đàn ông kia buồn bực nhìn hắn một cái, sau đó rời khỏi văn phòng.
Người mình yêu nhất, ở dưới ngay mí mắt, nhìn được nhưng không động được, không thể mỗi ngày gặp mặt, càng không thể tới soát độ tồn tại của mình trước mặt người ta, để tránh làm người ta chán ghét mình còn không có ấn tượng tốt, giá trị đạt cực âm.
Người nhìn qua thì có chút thể diện, kỳ thật mỗi ngày đều như cún trông xương vậy.
Gốc "Gia mịch như cẩu" theo ý mình hiểu thì cứ kiểu giữ khư khư đồ của mình sợ bị trộm mất ấy:(( còn ai hiểu rõ thì nhắc mình với.
Ninh Tu Viễn dốc mấy viên thuốc đau đầu trong lọ ra muốn uống, không biết có phải bị nhớn thuốc hay không, càng uống càng không có hiệu quả.
Cũng coi như không phải quá nghiệm trọng.
Thời gian nghỉ trưa, mấy ngày nay hắn không tài nào chợp mắt được, chất lượng giấc ngủ không tốt, sau nửa đêm tỉnh lại, hắn không thể ngủ tiếp được nữa.
Nhắm mắt lại, trong đầu sẽ toát ra một số hình ảnh, cho dù mấy chuyện lần trước, Kiều Nguyên đã quên không còn nhớ gì, thì hắn đây vẫn nhớ rất rõ ràng.
Những hồi ức đó, như muốn tra tấn dày vò hắn.
Ninh Tu Viễn chỉ nằm mà thôi, hắn không thể ngủ sâu giấc được, suy sụp ngồi bên mép giường, sau đó lên cơn thèm thuốc, một điếu rồi lại một điếu.
Tình đơn phương, thật không dễ chịu chút nào.
Tới chiều, nhân viên tới đưa cho hắn một tập văn kiện cần ký tên xác nhận, động tác rất cẩn thận.
Nhân viên đứng đối diện bàn làm việc, trong tay cầm văn kiện, nơm nớp nhìn hắn nói," đây là hợp đồng hạng mục với bên đối tác, cần sếp xem qua kiểm tra và xác nhận."
Ninh Tu Viễn nhận lấy tư liệu, cẩn thận lật xem, một bộ dạng không nói lười nào, làm cho nhân viên kia tim vọt tới cổ họng.
Qua lúc lâu, Ninh Tu • tích chữ như vàng • Viễn nói,"Được rồi."
"..." Không xảy ra sai sót gì thì tốt rồi.
Trong công ty mọi người đều đang truyền tai nhau, Ninh tổng gần đây thất tình, bởi vậy ngày nào cũng cụ mặt ra, tuy rằng trước kia sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi khiến lòng người bất an.
Ninh Tu Viễn vóc dáng cao, một thân âu phục ở trên người, càng tôn lên dáng người thon dài, khí tràng quanh người khiến mấy cô nàng mê mẩn muốn chết, mấy cô gái vừa mới tới công ty, chưa hiểu sự đời sau lưng còn mơ ước Ninh Tu Viễn, nhưng bị mắng chi vài lần, cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Tình đơn phương này, bệnh hoa si nghiêm trọng hết thuốc chữa, thất tình là chuyện ngoài ý muốn.
Ninh Tu Viễn ký tên lên bản hợp đồng rồi đưa cho nhân viên, lúc người kia đưa tay nhận lấy, có hơi run run rẩy rẩy.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Sao thế, tôi trông rất đáng sợ à?"
Nhân viên kia vừa nghe thế, run lẩy bẩy đến không nói thành câu,"....không...không phải vậy, tính cách của sếp rất tốt, làm người cũng...tất nhiên là không đáng sợ."
"Vậy cậu run cái gì hả?" Ninh Tu Viễn nhíu mày.
"Một đám người thấy tôi như chuột thấy mèo, không biết còn tưởng rằng tôi là quái vật ăn thịt người."
"..." nhân viên kia cảm thấy thật oan uổng cho anh quá, lần này chưa làm sai việc gì, đã bị phê bình khiển trách nữa," Vâng, Ninh tổng, tôi có thể ra đi ra ngoài chưa ạ?"
Ninh Tu Viễn xua xua tay.
Phải đi ra khỏi phòng sếp lớn rồi, người kia mới dám thở mạnh, một đám người vây lại nhỏ giọng hỏi, vừa rồi tình hình chiến đấu có phải rất kịch liệt hay không.
Tất nhiên, Ninh Tu Viễn cũng không biết mình đã trở thành nhân vật thâm sâu khó đối phó như nào.
Buổi chiều công việc cũng không nhiều lắn, sau khi tan làm Ninh Tu Viễn lái xe đến cửa hàng hoa quả mua hai cân dâu tây, sau đó lại tới cửa hàng đồ chơi mua một chiếc xe lửa nhỏ mới cho Ninh Mặc.
Hắn bây giờ, chỉ có thể dựa vào những thứ vật chật này, để dỗ dành Ninh Mặc vui vẻ.
Lúc ở bệnh viện, sau khi bị hắn ăn mất một quả dây tây, Ninh Mặc hai ngày nay ghẻ lạnh hắn, không cho hắn bế ôm ôm hôn hôn bay cao cao với nhóc.
Ngày hôm qua hắn thừa dịp Ninh Mặc không chú ý, chạy tới hôn một cái lên mặt nhóc con kia, Ninh Mặc tức khắc rưng rưng nước mắt, lấy tay xoa xoa lau lau những chỗ hắn ôm hôn đỏ bừng lên.
Ninh Tu Viễn chua xót thở dài một hơi.
Sau khi về tới nhà, Ninh Mặc đang ngồi ở tấm thảm bọt biển xem hoạt hình, hắn xách túi dâu tây và túi đồ chơi, đi đến chỗ Ninh Mặc, giọng điệu lấy lòng, "Con xem, daddy mang gì về cho con này."
Ninh Mặc thân mình mũm mĩm, với với sang bên cạnh, mắt mở to tiếp tục xem hoạt hình.
"..." Ninh Tu Viễn thất bại thảm hại.
"Nếu con không thích, thì daddy chỉ có thể ăn một mình." Ninh Tu Viễn uy hiếp nói.
Ninh Mặc lúc này mới dẩu cái miệng nhỏ, ôm lấy đồ chơi cùng túi dâu tây, che chở trong lòng ngực, "...Của con."
Đến 5 giờ rưỡi chiều, Ninh Tu Viễn nghĩ, tầm nay Kiều Nguyên hẳn cũng tan làm rồi.
Hắn gọi điện thoại hỏi, đối phương nói Kiều Nguyên còn làm việc trong công ty, phải tầm bảy tám giờ tối mới về.
Hắn vừa nghe xong, lập tức không kiềm chế nổi.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Ninh Tu Viễn lại gọi tới số của Kiều Ngạn, bọn họ tuy rằng chẳng thân thiết gì, nhưng cũng đã từng hợp tác làm ăn với nhau.
Treo máy vài giây, có người tiếp nghe.
Ninh Tu Viễn chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghẹn ngào yếu ớt, Kiều Ngạn trầm giọng nói, "Có chuyện gì, lần sau để sau rồi nói."
Hắn còn chưa kịp mở miệng, cuộc gọi đã ngừng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...