Hắn trước kia không có quá để tâm đến chuyện gì, cũng không biết thích là loại cảm giác như thế nào, đương nhiên sau này thì hắn rất rõ ràng, nhưng hắn lại không có cách nào để biểu đạt.
Thích một người, sẽ thường xuyên nhớ thương đối phương, sẽ bởi vì bên cạnh họ có những người khác, mà chua xót khổ sở, cũng muốn nắm tay người ấy đi hết cuộc đời, giống như sinh mệnh đã bị người này chiếm cứ hơn phân nửa.
Ninh Tu Viễn nói, "Kiều Nguyên, chúng ta có thể làm bạn không?"
Kiều Nguyên dường như không nghe thấy, mở cửa xe, ngồi ở ghế sau.
Ninh Tu Viễn hiện tại giống một tên tài xế bất lương, chỉ muốn vòng đi đường xa, mười phút lộ trình, hận không thể kéo thành một giờ, hoặc là trên đường kẹt xe, thời gian có thể lại chậm một chút thì tốt rồi.
Kiều Nguyên mở cửa sổ xe xuống một nửa, gió đêm lạnh rót vào bên trong xe, thổi bay tóc Kiều Nguyên, lộ ra vầng trán trơn bóng.
Kiều Nguyên quay đầu đi, nhìn khung cảnh chớp lóe bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, thân ảnh dường như trùng khớp với Sầm Lễ trong quá khứ.
Ninh Tu Viễn nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi, "Không lạnh sao?"
"Không lạnh." Kiều Nguyên thanh âm nhàn nhạt.
Lúc ấy vẫn là vào cuối thu, gió lạnh đến thấu xương, cả người Sầm Lễ bị đông lạnh đến lạnh buốt, hắn không giở thủ đoạn, Sầm Lễ cũng sẽ không chịu thua.
Một đoạn đường dài như vậy, cuối cùng rồi cũng phải tới điểm đến.
Ninh Tu Viễn dừng xe, nhìn Kiều Nguyên mở cửa xe, sau đó xuống xe.
Hắn nói, "Em...Chú ý điểm người bên cạnh, không nên quá tin tưởng người khác."
Kiều Nguyên có chút nghi hoặc nhìn hắn.
"Trợ lý của em, hẳn là sẽ không tới công ty nữa đâu, trợ lý trước đây của em đâu rồi? Cậu ta nghỉ việc rồi sao?"
Kiều Nguyên nói, "Xin nghỉ một tuần, mấy ngày sau sẽ quay lại."
"Kia cũng đúng." Mắt thấy Kiều Nguyên, cách hắn càng ngày càng xa, Ninh Tu Viễn lại gọi,"...Kiêu nguyên!"
Kiều Nguyên quay đầu lại, hỏi, "Còn có chuyện gì sao?"
"...! Nghe nói tháng 10 em sẽ kết hôn, là thật hay giả? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là xác nhận tin tức một chút, đến lúc đó còn có thể tới góp vui."
"Ừ."
"Em thật sự muốn kết hôn sao?" Rõ ràng đã sớm biết, nhưng từ trong miệng Kiều Nguyên, nghe thấy lời khẳng định, nội tâm vẫn chìm xuống đáy vực sâu.
Kiều Nguyên nhứn mày, "Làm sao?"
"..." Chúc em hạnh phúc.
Ninh Tu Viễn cười cười, không lên tiếng.
Lần này, Kiều Nguyên thật sự rời đi, Ninh Tu Viễn thấy bóng dáng đối phương biến mất ngay chỗ ngoặt, ngực đột nhiên, như bị tảng đá lớn đè nặng, hắn hiện tại cười so với khóc còn khó coi hơn.
Quả nhiên, đây mới là cuộc sống Sầm Lễ muốn.
Ninh Tu Viễn vẫn luôn cho rằng, đau khổ thì cần phải có hành vi tác động đến, nhưng hắn hiện tại, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tim quặn thắt lại.
Hắn chỉ có thể tận lực khắc chế bản thân, không quấy nhiễu cuộc sống của Kiều Nguyên.
Sau này, em ấy cũng sẽ có con với người khác sao?
Đứa bé kia, từ khi sinh ra đã được cha mẹ bảo bọc yêu thương, không giống Ninh Mặc, còn chưa sinh ra, đã phải trải qua nhiều thứ như vậy, cũng không chiếm được sự đồng ý tán thành.
"Sầm Lễ." Ninh Tu Viễn nhỏ giọng nỉ non hai chữ này.
Có lẽ từ ánh mắt đầu tiên, bắt gặp khung cảnh đôi phương vươn tay ở sân tập huấn, hắn đã thích người này.
Chỉ là nhàm chán liếc mắt một cái, muốn nhìn thử người cùng ban một chút, có nữ sinh nào xinh đẹp hay không, lại liếc mắt một liền bắt gặp được một thiếu niên đứng cách đó không xa, chỉ mặc đồng phục thôi cũng đã hớp hồn người khác.
Thời điểm Ninh Tu Viễn lái xe quay lại bệnh viện, Ninh Mặc đã ngủ rồi.
Bảo mẫu ngồi bên cạnh trông, thấy hắn đã quay lại, đang muốn lên tiếng, Ninh Tu Viễn đưa mắt ra hiệu.
Tư thế ngủ của Ninh Mặc rất kỳ quặc quái gở, như này lại sẽ đạp chăn ra, đè dưới chân, Ninh Tu Viễn động tác nhẹ nhàng đắp lại chăn cho nhóc, lông mi Ninh Mặc rất dài, rung rinh rung rinh, nâng tay nhỏ lên xoa mặt, sau đó lại ngủ tiếp.
Đầu hạ, cũng là thời điểm dễ bị cảm lạnh nhất.
( =]]]]] tôi không phải bác sĩ, tôi cũng không biết như nào, tôi thấy truyện viết thế nên tôi edit thế, huhu mọi người đừng để ý chỗ này nhé lướt qua thôi)
Không đến một tháng, Ninh Mặc đã phải tới bệnh viện hai lần.
Ninh Tu Viễn lên cơn thèm thuốc lá, trong bệnh viện rất yên tĩnh, hắn đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Hắn ngồi bên bồn hoa, nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ồn ào, liếc qua bên kia một lúc.
Đã trễ thế này, Hàn Kham ở chỗ này làm gì?
Phía sau Hàn Kham là một nam sinh gầy yếu, dường như bị thiếu chất dinh dưỡng.
Nam sinh đi phía sau Hàn Kham nói,"....Lời vừa rồi của dượng, anh đừng để trong lòng, cũng vì ông ấy quá nhớ anh, mới có thể nói ra mấy lời đó."
Hàn Kham không thèm để ý.
Dư Giản có chút sốt ruột, khó khăn lắm Hàn Kham mới tới bệnh viện thăm một lần, lại làm lớn chuyện lên rồi tan rã trong không vui, cậu không đi nhanh được giống như Hàn Kham, chạy chậm hai bước, bắt lấy cánh tay anh Hàn Kham, "Ca, anh đừng nóng giận..."
Lời còn chưa nói xong, giây tiếp theo, cậu đã bị Hàn Kham đẩy ra.
Dư Giản té ngã trên mặt đất, cánh tay bị cọ rách da, dưới ánh đèn đường có thể thấy rõ, Dư Giản tựa hồ cũng không đoán trước được, Hàn Kham sẽ trực tiếp đẩy cậu ra, cậu nhìn nhìn cánh tay mình đang chảy máu, có chút ngơ ngẩn.
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải anh trai của cậu." giọng nói Hàn Kham không trộn lẫn nữa phần tình cảm nào,"Bớt ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương, cậu cho rằng mẹ cậu lấy lòng được Hàn Sùng, là có thể cho cậu được một chỗ dựa tốt sao? Hiện tại lại đổi thành đến lấy lòng tôi?"
"...!Em không có." Dư Giản thanh âm yếu ớt, như chú thỏ nhỏ bị người ta bắt nạt, hốc mắt đỏ lên cúi thấp đầu xuống.
Hàn Kham cười lạnh một tiếng.
Máu Dư Giản khó đông, người bình thường bị rách da, quá một lúc sẽ kết vảy, nhưng máu của cậu, không ngừng chảy ra, nam sinh khác khi còn nhỏ đều rất bướng bỉnh, cậu thì rất an tĩnh, nếu cậu bị thương, qua rất lâu mới có thể ổn định.
Miệng vết thương dù rất nhỏ, nhưng với cậu đều là trí mạng.
"Không có? Kẻ lừa đảo đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân là kẻ lừa đảo." Hàn Kham trầm giọng nói.
"..." Dư Giản ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ bừng lên, như tự giải thích cho bản thân,"...Em chỉ là không nghĩ tới, giữa anh và dượng xảy ra hiểu lầm, bác sĩ nói, thời gian còn lại của dượng không nhiều lắm."
"Nếu không nghĩ, vậy vì sao cậu lại xảy ra mâu thuẫn với mẹ cậu rồi dọn ra khỏi Hàn gia, chỉ cần các người rời đi, tôi và ông ta sẽ không còn hiểu làm gì nữa." Hàn Kham nói.
"..." Rời khỏi Hàn gia...cậu làm gì còn nơi nào để đi đâu?
Dư Giản luôn rất cẩn thận lấy lòng Hàn Kham, nhưng không biết vì sao ánh mắt Hàn Kham nhìn cậu, vẫn luôn chỉ có chán ghét.
Cậu hỏi dượng sinh nhật của Hàn Kham, rồi ghi nhớ kĩ trong lòng.
Cậu đã sớm muốn tặng cho anh một món quà, lúc ấy, cậu thấy có người đan khăn quàng cổ, đan bao tay, mới có thể làm cho người ấy cảm thấy ấm áp.
Cậu cũng đan cho Hàn Kham một chiếc khăn quàng cổ, rõ ràng rất chuyên tâm, tiêu phí bao nhiêu thời gian, cũng không thể học được trong một ngày như người khác, nhưng cậu vẫn dụng tâm học đan, vất vả lắm mới thành công, lòng tràn đầy sự vui mừng.
Cậu tỉ mỉ đóng gói cẩn thận, đứng dưới phòng toán học một hồi lâu, phơi đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Hàn Kham đi ra cùng đám học sinh vậy quanh, nụ cười ôn hòa trên mặt, chỉ là thấy cậu, sự ôn hòa kia, lấp tức biến mất.
"Thầy Hàn, thầy quen biết cậu ấy sao?" Có học sinh hỏi.
Hàn Kham nói, "Đương nhiên là không quen biết."
Dư Giản đứng khựng lại.
Chờ đám học sinh rời đi, Hàn Kham mới nhìn tới xậu, bất mãn không kiên nhẫn nói,"Cậu tới đây làm gì?"
"Sinh nhật vui vẻ." Dư Giản không nói nổi thành câu, đưa túi giấy đến trước mặt Hàn Kham.
Hàn Kham hờ hững, nhận lấy quà tặng, nhìn thấy bên trong có một chiếc khăn quàng cổ, lại cười.
"Cậu có biết bây giờ đang là mùa hè không? Cậu tặng cho tôi thứ này, là muốn bị người khác chê cười sao?"
"...Có thể...!Để đến khi trời trở lạnh thì quàng." Dư Giản nói.
Hàn Kham không nghe cậu nói, trực tiếp ném chiếc khăn vào thùng giác bên cạnh.
Hoa quả đồ ăn vặt lẫn lộn, trên còn có đám ruồi bọ bay lởn vởn.
Dư Giản nhìn chiếc khăn bị ném vào thùng giác, nắm chặt tay lại, lòng bàn tay dính nhớp mồ hôi," Em...em sẽ đan lại một chiếc khăn nữa cho anh."
Khi cậu ngẩng đầu lên, mới phát hiện Hàn Kham đã rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...