Edit & Beta: Đòe
Sầm Lễ mỗi ngày sẽ ở nhà chờ hắn trở về, chuẩn bị tốt bữa tối phong phú, tới đêm, hai người sẽ ngủ cùng một giường, như bao đôi phu thê khác, cùng chìm đắm trong ngọt ngào.
Ninh Tu Viễn đặt nhẹ nhàng người đang nằm trong lòng xuống giường, đắp cho cậu một cái chăn mỏng, ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn ngắm người này.
Tiếng hít thở người kia đều đều, lại một lần nữa hai người tương ngộ, nhưng là lần đàau tiên hắn có thể thân cận với cậu, mỗi lần đều là Kiểu Nguyên lẳng tránh hắn, hoặc là bên cạnh có người khác, hắn muốn tới gần cũng không thể.
Điện thoại của Kiều Nguyên hắn để ở đầu giường, màn hình sáng lên mờ mờ.
Điện thoại cài mật mã, hắn cũng không biết, chỉ có thể nhìn đoạn tin nhắn hiển thị, là Diệp Mân gửi, nội dung đại khái là chuyện tình cảm giữa hai người.
Ánh mắt Ninh Tu Viễn tối sầm, làm như không thấy đoạn tin nhắn này.
Kiều Nguyên trong lúc ngủ mơ, không an ổn, một lát sau, cuộn tròn người trong một góc, yếu ớt tựa như con thú nhỏ bất lực, cho dù nhiệt độ không hề xuống thấp, vẫn cứ cuộn cả chăn bọc kín người.
Ninh Tu Viễn tìm trong tủ quần áo của cậu, mặc cho cậu một bộ quần áo ngủ đơ giản, có lẽ do dây chun quần lỏng, cổ áo cũng trễ tới bả vai.
Mỗi đêm, Kiều Nguyên cứ có cảm giác như mình biến thành một người khác, không còn tự tin và tươi sáng của ban ngày, cậu như hạt bụi cát nhỏ hèn mọn, cả người không ngừng luân hãm trong bùn lầy.
Rõ ràng nhân sinh, chỉ mới vừa bắt đầu, năm trước cậu mới tới công ty, người bên cạnh ai cũng biết cậu rất có năng lực và rất tài năng, cự nghiệp cũng coi như thành công, còn có một mối tình không tồi, nhưng vì cái sao cậu có cảm giác vầng sáng rất xa vời đối với cậu, xung quanh chỉ toàn bụi gai phủ kín, phía sau đó là huyền nhai.
Huyền nhai: 懸崖 sườn núi dốc đứng
Kiều Nguyên cuộn tròn người, mày nhíu chặt, vẫn luôn không giãn ra.
Ninh Tu Viễn ôm chặt người dưới thân, cảm nhận được sự rung động của đối phương, thấp giọng nói, "Đừng sợ......"
Nói thì như vậy, thế nhưng hắn cũng không nghĩ ra được câu an ủi nào nữa.
Hắn không biết làm sao để xoa dịu sự sợ hãi của cậu, bởi vì ác mộng đối phương mơ thấy, cũng từ hắn mà ra.
Mẹ Sầm Lễ qua đời, lúc hắn đưa cậu trờ về Ninh gia, cứ tới đêm người kia toàn thân run lẩy bẩy, cuộn tròn mình trong góc.
Hắn còn cảm thấy người này, đến ngủ thôi mà cũng phiền đến hắn.
Sau này Sầm Lễ giống như đã nhận mệnh, không còn bày ra dáng vẻ yếu ớt trước mặt hắn nữa, thời điểm hắn muốn ân ái, Sầm Lễ cũng sẽ không đẩy hắn ra, thậm chí còn tự động tách hai chân ra, phối hợp với hắn.
Bắt đầu từ lúc ấy, Sầm Lễ trở nên ngoan ngoãn hơn, biến thành người hiểu chuyện ngoan ngoãn trong miệng hắn.
Nơi nào cũng không đi, không có bất kì liên quan gì với người ngoài, thật sự không thú vị, cứ ở mãi trong thư phòng đọc sách, an tâm chờ hắn về nhà, không cần hắn phải thông báo trước, chỉ cần muốn làm, đối phương sẽ tùy ý mặc hắn thỏa mãn dục vọng.
Ninh Tu Viễn nói," Dì Lý đã bị tôi khai trừ rồi, còn những người ngày trước bôi nhọ em, sớm đã không còn chốn dung thân trên đất thành phố L này nữa rồi...!Tôi sẽ không nhốt em trong phòng nữa, cũng sẽ không quản chế việc em kết thêm bạn bè...em không phải muốn đi làm sao? Cho dù em không muốn tới công ty Ninh gia đi nữa, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ không ngăn cản..."
Mấy lời nói đó, đến hắn cũng cảm thấy mình thực nực cười.
Kiều Nguyên đã sớm không cần dựa vào hắn mà sống.
Hắn lại đứt quãng nói, "Ninh Mặc rất thông minh, đã có thể đọc các từ ghép, hiện tại anh còn dạy nó học đến, nhóc con vừa học đã biết....."
"Điểm này hẳn là giống ở em."
"Ninh Mặc luôn nhớ đến em, nó là vì em phải chịu nhiều khổ sở mà sinh ra..Em có thể hận tôi, nhưng xin em đừng lạnh nhạt với nó, nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết hôm nay nó đã khóc rất lâu muốn tìm em, buổi tối lại phát sốt, hiện tại còn đang ở bệnh viện, bác sĩ nói qua hai ngày nữa thì sẽ tốt hơn."
"Sau này, anh muốn nó chăm chỉ học hành, muốn nhóc con trở thành người tri thức, người có văn hóa."
Tiếng nói Ninh Tu Viễn, có chút nghẹn ngào, đến khi làm cha làm mẹ rồi mới biết được sau này muốn con mình trở thành người ra sao, lúc trước mẹ của Sầm Lễ, hẳn là cũng hy vọng Sầm Lễ có thể chăm chỉ học hành, tương lai trở thành người có tiền đồ xán lạn.
Còn hắn thì sao?? Ép Sầm Lễ tới câu lạc bộ đêm mua vui làm trò cho đám MB.
MB: viết tắt của Money boy, tức là trai bao á
Trạng thái bây giờ của Kiều Nguyên đã tốt hơn trước, Ninh Tu Viễn rút một tờ khăn giấy, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt cậu.
Cũng chỉ do hắn một bên tình nguyện, Sầm Lễ mới vừa mang thai Ninh Mặc, đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, mỗi khi hắn nói đến, Sầm Lễ đang mang thai đứa con của hai người họ, Sầm Lễ ngay lập tức cực lực phủ nhận.
Chỉ là con cũng đã sinh, tại sao còn mang nặng tâm...cũng nên ngẫm nghĩ lại.
Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, cuộc sống trước hai mươi năm của hắn, xem như là quá thuận buồm xuôi gió, khoảng thời gian sau này, hắn sống một ngày mà bằng một năm.
Ninh Mặc là con của gia đình đơn thân, không thoát khỏi liên quan tới hắn.
Tới khuya, giấc ngủ của Kiều Nguyên ổn định hơn rất nhiều, Ninh Tu Viễn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, hắn díu mắt lại, mơ hồ hồ ngủ một lúc.
Sau khi tỉnh lại, người nằm trên giường đã không thấy đâu.
Ninh Tu Viễn hoang mang rối loạn vội vàng đứng dậy đi tìm, hắn rất sợ Sầm Lễ sẽ lại lần nữa biến mất khỏi thế giới của hắn.
Hắn từ trong phòng ngủ đi ra, thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa kia, ăn mặc quần áo hưu nhàn thoải mái, trong tay cầm một tập báo chí, mặt thong dong đàm nhiên, bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Kiều Nguyên thấy hắn, khóe môi gợi lên một ý cười lạnh, "Ninh tổng cũng đủ lợi hại đấy, đến nhà tôi cũng tìm được, tiếp theo, có phải sẽ lắp luôn camera trong nhà tôi, mỗi ngày giám sát sinh hoạt của tôi."
"..." Ninh Tu Viễn không trả lời.
Kiều Nguyên đặt tập báo chí lên bàn, sau đó đứng lên, "Tự tiện xông vào nhà người khác là trái pháp luật, nói vậy Ninh tổng cũng biết."
Ánh mặt trời sáng sớm, không quá chói mắt, rơi trên người Kiều Nguyên, khiến cho Ninh Tu Viễn nhớ tới thiếu niên ngày trước nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Đồng dạng mỉm cười với hắn, nhưng vì sao lại khác biệt tới vậy.
"À thì." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Ngày hôm qua tôi gặp cậu say rượu, nên đưa cậu lên nhà."
"Tôi đây chẳng phải nên cảm ơn anh sao?" Kiều Nguyên dùng ánh mắt dò kỹ hắn.
Ninh Tu Viễn trần trụi nửa người trên, áo của hắn, tối hôm qua bị dính bẩn, hắn cởi ra luôn, bởi vì ngủ quá muộn, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Kiều Nguyên cầm lấy một cái áo ném về phía hắn, không chút tình cảm nào nói," nếu tôi đã tỉnh, vậy hiện tại anh có thể đi được rồi đấy."
*******.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...