Bóng đêm dần dần buông xuống, Thẩm Trĩ đang ngồi trong bồn tắm ngâm cái đuôi, trong tay cầm màn hình ánh sáng hiện thị giao diện trò chuyện trên Tinh Võng.
Vẫn như cũ là ảnh đại diện đen tuyền, tin nhắn lần trước Thẩm Trĩ gửi vẫn hiển thị ở trạng thái chưa đọc.
Thẩm Trĩ sớm đã quen với sự bận rộn của đối phương không xem tin nhắn, cho nên vẫn giống như ngày thường cậu đơn phương nhắn lại.
Là chi chi: Em đang muốn chuyển nhà, ba ba nói tinh cầu Koblenz có thể không an toàn trong một khoảng thời gian ngắn, vừa vặn gần nhất em đã tìm được công việc mà em luôn yêu thích trước đây, ba ba muốn mang em đến tinh cầu làm việc ở.
Là chi chi: Nhưng tinh cầu Mansoura, thủ đô của Đế quốc Nobland có giá nhà quá đắt T.
T, em mua không nổi nhà, nên biến thành người đi thuê nhà ô ô ô.
Là chi chi: Hi vọng công việc thuận lợi, em sẽ cố gắng mua cho ba ba một cái biệt thự nhìn ra biển!
Là chi chi: Như cũ, chúc công việc anh thuận lợi!
Gửi tin xong, Thẩm Trĩ buông màn hình xuống, nâng cằm lên thở dài, cũng không biết nên vui hay là nên buồn.
Một đêm trôi qua, ngày kế tiếp, trước khi ngủ Thẩm Trĩ quên kéo màn cửa, bị ánh nắng mặt trời đánh thức.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng, chiếu đến trên giường cùng trên người Thẩm rĩ.
Thẩm Trĩ che mặt không chịu nổi ánh nắng, vùng vẫy mấy giây, vẫn là từ trên giường ngồi dậy.
Bên ngoài gian phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến một âm thanh vang lanh lảnh, Thẩm Trĩ đã sớm hình thành thói quen với loại thanh âm này.
Cha cậu mặc dù nấu ăn không tệ, nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần xuống bếp đều làm vỡ một hai cái thìa hoặc là bát, hết lần này tới lần khác, mà cha cậu còn đặc biệt thích bát gốm sứ.
Cho nên đối với nhà cậu mà nói, Thẩm Ly mỗi lần nấu ăn luôn đi kèm với việc ăn bát.
Thẩm Trĩ có nhàn nhã nghĩ, không biết lần này là cái bát gì vỡ.
Tốt nhất đừng là cái bát canh màu xanh mà cậu thích nhất.
Bên ngoài ánh nắng càng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Trĩ rốt cục nhịn không được, đứng dậy lê dép đi kéo màn cửa.
Không còn cái nóng chói mắt, Thẩm Trĩ nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh cửa kính từ trần xuống sàn nhà.
Cậu nhàm chán mở màn hình ra, lại phát hiện thần long không đuôi luôn luôn bận bịu đã trả lời tin nhắn của cậu.
L: Thức tỉnh rồi?
L: Đừng đi cục quản lý gen lập hồ sơ.
L: Tôi để người đi tìm em, nếu như em lo lắng gen xảy ra vấn đề, có thể tới quân y.
Nhìn thấy câu này, Thẩm Trĩ ngơ ngẩn.
Quân đội? L người của quân đội Đế quốc Norland sao?
Trách không được hắn luôn luôn bận rộn như vậy.
Thẩm Trĩ trả lời.
Là chi chi: Em không có đi cục quản lý gen lập hồ sơ, cũng không có nói cho ba ba, bất quá tạm thời em cảm thấy không có vấn đề gì.
Đối phương giống như ngày thường vẫn offline, Thẩm Trĩ cũng không muốn làm phiền L, sau khi từ chối ý tốt của L, cậu tắt màn hình đi.
——
Ở xa tinh cầu Mandela, bên trong ký túc xá của đội quân bộ quân đội đế quốc, Lục Hàn Khâm nhíu mày nhìn tin nhắn hồi âm trong màn hình.
Quân đoàn thứ nhất đứng đợi nửa ngày, không đợi được thượng tướng đại nhân trả lời, nghi hoặc hô một tiếng: "Nguyên soái?"
Nghe được đội trưởng quân đoàn thứ nhất gọi mình, Lục Hàn Khâm buông xuống màn hình màu đen, ánh mắt lạnh lùng đảo qua: "Làm theo lời bệ hạ nói.
"
Nghe được Lục Hàn Khâm nói như vậy, đội trưởng quân đoàn thứ nhất cúi đầu: "Vâng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...