Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Người đàn ông cũng nhìn đến ngây người nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dùng chăn trên giường bọc Nguyễn Thanh lại, mặc dù vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng nhìn kỹ thì lại có chút lạnh lẽo: ‘‘Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa hả? Đây chính là thái độ phục vụ của Phong Nhã sao?’‘
Lúc này đám người đang đứng ở cửa mới tỉnh lại, khuôn mặt của người đứng đầu đỏ lên, áy náy cúi người nói: ‘‘Xin lỗi tiên sinh.’‘
Sau khi nói xong thì đám người nhanh chóng vào phòng kiểm tra, ngay cả dưới gầm giường cũng không bỏ sót.

Mặc dù giường trong phòng rất lớn nhưng chỉ cần liếc nhìn là thấy tất cả, lúc này trên giường chỉ có một người đàn ông và một cô gái, hiển nhiên hai người không phải là mục tiêu mà bọn họ muốn tìm.

Đám người nói xin lỗi một lần nữa sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng hơn nữa còn rất cẩn thận đóng cửa lại.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Nguyễn Thanh mới chui từ trong chăn ra sau đó cười với người đàn ông trước mặt: ‘‘Cám ơn anh.’‘
Người đàn ông cũng mỉm cười nói: ‘‘Sau đó thì sao?’‘
‘‘Hả?’‘ Nguyễn Thanh có chút khó hiểu nhìn hắn.
Người đàn ông nhướng mày, chậm rãi mở miệng: ‘‘Cô không cho rằng tôi giúp cô đối địch với Cố Chiếu Tây chỉ vì tiếng cảm ơn này đấy chứ?’‘
‘‘Tôi là người kinh doanh, sẽ không làm những chuyện mua bán lỗ vốn.’‘

‘‘Hơn nữa không ai nói cho cô biết việc ở cùng một người đàn ông trên một chiếc giường là chuyện rất nguy hiểm sao?’‘
Sau khi Nguyễn Thanh nghe thấy những lời này của người đàn ông thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó tỏ vẻ cảm kích mở miệng: ‘‘Tiên sinh.

anh nói đúng, tôi rất cảm ơn anh, sau khi tôi thoát khỏi chỗ này thì nhất định sẽ hậu tạ ân tình của anh ngày hôm nay.’‘
Nguyễn Thanh vẫn dùng giọng nữ như cũ, chẳng qua vẻ quyến rũ lúc trước đã biến mất thay vào đó là sự trong trẻo để tránh để lộ mình là con trai.
‘‘Cô vẫn không hiểu.’‘ Người đàn ông đang dựa vào giường hơi lắc đầu, ánh mắt nhìn Nguyễn Thanh mang theo vài phần mập mờ và phóng túng.
Khuôn mặt của hắn rất tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt như được đẽo gọt, góc cạnh rõ ràng, dù đang cười nhưng vẫn khiến người nhìn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Hắn thấy cô gái trước mặt im lặng thì tiếp tục mở miệng: ‘‘Cố Chiếu Tây không dễ chọc, hiện tại chắc là hắn đã phong tỏa Phong Nhã đúng không? Cô cho rằng chỉ dựa vào mình thì có thể ra khỏi đây sao?’‘
‘‘Chỉ cần cô thông minh một chút, bỏ ra một chút thù lao nhỏ bé không đáng kể thì nói không chừng sẽ có người tốt bụng dẫn cô rời khỏi đây.’‘ Tầm mắt của người đàn ông càn rỡ qua lại trên người Nguyễn Thanh, cuối cùng rơi trên khuôn mặt tinh xảo của cậu, cười cười nói: ‘‘Cô thấy sao?’‘
Nếu là những người khác dùng thái độ và vẻ mặt như vậy nói chuyện thì sẽ hết sức bỉ ổi hạ lưu nhưng đối với người đàn ông này thì lại giống như một tổng giám đốc bá đạo làm cho người ta muốn buông xuôi theo lời đề nghị của hắn.

Hắn giống như không hề vội vã ép buộc mà chẳng qua chỉ đang chân thành cung cấp một đề nghị nho nhỏ mà thôi.
Nguyễn Thanh im lặng không nói giống như đang rất do dự.

Người đàn ông thấy thế thì khóe miệng hơi cong lên.

Hắn biết trong lòng cô gái trước mặt đang rất đấu tranh, lúc này chỉ cần đốt thêm một chút lửa...
Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy khiến khoảng cách giữa hai người gần lại trong nháy mắt, gần đến mức người đàn ông có thể ngửi thấy rõ mùi hương nhẹ nhàng trên người Nguyễn Thanh.

Mùi hương này có chút giống mùi hoa lê, lại có chút giống mùi hoa lan khiến cho hắn cảm thấy Nguyễn Thanh giống như một bông hoa nhàn nhạt tỏa hương trong núi rừng sâu thẳm.


Sạch sẽ trong suốt giống như có thể gột rửa tất cả dơ bẩn của lòng người rồi lại khiến con người bị khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất trong đáy lòng.
Trong nháy mắt người đàn ông đột nhiên cảm thấy không có kiên nhẫn để dụ dỗ Nguyễn Thanh nữa vì hiện tại ngoại trừ phụ thuộc vào hắn thì Nguyễn Thanh không còn lựa chọn nào khác.

Nếu đã như vậy thì hắn quá đáng một chút thì có làm sao?
Người đàn ông vươn tay ra ôm lấy eo cô gái trước mặt sau đó dùng sức đè người xuống phía dưới.

Lúc này trong mắt của cô gái như đang có những đốm sáng nhỏ chuyển động, lông mi thật dài giống như đang nhảy múa, mái móc mềm mại như tơ lụa tản ra trên cái gối thuần trắng, cổ áo có chút xốc xếch.

Lúc này trong mắt cô gái toàn là bóng dáng của hắn giống như hắn là toàn bộ thế giới của cô.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn người trước mắt, hắn dùng ngón tay cái ma sát đôi môi mỏng đỏ thắm của Nguyễn Thanh sau đó hơi nhích tới gần khiến mũi hai người kề nhau, hơi thở hai người như giao nhau khiến cảnh tượng có chút mập mờ dây dưa.
Nguyễn Thanh không nghĩ tới người đàn ông lại đột nhiên động thủ, đến khi cậu phản ứng kịp thì người đàn ông đã đè lên người cậu rồi.

Khoảng cách này rất không ổn nên Nguyễn Thanh lập tức vươn tay muốn đẩy người đàn ông ra nhưng cậu vừa mới đưa tay ra thì đã bị người đàn ông túm chặt lấy hai tay đè lên trên đỉnh đầu khiến cậu không thể cử động được nữa.
Người đàn ông dùng tay còn lại nâng cằm cô gái lên, sau đó dùng giọng điệu gần như là ra lệnh nói: ‘‘Hôn tôi.’‘
Nguyễn Thanh có chút bối rối, cậu nghiêng đầu tránh khỏi cái tay của người đàn ông sau đó lắp bắp mở miệng: ‘‘Cái đó, loại chuyện như thế này nên được tiến hành theo tuần tự mới đúng, chúng ta vừa mới quen biết hơn nữa hiện tại tôi, tôi...’‘

‘‘Kỷ Ngôn.’‘ Người đàn ông cắt đứt lời giải thích của cô gái sau đó đưa tay vuốt mái tóc tán loạn của cô: ‘‘Cô tên gì?’‘
‘‘Tiếu Nhã.’‘ Nguyễn Thanh cử động hai tay nhưng người đàn ông nắm rất chặt khiến cậu có chút uất ức mở miệng: ‘‘Anh làm tôi đau.’‘
‘‘Hiện tại đã quen rồi, không phải sao?’‘ Kỷ Ngôn cười khẽ, buông lỏng hai tay của cô gái ra nhưng không đứng dậy mà vẫn duy trì nguyên tư thế cũ: ‘‘Hôn tôi.’‘
Nguyễn Thanh không từ chối, chỉ dùng tay xoa cổ tay vừa bị hắn siết chặt, vẻ mặt uất ức mở miệng: ‘‘Anh ngồi dậy trước có được hay không? Anh nặng quá.’‘
Giọng của cô gái rất trong trẻo, dễ nghe giống như trân châu rơi trên khay ngọc, trong đó còn có chút nũng nịu khiến người nghe không thể từ chối yêu cầu của cô.
Kỷ Ngôn bị giọng nói này làm cho ngứa ngáy, hắn chậm rãi ngồi dậy bên cạnh cô gái, dù trong lòng khá gấp gáp nhưng ngoài mặt vẫn ung dung chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Nguyễn Thanh ngồi dậy, áo quần bởi vì động tác giãy giụa lúc trước mà hơi vén lên để lộ bắp đùi trắng nõn như ngọc khiến người nhìn càng thêm suy nghĩ sâu xa.
Sau khi Nguyễn Thanh ngồi dậy thì quỳ ở trước mặt Kỷ Ngôn sau đó nghiêng người tới gần.

Kỷ Ngôn nhìn ra được cô gái trước mặt rất ít khi làm những chuyện như thế này nên mặt hơi đỏ ửng nhưng chính vì vậy mà càng làm hắn không thể dời mắt nổi.
Có lẽ là do ánh mắt của Kỷ Ngôn quá mãnh liệt khiến cô gái xấu hổ nên liếc hắn một cái sau đó nói: ‘‘Anh nhắm mắt lại đi.’‘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận