Mình là đồ ngu.
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Thẩm Quyền khi hắn vừa mở mắt.
Hắn bị nóng nên tỉnh dậy, nguyên nhân là ngay bên cạnh có con bạch tuộc thành tinh, hai tay hai chân đều quấn lấy hắn.
Thẩm Quyền cảm thấy mình bị biến thành một cái gối ôm chạy bằng cơm.
Đáng tức chính là thằng oắt nào đó còn ngủ rất ngon.
Tay dần dần siết chặt khăn trải giường, Thẩm Quyền bắt đầu tự hỏi làm thế nào để yên lặng giải quyết Lương Chấp.
Ngay lúc Thẩm Quyền đang suy nghĩ vấn đề thi thể nên xử lý thế nào, Lương Chấp rốt cuộc tỉnh, cậu vừa mở mắt đã thấy mình ôm chặt Thẩm Quyền, thật là sướng.
Cậu lúc ngủ thường thích ôm gối ôm, tối hôm qua chắc là do thói quen nên ôm lấy Thẩm Quyền nằm ngủ bên cạnh.
Cậu cười thầm, nhưng khi thấy đôi mắt đầy sát khí của Thẩm Quyền thì người cậu cứng đờ.
Lén lút ăn đậu hũ thì k1ch thích thật đấy, nhưng bị đương sự bắt quả tang thì bản thân cũng cách pháp trường không xa đâu.
Lương Chấp nhanh chóng thu tay chân, còn lăn trở về chỗ cũ: "A--- Á!
Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã rớt xuống đất.
Lương Chấp ngồi dậy, quay đầu nhìn Thẩm Quyền đứng dậy thay quần áo, cậu chỉ được thưởng thức đường cong cơ thể quyến rũ khêu gợi vài giây vì đối phương thay quần áo quá nhanh!
Thẩm Quyền chịu đựng gượng gạo, ra ban công thu quần áo, sau đó quay trở lại, ném đống quần áo vào mặt Lương Chấp.
"Thay đồ, rồi về nhà cậu đi."
Lương Chấp túm chặt cổ chiếc áo ngủ đang mặc - áo của Thẩm Quyền, bộ dạng như thể người hiền lành sắp bị ép đi bán thân, cậu kinh hoảng hỏi: "Tại sao lại về nhà em? Thẩm ca mới ngủ có một đêm mà anh đã đổi ý, muốn đuổi em đi rồi sao?!"
May mà căn phòng cách âm tốt, những lời này mà bị người ở dưới tiệm hoa nghe được, Thẩm Quyền sẽ bị dán cái mác thằng đàn ông khốn nạn.
Thẩm Quyền nghiến răng: "Về nhà cậu xếp hành lý, đem qua đây."
Lương Chấp còn chưa kịp gào khóc bèn ngoan ngoãn: "Vâng."
Lương Chấp thay quần áo xong xuôi rồi xuống lầu cùng Thẩm Quyền, nhân viên đang bày hàng nhìn hai người với cặp mắt khiếp sợ, dù sao đây là lần đầu bọn họ thấy ông chủ dẫn người về nhà.
Hơn nữa, bọn họ còn đang thì thầm bàn tán xu hướng tính dục của ông chủ.
Á đù! Nhóm nhân viên nam vỗ tay chúc mừng, nhân viên nữ thì buồn bã đau thương.
Lương Chấp về nhà mình, cậu mở va-li, sắp xếp quần áo, Thẩm Quyền đứng một bên nhìn.
Lương Chấp đột nhiên nghĩ tới Đăng Nhất, cậu nói: "Thẩm ca, hôm nay anh có rảnh không?"
Thẩm Quyền nhướn mày, hai người đã ở chung một chỗ, thằng nhóc này còn muốn gì nữa?
"Có chuyện gì?"
Lương Chấp nói: "Lúc trước chúng ta đang trên đường đến trung tâm hồi phục cho người khuyết tật để thăm mấy đứa bé, nhưng mà nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Thẩm Quyền liếc Lương Chấp đầy sâu xa: "Cậu thật đúng là chấp nhất."
Sau đó, Lương Chấp xách vali về, còn Thẩm Quyền thì báo cho những nhân viên khác rằng Lương Chấp sắp làm việc ở tiệm hoa.
Nhìn thấy Lương Chấp xách hành lí lên lầu, tất cả nhân viên đã nghiễm nhiên coi đối phương là "bà chủ".
Hai vị đương sự thì không phát hiện ra ánh mắt của người ngoài đã kỳ dị cỡ nào, cho dù phát hiện cũng không để ý.
Sau đó, bọn họ đến trung tâm hồi phục, không ngờ đến nơi, Lương Chấp từ chỗ nhân viên ở đấy mới biết được Đăng Nhất đã biến mất.
"Sao lại thế? Người đang ở đây thế nào lại không thấy? Báo cảnh sát chưa???" Lương Chấp một lần bắn liên thanh ba câu hỏi, dù sao thì khó lắm cậu mới gặp được một người có thể gợi trí nhớ của cậu.
Nhân viên nói: "Xem camera thì chính cậu ta rời đi, hơn nữa, cậu ta còn để lại một lá thư, nói rằng chúng tôi đừng tìm cậu ấy."
Thẩm Quyền không ngạc nhiên, đối phương lộ thân phận trước mặt mình, dĩ nhiên sẽ không ở lại đây nữa, huống chi chỗ này đâu đâu cũng có người và camera, không tiện cho tên đó làm việc.
"Cậu ta có thể đi đâu? Không có người nhà, còn trải qua tổn thương như vậy, làm sao có thể thích ứng được với xã hội......" Lương Chấp nói xong cũng nhận ra bản thân đang luống cuống, cậu cũng không thể xác nhận 100% Đăng Nhất có phải là nhân vật phản diện hay không, ngộ nhỡ không phải, vậy thì hành động này của đối phương giống như để lại thư tuyệt mệnh rồi đi tự sát.
Lương Chấp biết không thể trông cậy vào nhân viên của trung tâm hồi phục đi tìm Đăng Nhất, cậu lấy di động ra, gọi cho Thẩm Quang Minh, giải thích tình huống.
Thẩm Quang Minh rất coi trọng chuyện này, cảnh sát còn chưa bắt được kẻ cầm đầu tổ chức chăn dắt người ăn xin, Đăng Nhất là người duy nhất có thể cung cấp manh mối cũng như làm chứng, anh có cái nhìn khác: "Có khi cậu ta không hẳn là tự nguyện rời đi, mà có thể là bị bắt cóc."
Lương Chấp hỏi: "Vậy có cần tôi làm gì không?"
Thẩm Quang Minh nói: "Chuyện này giao cho cảnh sát, ông hôm qua còn gặp phải nguy hiểm, cố gắng đừng chạy lung tung."
Lương Chấp nói: "Tôi biết rồi."
Lương Chấp kết thúc cuộc trò chuyện, cậu thở dài, sóng gió chưa qua, phong ba đã tới, một đống vụ án còn chưa giải quyết được chất chồng trên đầu cảnh sát, cậu làm pháo hôi cũng đồng dạng bị áp lực như núi đè.
Trong truyện trinh thám, tình tiết như thế này rất bình thường, cuối cùng cũng sẽ có nhân vật chính ra tay giải quyết, nhưng mà Thẩm Quyền......!Lương Chấp liếc đối phương một cái, từ lúc nghe được tin Đăng Nhất bỏ đi, đối phương cũng chưa mở miệng hỏi một câu.
Nhân vật chính không quan tâm, khó trách tất cả mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.
Lương Chấp nhớ lại nội dung mở khóa cốt truyện, cái gọi là nhân cách chống xã hội của Thẩm Quyền đều là do một tay Hồ Bình Phàm hãm hại, mà kẻ chân chính làm kế hoạch tiến hành thuận lợi chính là tên bác sĩ tâm lý Vương Thư kia.
Phải sửa đúng nội dung truyện, đầu tiên là phải đưa Thẩm Quyền đi tìm một bác sĩ đáng tin cậy để chẩn bệnh lại một lần nữa.
Nhưng cậu phải nói thế nào?
Trên đường về, Lương Chấp mặt mày ủ ê, Thẩm Quyền thì nhìn thẳng đằng trước, không quan tâm Lương Chấp, hắn nghĩ cậu đang sầu vì chuyện Đăng Nhất mất tích.
Lúc này, di động đổ chuông, Thẩm Quyền đeo tai nghe Bluetooth, trả lời: "A lô."
"Thẩm Quyền, là chú đây."
Đôi mắt Thẩm Quyền sầm xuống, giọng nói bất giác chậm lại: "Chào bác sĩ Vương."
Lương Chấp vốn đang suy nghĩ lung tung, thấy thế bèn lập tức dỏng tai lắng nghe.
Thẩm Quyền phát hiện ra Lương Chấp mờ ám nhưng không quan tâm lắm.
Bác sĩ Vương nói: "Chú nghe nói ngày hôm qua cháu bị bắt cóc, có thời gian thì đến giải tỏa tâm lý một chút?"
Thẩm Quyền tự nhiên biết rõ, Vương Thư làm sao biết được việc này, chắc chắn là ba Thẩm nói với ông, sợ vì chuyện đó mà khả năng phạm tội của hắn lại tăng cao.
Thẩm Quyền nói: "Vâng, bác sĩ Vương, cháu sắp xếp được thời gian thì sẽ đặt lịch hẹn với chú."
Bác sĩ Vương: "Ừ."
Kết thúc trò chuyện, Lương Chấp lập tức hỏi: "Là bác sĩ Vương ở bệnh viện gọi à? Ông ấy tìm anh làm gì vậy?"
Thẩm Quyền nói: "Ừ, ông ấy tìm tôi để hẹn thời gian đến bệnh viện làm giải tỏa tâm lý."
"Đang yên lành đi giải tỏa cái gì chứ?" Lương Chấp lầm bầm, "Nghe là thấy không ổn."
Cậu không chú ý tới vẻ mặt sửng sốt của Thẩm Quyền khi nghe cậu lầm bầm.
Thẩm Quyền hơi híp mắt, hắn gõ tay lái, nói: "Chú ấy có nghe nói chuyện của chúng ta ngày hôm qua, cho nên đề nghị tôi sang một chuyến, cậu có muốn đi cùng không?"
Tuy là khó lắm mới được Thẩm Quyền mời, nhưng địa điểm là bệnh viện tâm thần, mục đích đến vẫn là trị liệu tâm lý, Lương Chấp cảm thấy bản thân vẫn quá thảm.
Lương Chấp thử nói: "Chỉ là giải tỏa tâm lý, bác sĩ Vương bận rộn như vậy, hay là chúng ta đi bệnh viện khác đi?"
Thẩm Quyền không tỏ vẻ gì hết: "Trong số các bác sĩ tâm lý ở thành phố này, bác sĩ Vương là giỏi nhất, trị liệu tâm lý với chú ấy vẫn tốt hơn đi bác sĩ khác."
Hầy! Vai Lương Chấp xìu xuống, trong các câu chuyện, nhân vật càng xuất sắc thì càng dễ ra vấn đề, nói suông thì không thể thuyết phục được, cậu phải tìm chứng cứ.
Làm cho cậu cảm thấy bất an chính là Thẩm Quyền đặc biệt tin tưởng bác sĩ Vương, như vậy thì hắn sẽ càng tin là bản thân mình có bệnh.
Lương Chấp vừa nghĩ đã thấy đau đầu.
Thấy vẻ mặt Lương Chấp còn ảm đạm hơn hồi nãy, Thẩm Quyền nhíu mày, hỏi: "Cậu không muốn đến bệnh viện?"
"Không phải." Lương Chấp tìm một lý do qua loa, "Em chỉ là không thích chỗ như bệnh viện tâm thần kia."
Thẩm Quyền siết chặt tay lái, hơi nhếch môi: "Đúng vậy, không có ai thích chỗ đó."
Lương Chấp nói xong mới nhận ra mình nói sai, cậu hận không thể cho mình hai cái bạt tai, cậu vội vàng nói: "Xin lỗi Thẩm ca, em không định làm anh nhớ tới chuyện không vui."
"Không sao." Thẩm Quyền là người đã quen với đau khổ, chỉ là hắn cảm thấy Lương Chấp biết rất nhiều chuyện của hắn.
Thẩm Quang Minh bán hắn cũng bán sạch sẽ thật đấy.
Thẩm Quyền nói: "Vậy cậu có đi giải tỏa tâm lý không?"
Làm Thẩm Quyền ngạc nhiên là Lương Chấp từ chối.
Lương Chấp nói: "Chuyện ngày hôm qua cũng không làm em có chướng ngại hay gì hết, em không đi đâu."
Thẩm Quyền kinh ngạc trong lòng, nhưng không biểu hiện ra trên mặt: "Ừ."
Lương Chấp lấy di động ra, liên lạc với một vị thám tử họ Trần.
Danh hiệu thám tử là đối phương tự phong, nhưng với một độc giả tinh mắt như cậu, vị này có thể xem như là tay buôn bán tin tức hạng nhất.
Khi phóng viên cần đào sâu tin tức, sẽ thường xuyên kết giao với loại người này.
Thám tử Trần: úi, phóng viên Lương sao lại tìm anh đấy?
Lương Chấp: nói kháy ai đó? Tôi không tin anh không biết chuyện xảy ra với tôi dạo gần đây.
Thám tử Trần: ha ha! Biết người biết mặt không biết lòng, anh cũng không nhìn sai, cậu không có việc gì, thật sự là mạng lớn.
Thám tử Trần: tìm anh có chuyện gì?
Lương Chấp: giúp tôi điều tra một người, bác sĩ tâm lý Vương Thư ở bệnh viện tâm thần XX.
Thám tử Trần: cậu tìm anh, có nghĩa là cậu cần anh cung cấp thông tin riêng tư hơn của người này.
Lương Chấp: tiền không thành vấn đề.
Thám tử Trần: được! Chờ tin của anh.
Lương Chấp cảm thấy ổn thỏa rồi, cậu tiện tay mở app mua sắm.
Thẩm Quyền thấy Lương Chấp không nói gì, gần đây hắn thấy đối phương ít nói hơn hẳn, vốn chuyện này với Thẩm Quyền là chuyện tốt, nhưng tóm lại thì việc có khác thường tất có vấn đề.
Điều này làm hắn rất để tâm.
Trong lúc đợi đèn xanh, Thẩm Quyền giả vờ đưa tay chỉnh hướng gió máy lạnh, rồi âm thầm quan sát xem Lương Chấp đang nhìn cái gì.
Kết quả là hắn nhìn thấy Lương Chấp đang xem rèm cửa, loại có hoa lá màu xanh trên nền hồng, giống như họa tiết chăn con công ở Đông Bắc.
Thẩm Quyền muốn tắc thở, thằng oắt này! Con mẹ nó! Muốn làm gì!
Lương Chấp không chú ý tới ánh mắt giết người của Thầm Quyền, cậu còn thản nhiên bỏ tấm rèm vào giỏ hàng, giây tiếp theo, điện thoại trên tay cậu bị cướp mất.
Thẩm Quyền quăng điện thoại ra ngoài cửa sổ xe, không thèm nhìn Lương Chấp đang trợn mắt há mồm, hắn lạnh lùng nói: "Di động này hỏng rồi, tôi sẽ mua cái khác cho cậu."
"Nhưng mà cái đó là vừa mới mua mà......" Cái di động trước nữa của Lương Chấp đã bị Đoạn Nhan Chính lấy mất.
Di động bây giờ mỏng manh lắm, Lương Chấp cũng biết cho dù xuống xe, kiếm trở về thì chắc là cái máy đã vỡ nát, tiền sửa cũng đủ để mua cái mới luôn.
Hơn nữa ---
"Em muốn loại máy giống với của Thẩm ca!" Đây là cơ hội cực tốt! Điện thoại đôi đó!
Thẩm Quyền vứt di động của Lương Chấp xong thì lập tức hối hận, thấy Lương Chấp không giận, trong lòng lại bất giác hài lòng, nên hắn dứt khoát đồng ý luôn yêu cầu của cậu.
Vẻ mặt Lương Chấp như vừa kiếm được món hời.
Hệ thống vừa quay về sau khi bảo trì xong, nó thấy cảnh nhân vật chính hiện tại không chỉ cho Lương Chấp ở trong nhà của hắn, lại còn tặng cả điện thoại di động!
Cái tên Lương Chấp này, đáng sợ quá!
===============
Họa tiết chăn con công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...