Bị Bắt Ở Nhà Dẫn Đến Phát Tình


Lâm Mặc khóc kêu cầu xin Tiêu Quân Đình nhanh bắn ra, tiểu huyệt non nớt của cô bị sử dụng quá độ, không thể chịu được đã sưng lên, mỗi lần Tiêu Quân Đình đều hung ác va chạm, khiến cô vừa đau vừa vui sướng.

Tiêu Quân Đình nằm nghiêng trên cỏ, duỗi tay tách một chân Lâm Mặc ra, lại lần nữa thọc dương vật lớn vào trong cơ thể Lâm Mặc từ mặt bên, khiến tiếng khóc của Lâm Mặc thay đổi.

“A, tôi làm có sướng không, người trong lòng em đã từng đụ em chưa, cảm giác thế nào, ngoại trừ tôi, còn người nào có thể thỏa mãn cái huyệt dâm đãng này của em chứ?”
Trong rừng rậm hoang tàn vắng vẻ, chỉ có tiếng sột soạt của động vật nhỏ.

Tiêu Quân Đình triển khai năng lực mạnh mẽ đến đáng sợ cho Lâm Mặc biết, năng lực thọc vào rút ra hung hãn bá đạo và thời gian kéo dài này, người bình thường đều không thừa nhận được, cô sớm đã không chịu nổi xin tha, nhưng mà! hiển nhiên, lần này Tiêu Quân Đình cũng không định buông tha cho cô.

Chỗ sâu trong rừng cây truyền đến một trận lại một trận thân thể va chạm phát ra âm thanh bạch bạch, còn có tiếng người đang khóc kêu cầu cứu, nhưng cẩn thận nghe lại, âm thanh kia giống như thống khổ lại giống như vui thích, dường như bị người ta hung hăng khi dễ, tiếng khóc khàn khàn lại có thể gợi lên dục vọng mạnh mẽ nhất dưới đáy lòng người ta.

Không biết qua bao lâu, âm thanh hỗn loạn kia mới dần dần bình ổn.

Lâm Mặc rơi lệ đầy mặt nằm trên mặt đất, không muốn động một cái, cô bị đụ đến cả người bủn rủn.


Giúp Lâm Mặc mặc lại quần áo xong, Tiêu Quân Đình vươn tay về phía Lâm Mặc, muốn kéo cô lên, như lại bị Lâm Mặc dùng một chút sức lực vất vả lắm mới tụ tập được hất sang một bên.

“Anh đừng chạm vào tôi!”
Lâm Mặc khóc lóc nói, nhiều lần bị giáo sư Tiêu này cưỡng gian, khiến cô thật sự không chịu nổi.

“Đừng cáu kỉnh, hiện tại em không thể đi một mình được.


Nhìn dáng vẻ của cô rất đáng thương, tiểu huyệt non mềm bị hắn đụ đến sưng lên, Tiêu Quân Đình biết lần này mình làm quá hung ác, nhưng trong tình huống này, ai có thể khống chế được, Lâm Mặc quá ngon miệng.

Lâm Mặc vô cùng đáng thương siết chặt áo trên ngực mình, khó khăn đứng lên, cô lại lần nữa hất bàn tay Tiêu Quân Đình duỗi đến ra, quát lên với hắn: “Không cần anh quan tâm, sau này anh có thể đừng cững gian tôi nữa không!”
Ai biết Lâm Mặc dùng sức quá mạnh, chỉ cảm thấy chân mình trượt một cái, trực tiếp mất cân bằng, lăn xuống sườn núi.

“A a a!!”
Sắc mặt Tiêu Quân Đình nghiêm lại, phản ứng nhanh chóng kéo lại tay Lâm Mặc, vốn định giữ chặt cô, lại không thể kháng cự trọng lực lôi kéo, hai người cùng nhau lăn xuống sườn núi.


Không có cách nào, Tiêu Quân Đình đành phải duỗi tay bảo vệ gáy Lâm Mặc trước, tránh để cô đụng vào cục đá hay thứ gì đó.

Cũng may trên ngọn núi này có khá nhiều cỏ, hai người lăn đến đáy cốc cũng không bị thương gì.

“Có khỏe không? Đứng lên thử xem.


Tiêu Quân Đình nhanh chóng bò dậy, trong giọng nói mang theo sốt ruột không dễ phát hiện, chính hắn cũng không phát hiện được, hắn đang sợ hãi.

So với bản thân bị thương, hắn càng sợ Lâm Mặc sẽ bị thương hơn.

“A! Đau quá, hình như bị trẹo chân rồi.


Lâm Mặc giữ chặt tay Tiêu Quân Đình muốn đứng lên, nhưng chỗ mắt cá chân lại truyền đến một trận đau đớn đến thấu tin, cô đau đớn hô một tiếng, ngồi xuống.

Tiêu Quân Đình cau mày kéo chân phải của Lâm Mặc qua xem, quả nhiên nơi đó đã sưng đỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận