Ngu Bạch Đường tỉnh giấc vì nóng.
Trong giấc mơ, cậu đang đi trong khu rừng mưa rậm rạp oi bức, những dây leo thô ráp như có ý thức riêng lao đến từ tứ phía, quấn lấy cánh tay và eo cậu, siết chặt đến mức khó thở.
Ngu Bạch Đường cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ, thở hổn hển mở mắt ra.
Đầu tiên thức tỉnh là thính giác, trong căn phòng yên tĩnh, hai tiếng hít thở đan xen nhau, Ngu Bạch Đường nheo mắt, lờ mờ nhận ra một chỗ nhô cao hình người ở chỗ cậu vừa nằm.
Ai vậy?!
Hắn ta vào đây bằng cách nào, muốn làm gì?
Tim Ngu Bạch Đường đập nhanh, cậu lặng lẽ di chuyển ra ngoài, tay trái mò mẫm tìm kiếm điện thoại để báo cảnh sát, lại không biết chạm vào đâu mà đèn đầu giường sáng lên.
Ngu Bạch Đường theo phản xạ nhắm mắt lại rồi mở ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo là tức giận.
Đây không phải là nơi cậu đã sống mười tám năm.
Căn phòng ngủ trước mắt lộng lẫy và sang trọng, đèn chùm pha lê trên đầu, chiếc đệm giường rộng rãi êm ái bên dưới, tấm thảm lông xù bên chân, mỗi thứ đều vô cùng đắt tiền.
Một người đàn ông nằm nghiêng trên giường ngủ, dù chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, Ngu Bạch Đường cũng nhận ra đây là người mà cậu ghét nhất thời cấp ba, Giản Nhiên.
Công bằng mà nói, Giản Nhiên sở hữu ngũ quan sâu đẹp trai, phóng khoáng kiêu căng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Lúc này hắn đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, ngủ thành một bức tranh.
Nhưng Ngu Bạch Đường đã học cùng hắn nhiều năm, rất rõ tính cách vừa trẻ con vừa bá đạo của hắn, giống như một quả pháo châm một phát là nổ, cộng thêm gia thế giàu có, ở trường phổ thông số 1 Thành phố S làm trời làm đất, ngang ngược ngang nhiên, không hề đáng yêu như vẻ ngoài.
Ngu Bạch Đường lạnh lùng khẽ cong môi, hất tung chăn của hắn: "Giản Nhiên! Dậy mau!"
Người trên giường tỉnh dậy.
Giản Nhiên nhíu mày, mu bàn tay giơ lên che mắt, đôi môi bĩu ra đầy vẻ khó chịu, biểu hiện trái ngược hoàn toàn với lúc đang ngủ, "Mẹ kiếp, giữa đêm hét cái gì, báo tang à!"
Vài giây sau, Giản Nhiên hé mắt một khe nhỏ, lật người ngồi dậy, "Ngu Bạch Đường?! Sao cậu lại ở nhà tôi? Xâm nhập trái phép, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Theo động tác của hắn, chiếc chăn lông trượt xuống khỏi phần trên cơ thể, để lộ ra một mảng ngực trần lớn.
Giản Nhiên dường như không để ý, lại không biết hắn nghĩ gì, biểu cảm thay đổi, có chút thích thú, "Nhưng nếu cậu cầu xin tôi, vì tình bạn học, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho cậu."
Ánh mắt Ngu Bạch Đường càng lạnh lẽo, "Tại sao? Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, cậu Giản, rốt cuộc tôi đã chọc giận cậu chỗ nào, nửa đêm không ngủ mà chơi trò đùa quái ác này với tôi?"
"Hả?" Giản Nhiên nhướng mày, "Ngu Bạch Đường, cậu bớt tưởng bở đi, tôi không thèm dùng thủ đoạn hèn hạ này để hại người!"
Lúc này Ngu Bạch Đường có việc quan trọng hơn cần làm, không muốn đôi co với Giản Nhiên.
Cậu được bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại đã già yếu, nếu biết cậu nửa đêm ra ngoài chắc sẽ lo lắng lắm, phải sớm về nhà mới được.
Chuyện hôm nay để sau tính.
Nhưng lạ thay, Ngu Bạch Đường lục tung cả căn phòng cũng không tìm thấy đồng phục học sinh, bộ đồ ngủ bằng lụa trên người cũng không phải là thứ mà một học sinh nghèo có thể mua được.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ngu Bạch Đường ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy bóng dáng trong gương.
Người trong gương có làn da trắng như tuyết, đôi lông mày đen nhíu lại, vì tâm trạng tệ mà đôi môi mím chặt, toát lên vẻ xa cách và lạnh lùng.
Ngũ quan vẫn là của mười tám năm qua nhìn quen rồi, nhưng lại thêm vài phần trưởng thành.
Như thể chỉ qua một đêm, cậu đã trưởng thành.
Ở phía bên kia, Giản Nhiên lạnh lùng nhìn Ngu Bạch Đường đi qua đi lại trong phòng, dần dần cũng nhận ra vài điểm không đúng.
Theo lời mẹ Giản, phòng ngủ của hắn lộn xộn như ổ chó, chỗ nào cũng chất đầy mô hình trò chơi, không thể nào gọn gàng như vậy được, vừa tỉnh dậy đã bị Ngu Bạch Đường làm cho bực mình, sự khác biệt rõ ràng thế mà cũng không nhận ra.
Giản Nhiên nắm chặt tay bên hông, cảnh giác nhìn xung quanh, "Này, họ Ngu, không đúng lắm, chúng ta...!có thể đã bị bắt cóc."
Những từ cuối cùng âm thanh nhỏ hơn nhiều, rõ ràng thiếu tự tin.
Giản Nhiên có một thời gian mê mẩn tiểu thuyết kinh dị, trong đó các nhân vật chính phần lớn giống như họ, vừa mở mắt đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, bên ngoài là những con quái vật đáng sợ, nhân vật chính phải sống sót qua mười hai thử thách mới có thể trở về thực tại.
Chuyện hiếm hoi như vậy không thể xảy ra với hắn đó chứ?
Giản Nhiên rùng mình, vội vàng mặc đồ ngủ vào, theo bản năng tiến gần về phía Ngu Bạch Đường.
Vừa bước một bước, đã nghe cậu nói ngập ngừng, "Có gì đó không đúng, cậu xem điện thoại đi...!ngày tháng là năm năm sau."
Giản Nhiên sững sờ, nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhìn qua, hơn cả thời gian, điều khiến hắn chú ý là bức ảnh chụp chung dùng làm hình nền.
Dưới cây đào, hắn, Giản Nhiên, thân mật khoác vai Ngu Bạch Đường, nghiêng đầu hôn lên má cậu, người kia cũng không còn vẻ lạnh lùng từ chối người khác ngàn dặm, đôi mày hơi cong, trông dịu dàng và cưng chiều.
Giản Nhiên từ từ đỏ mặt, biểu cảm thay đổi liên tục giữa sốc và tức giận, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Mẹ kiếp, Giản Nhiên à Giản Nhiên, mắt mày mù rồi sao!"
Giản Nhiên nằm mơ cũng không ngờ tới năm năm sau mình không những trở thành đồng tính mà còn yêu đương chung sống với kẻ lừa đảo Ngu Bạch Đường.
Từ bức ảnh trong điện thoại có thể thấy rõ, họ có tình cảm rất tốt, thậm chí trước khi hắn xuyên không đến đây, Giản Nhiên năm năm sau dù trong giấc ngủ cũng ôm chặt lấy đối phương như ôm gối, tứ chi quấn quýt, vô cùng thân mật.
Ngu Bạch Đường thấy hắn như con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân dựng đứng lông, ngược lại càng bình tĩnh, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, "Đúng vậy, tôi cũng muốn biết toàn thế giới có bao nhiêu người xuất sắc, làm sao lại nhìn trúng cậu."
"...Ý gì? Ngu Bạch Đường, cậu muốn đánh nhau thì nói thẳng, không cần vòng vo!"
Giản Nhiên là ai chứ, bá chủ Thân Thành, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn nhận thư tình nhiều đến mỏi tay, luôn là người chê bai người khác, đây là lần đầu tiên trong đời bị người khác chê bai, đặc biệt là từ kẻ mình ghét.
Ánh mắt chế giễu của Ngu Bạch Đường khiến hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn định xắn tay áo lên, thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Một cậu bé khoảng năm tuổi đứng bên ngoài dụi mắt, thấy hai người lớn đồng thời nhìn qua, cậu bé có chút ngượng ngùng, "Chú Ngu...!chú út, con vẫn không ngủ được, muốn nghe kể chuyện."
Đường nét khuôn mặt của cậu bé có bốn phần giống anh trai Giản Nhiên là Giản Từ, giọng nói non nớt, như một cục bột gạo mềm mại.
Giản Nhiên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bước tới bế cậu bé lên, đong đưa, "Ngoan, anh hai cũng có con rồi à?"
"Con ngủ ở đây, vậy anh hai và chị dâu của chú đâu rồi?"
Giản Minh Hi không hiểu ý của hắn, ngáp nhẹ một cái, mắt đẫm lệ, "Chú út quên rồi sao...!chú và chú Ngu đã hẹn ngày mai dẫn con đi chơi, vì sáng mai có các cô chú quay phim tới, nên bố mới để con qua đây ngủ."
Trí nhớ của trẻ con có hạn, sau khi Giản Nhiên hỏi rõ ràng mọi chuyện, lập tức mắt tối sầm lại.
Vài tháng trước, hắn và Ngu Bạch Đường đã đăng ký tham gia một chương trình du lịch cùng con trẻ do công ty nhà hắn đầu tư, ngày mai chính thức bắt đầu quay.
Giản Minh Hi không biết những suy nghĩ lòng vòng của chú út, ở trong lòng Giản Nhiên cựa quậy không yên, hướng về phía Ngu Bạch Đường đưa tay ra, muốn được ôm, "Chú Ngu, chú kể chuyện cho con được không?"
Trong lòng Giản Nhiên hơi ghen tị, giọng điệu có chút gắt, "Này, chú mới là chú của con đó, tại sao không để chú kể?"
Bàn tay mềm mại như bột của Giản Minh Hi bao lấy ngón áp út và ngón út của Ngu Bạch Đường, ánh mắt cậu bé lấp lánh, khiến trái tim Ngu Bạch Đường cũng mềm theo.
Năm năm sau, có vẻ là cậu đã hòa hợp khá tốt với gia đình Giản, nếu không Giản Minh Hi không thể ở lại qua đêm, và Giản Từ cũng sẽ không cho phép cậu và Giản Nhiên đưa con trai mình tham gia chương trình thực tế.
Suy nghĩ nhanh như chớp, Ngu Bạch Đường đưa tay đón lấy cậu bé, nhướng mày với Giản Nhiên: Cháu của cậu, tại sao lại thích bám tôi?
Cậu không được lòng người đến mức nào vậy?
Giản Nhiên: "......"
Hai tay Giản Minh Hi ôm cổ Ngu Bạch Đường, suy nghĩ một chút rồi nói giòn giã, "Chú Ngu là ngôi sao nổi tiếng, trong lớp con nhiều bạn gái thích chú lắm."
"Với lại giọng đọc của chú Ngu giống như trong phim, nghe rất êm tai."
Ngôi sao nổi tiếng?
Sau khi Ngu Bạch Đường nhận ra thời gian không đúng đã kiểm tra thông tin trên điện thoại, trên mục trò chuyện được ghim của WeChat thực sự có một người quản lý tên là Kiều Tư Hạm, khớp với lời Giản Minh Hi nói.
Lý do cậu bước vào làng giải trí cũng dễ đoán, chỉ vì thiếu tiền thôi mà.
Từ hồi cấp hai, bà ngoại đã thường xuyên bị bệnh, Ngu Bạch Đường cần tiền, mà làng giải trí chính là một nơi kiếm tiền nhanh.
Còn những chuyện khác chi tiết hơn thì chỉ có thể từ từ tìm hiểu sau.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là dỗ Giản Minh Hi ngủ, tiện thể hỏi chút thông tin.
Giản Minh Hi dắt Ngu Bạch Đường trở về phòng, giữa đường gặp cô bảo mẫu đầy lo lắng, cậu nhóc giống như ông cụ non gọi cô về nghỉ ngơi, rồi quay đầu kéo tay cậu tới trước tủ sách, "Chú Ngu, lần trước đọc đến trang này rồi ạ."
Ngu Bạch Đường nghe theo mở cuốn sách có hình vẽ đẹp mắt, vui đùa nói, "Lát nữa chú út của con sẽ giận đấy."
Giản Minh Hi tự đắp chăn, chớp chớp mắt nhìn cậu, "Là vì con cướp chú Ngu đi phải không?"
"Vậy chú Ngu phải bảo vệ con nha."
Ngu Bạch Đường cười nhẹ, "Minh Hi làm sao biết chú út ghen với con, chứ không phải giận chú chiếm mất con?"
Giản Minh Hi không ngần ngại trả lời, "Vì mỗi lần về nhà bà nội, con tìm chú út chơi chú đều nói bận, nhưng chỉ cần chú Ngu đồng ý chơi với con, chú út lại tự nhiên nói mình rảnh."
Ngu Bạch Đường nhíu mày, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh Giản Nhiên tìm cớ để bám dính lấy cậu, thật quá kỳ lạ.
"Đúng rồi, chú Ngu, cuối tuần này nếu chú rảnh thì cùng chú út về thăm bà nội nhé, bà nhớ chú lắm đó."
Ngu Bạch Đường đùa, "Chỉ có bà nội nhớ chú thôi à?"
Mặt Giản Minh Hi đỏ bừng, thật thà thừa nhận, "Con cũng nhớ chú Ngu."
Ngu Bạch Đường véo má cậu bé, tập trung đọc sách.
Những câu chuyện phiêu lưu của nhóm nhân vật chính chảy ra từ miệng của Ngu Bạch Đường, mang theo một hương vị đặc biệt.
* * *
Vừa khi Ngu Bạch Đường đi khỏi, Giản Nhiên lập tức gọi điện cho anh trai.
Hắn không rảnh rỗi đến mức phải cùng Ngu Bạch Đường tham gia chương trình thực tế, hắn sẽ phát điên mất.
Ngay khi điện thoại kết nối, giọng Giản Nhiên không tự chủ mà mang theo chút lấy lòng, "Anh hai, anh ngủ chưa?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm đầy chững chạc, "Chưa, có chuyện gì vậy?"
Giản Nhiên thăm dò hỏi, "Anh, công ty chúng ta có đầu tư chương trình thực tế 'Du lịch cùng bé con', ngày mai em có việc bận nên không đi được, anh giúp em nói với đạo diễn một tiếng nhé."
Giọng điệu Giản Từ kỳ lạ, "Có việc bận? Lúc em nhờ anh giúp đỡ thì hứa chắc chắn sẽ rảnh mấy ngày này, bây giờ đã công bố chính thức rồi, quy trình đã sắp xếp xong, em xem chương trình của người ta là công ty nhà mình à, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"
Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thích Ngu Bạch Đường!
Kiếp sau cũng sẽ không thích tên lừa đảo đó.
Giản Nhiên có khổ mà không nói nên lời, bực bội gãi đầu, "Em không quan tâm...!dù sao em cũng không muốn lên chương trình với Ngu Bạch Đường."
Giản Từ bật cười, "Ồ, hiếm thật đấy, hai đứa cãi nhau à? Đường Đường đâu, đưa điện thoại cho em ấy."
Giản Nhiên bĩu môi, "Đường Đường? Hai người thân thiết đến mức đó hả?"
Rốt cuộc ai mới là em trai ruột của anh vậy!
Có giọng nữ vang lên bên cạnh Giản Từ thúc giục gì đó, Giản Từ "ừm" một tiếng, dặn dò, "Nhiên Nhiên, em không còn là trẻ con nữa, chuyện lớn đến đâu cũng chờ quay xong rồi hãy nói.
Khuya rồi, ngủ sớm đi."
"..." Giản Nhiên bực bội cúp máy.
Thật phiền phức, sao cả thế giới đều biết hắn đang hẹn hò với Ngu Bạch Đường vậy chứ!
* * *
Cùng lúc đó gương mặt Ngu Bạch Đường cũng đầy nặng nề.
Sau khi Giản Minh Hi ngủ, cậu từ người quản lý biết được rằng, nếu không tham gia quay sẽ phải bồi thường gấp ba tiền vi phạm hợp đồng, Ngu Bạch Đường lập tức từ bỏ ý định rút lui.
Giản Nhiên không đáng giá đến vậy.
Khi họ gặp lại nhau trong phòng ngủ, hai người từng là kẻ thù đối diện nhau, Ngu Bạch Đường mở lời trước, "Nói chuyện chút?"
- -------------------
Mọi người thấy có lỗi chính tả hay gì thì nhắc tui với nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...