Chương 17
Lạc Chu hỏi xong, liền nghe thấy gấu ngốc trước mặt đáp rất là tự nhiên: "Đương nhiên là gọi anh."
Phảng phất như một quyền đánh vào bông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Chu rất là khó chịu híp mắt lại nói: "…Ai cho phép cậu gọi tôi như vậy?"
"Thì vì, anh là anh trai của cô ấy!" Gấu to ngốc nghếch suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Không phải là có câu phu xướng phụ tùy…"
"? ? ?"
Lần này không đợi Lạc Chu lên tiếng, Sơ Đồng cảm thấy đầu tóc của mình đều đã dựng đứng lên, cô nhanh chóng cắt ngang lời của tinh tinh: "Bạn học Lục Tỉnh, phu xướng phụ tùy không phải là dùng như vậy đâu."
"Mình biết!" Lục Tỉnh vội nói: "Mình biết đó là dùng cho vợ chồng." Sau đó, cậu ta ngượng ngùng gãi đầu nói tiếp: "Không phải là mình đang cố gắng sao!"
Sơ Đồng: "… …"
Lạc Chu: "… …"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Chu liếc nhìn Sơ Đồng một cái, vẻ mặt viết đầy câu "Mẹ nó thằng ngốc này là ở đâu ra?"
Sơ Đồng không biết nói gì để chống đỡ, dùng ánh mắt trả lời với anh một câu "Em cũng không biết".
"Tôi vẫn luôn không mấy tán thành với cụm từ ‘Đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển’." Lạc Chu không thể không nói: "Nhưng đầu óc của cậu đúng thật là ngu xi."
Sơ Đồng cũng vẫn luôn không tán thành cách làm đáp trả người ta không chút lưu tình của Lạc Chu nhưng lần này, cô chỉ muốn nói "Làm rất hay!"
Thời điểm Lạc Chu đáp trả tinh tinh, Sơ Đồng đứng ở một bên yên lặng dõi theo.
Lục Tỉnh mặc áo tay ngắn, mã số dán ở trước ngực cũng chưa tháo xuống, một thân vận động, còn trên người Lạc Chu lại là áo lông mỏng màu đen, nhìn giống như là người của hai mùa.
Chiều cao của hai người đàn ông này không khác nhau mấy, dùng chiều cao của nấm lùn như cô để xác định thì khẳng định đều là trên 1m85 nhưng vóc người Lục Tỉnh rất khỏe mạnh, có vẻ khổ người lớn hơn Lạc Chu.
Xem xét lại thì có vẻ Lạc Chu đặc biệt gầy, chân vừa thẳng lại dài, bên dưới cổ áo lông hơi hé ra có thể nhìn thấy chút xíu xương quai xanh, cổ cũng trắng nõn thon dài.
Màu da của hai người cũng là một đen một trắng, trong nháy mắt, trong lòng đã rõ ràng sự chọn lựa và thiên vị, đánh giá người vừa trắng vừa gầy kia cao hơn.
Cho tới nay Sơ Đồng vẫn luôn chú ý đến khuôn mặt của Lạc Chu nhiều hơn, giờ quan sát kĩ mới phát hiện thì ra là vóc người của anh không phải là khẩu vị của cô.
Sau khi bị đáp trả xong, Lục Tỉnh cũng không tức giận, trong đôi mắt vẫn tràn ngập mong đợi như cũ: "Anh, vậy em muốn cùng đi ăn trưa với hai người."
Lạc Chu lưu loát, dứt khoát từ chối: "Đừng có nằm mơ."
Nhất thời vẻ mặt gấu to ngốc nghếch ngập tràn thất vọng.
Lạc Chu bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, tôi không phải là anh của cậu, sau này gặp tôi nên gọi là học trưởng."
Nói xong thì nhẹ nhàng lôi cái mũ trên áo khoác của Sơ Đồng, lôi cô ra khỏi trường học.
Mới đi ra ngoài chưa tới ba bước, anh đã đổi ý, quay đầu lại nói: "Coi như chấm hết, sau này đừng nên gặp mặt."
Gấu: "…"
Lạc Chu dẫn Sơ Đồng rời khỏi trường học, đi không bao xa, liền thả chậm bước chân.
Bởi vì đã quá lâu không đi tới những nơi xung quanh đây, các loại quán ăn, ăn vặt ở lân cận đại học A đã thay đổi, anh sớm không còn biết chỗ nào nữa.
Anh quay đầu hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Đi quán ăn mà em với bạn cùng phòng thường hay ăn đi." Sơ Đồng nói dứt câu, lại như nghĩ tới điều gì đó nói tiếp: "Nhưng mà những quán ăn xung quanh đây nấu nhất định không bằng đồ ăn của nhà anh, tất cả là do anh nói thuận đường tới tìm em ăn cơm, vậy nên khi tới đó không được chê đồ ăn ăn không ngon."
Lạc Chu lười biếng đáp: "Sẽ không."
Sơ Đồng quay đầu đi nhìn con đường phía trước, tầm mắt Lạc Chu lại rơi vào gò má cô.
Nhìn từ góc nghiêng, lông mi của cô vừa cong vừa dài, son môi là màu cam, đôi môi căng mọng, chúm chím đáng yêu, thoạt nhìn khiến cho người ta nghĩ ngay đến hương vị ngọt ngào của trái quýt.
Ánh nắng ban trưa nhuộm đỉnh đầu của thiếu nữ thành màu rám nắng, phần tóc mái xéo qua một bên trông gương mặt cô càng thêm phần nhỏ nhắn.
Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô làm kiểu tóc này.
Người thật so với trong hình trước đó nhìn càng đẹp mắt hơn, phối với tóc đuôi ngựa buộc cao và chiếc váy ngắn thể thao, cả người trông tràn đầy sức sống.
Hai người sánh bước bên nhau, Sơ Đồng còn đang cố gắng phân biệt các cửa hàng xung quanh, bỗng cái ót bị ghì lại ―― Lạc Chu ở phía sau túm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô.
"…."
Sơ Đồng vốn nghĩ cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, không ngờ cứ cách năm giây, anh lại túm lấy tóc cô một lần.
Sơ Đồng nói: "Anh trai, anh đừng ấu trĩ như con nít được không?"
Cô dùng vẻ mặt chân thành nói: "Kiểu túm bím tóc đuôi ngựa của con gái để nghịch, chỉ có học sinh tiểu học mới làm như vậy."
"Vậy sao?" Lạc Chu cười cười, dáng vẻ rất là không sao cả nói: "Vậy cũng có thể là bởi vì ở tiểu học anh không có làm như vậy, nên bây giờ nhìn thấy bím tóc của em, mới thấy ngứa tay."
"…"
Trong khi nói chuyện, cũng đã đến quán ăn mà Sơ Đồng muốn dẫn anh đi.
Cô không muốn tiếp tục ba hoa với anh, chỉ vào quán ăn ở bên cạnh nói: "Chúng ta đến rồi, chính là tiệm này."
Đây là một quán ăn gia đình bình thường, chủ tiệm là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, lần đầu tiên ký túc xá của Sơ Đồng tới đây là bởi vì toàn bộ quán ăn ở xung quanh đều không còn chỗ ngồi, cho nên vòng tới vòng lui tìm được một tiệm này, không ngờ tới ăn ngon ngoài ý muốn, chủ tiệm lại còn giàu lòng nhân ái.
Vị trí tiệm này khá khó tìm, cho nên cũng không có nhiều khách, không thiếu chỗ trống.
Sơ Đồng dẫn Lạc Chu đến một chỗ không quá thu hút ngồi xuống, thuần thục rút thực đơn từ chỗ đựng đũa bên cạnh đặt trước mặt anh nói: "Anh xem đi, muốn ăn cái gì?"
Lạc Chu nói: "Sao cũng được, em xem đi."
Dù sao cũng không phải là tới dùng cơm.
―― Dù sao cũng không phải là tới dùng cơm?
Cái ý nghĩ này mới vừa ló ra ở trong đầu, đột nhiên người nào đó sửng sốt.
Không phải là tới dùng cơm?
Vậy thì tới đây để làm gì?
Sơ Đồng không chú ý anh có điều gì không đúng, nghĩ lại lượng thức ăn lúc bình thường đi ăn với bạn cùng phòng, đại khái đánh giá tính một chút, cuối cùng chọn hai món ăn, một canh.
Thời điểm chọn xong món ăn báo cho nhân viên phục vụ, Sơ Đồng quan sát người xung quanh một lượt, tuy nói nhìn dáng dấp căn bản đều là sinh viên đại học A nhưng hôm nay là chủ nhật, hơn nữa thời gian nghỉ trưa của đại hội thể dục thể thao ở đại học A khá ngắn, phần lớn mọi người đều lựa chọn ăn cơm ở căn tin, ở đây không nhiều người lắm.
Nếu không với lực ảnh hưởng của Lạc Chu, bị nhận ra thì diễn đàn sẽ lần nữa bị tàn sát.
Trong lúc chờ món ăn, Lạc Chu nhận một cuộc điện thoại.
Hôm nay anh mặc bộ đồ thoải mái, áo len trơn một màu thoạt nhìn cứ như sinh viên đại học, cũng không có cảm giác cấm dục, lạnh lùng, như khi mặc âu phục, tóc trên trán rũ xuống tự nhiên, lúc anh không nói chuyện, toàn thân đều có vẻ rất dịu dàng.
Thoạt nhìn tâm tình Lạc Chu rất tốt, ngay cả ánh mắt cũng quá đỗi dịu dàng, nói với bên kia điện thoại: "Loại sai lầm cấp thấp này, nếu tôi cho con mèo ngốc nhà tôi gõ bàn phím cũng sẽ không xảy ra, nếu còn tái phạm một lần nữa thì tự mình cuốn gói đi Châu Phi ngay lập tức, hiểu chưa?"
"… …"
Dịu dàng cái lông.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, tim của anh còn cứng rắn hơn so với tảng đá.
Sơ Đồng âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, cũng vừa lúc anh nói chuyện điện thoại xong.
Quán này khá là nhỏ, ngoại trừ phụ bếp và quầy tính tiền, thỉnh thoảng bà chủ cũng tự tay bưng đồ ăn lên.
Dáng dấp Sơ Đồng xinh đẹp, còn thích cười, miệng ngọt, gặp mặt một lần căn bản sẽ rất khó quên, thời điểm bà chủ bưng lên một bàn đồ ăn, lập tức cười vui vẻ nói: "Ây da, cô gái nhỏ lại tới nữa rồi."
Sơ Đồng giúp một tay bưng đồ ăn, cười chào hỏi: "Chào bà!"
"Hôm nay cháu không đi cùng nhóm bạn của mình à!"
Sơ Đồng chỉ chỉ Lạc Chu ở đối diện nói: "Hôm nay cháu dẫn anh cháu tới."
Lạc Chu cũng biết nghe lời, gật đầu gọi một tiếng: "Chào bà!"
Bà chủ đưa món ăn lên xong, quay đầu rời đi nhưng đang lúc chuẩn bị cất bước, đột nhiên bước chân dừng lại.
"Ôi chao, người anh này của cháu… Đợi một lát!" Sau khi bà chủ nói xong, bước nhanh xoay người rời đi, lúc trở lại trong tay cầm một quyển tạp chí nói: "Cháu xem, có phải người phía trên này là anh của cháu hay không?"
Sơ Đồng định thần nhìn lại.
Đó là lần trước Lạc Chu tiếp nhận phỏng vấn của tập san tạp chí, mặt bìa là tấm hình của anh, đang nghiêng người viết chữ, nghe nói lượng tiêu thụ tập san này nhiều hơn số lượng bán ra của một năm cộng lại.
Lạc Chu cũng nhìn thấy trang bìa, giành đáp lời trước một bước: "Đúng vậy, là cháu."
"Ai ôi, cháu gái của bà rất thích cháu." Bà lão cười đến ánh mắt cũng híp lại nói: "Cháu có thể… Có thể ký tên lên quyển tạp chí này không? Để bà đưa cho con bé."
"Vậy cháu phải hỏi em gái mình một chút." Lạc Chu nở nụ cười, chuyển tầm mắt sang Sơ Đồng hỏi: "Anh có thể ký không?"
Sơ Đồng: "…?"
Loại chuyện này hỏi cô làm gì?
Dĩ nhiên là Sơ Đồng gật đầu đồng ý, hơn nữa còn đề nghị anh ký thêm cho hai người.
Sau khi ký tên xong, bà lão ôm tạp chí vui vẻ hát tiểu khúc, ngón tay Lạc Chu gõ từng nhịp từng nhịp ở trên bàn, cũng không nói chuyện, cứ nhìn cô như vậy, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
"…"
Nói như thế nào đây.
Thì có điểm giống như là hình ảnh con khổng tước xòe đuôi: ‘Thấy không, em có một người anh trai chỉ đi ăn một bữa cơm, cũng có thể được xin chữ ký.’
Cộng thêm thời gian chờ món ăn, bữa ăn trưa này ăn hết gần cả tiếng.
Cuối cùng Lạc Chu đưa Sơ Đồng đến cổng trường còn chưa đủ, một đường đi thẳng vào sân trường. Hai người cũng không trốn tránh, đi nghênh ngang ở trên đường lớn của sân trường, dọc theo đường đi Sơ Đồng nhận không ít "Chú ý", rất có thể còn bị chụp ảnh.
Nhưng câu nói kế tiếp của Lạc Chu, lập tức dời đi lực chú ý của cô…
"Buổi chiều bạn cùng phòng của em thi cái gì?" Lạc Chu quan tâm hỏi.
"Môn đẩy tạ." Sơ Đồng trả lời.
Lạc Chu ừ một tiếng, sau đó còn nói: "Vậy người thi đấu đó là..." Anh hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Là người dạy em câu ‘Tác hải’ đó, hay là người muốn đưa anh vào đồn cảnh sát?"
"… …"
Lúc này Sơ Đồng mới ý thức được.
Thì ra là trong lúc vô tình, trong ba người bạn cùng phòng của mình, đã có hai người đắc tội với anh.
Cô thật sự lo lắng với tính cách này của Lạc Chu, anh sẽ tìm người ta tính sổ, Sơ Đồng đành khuyên anh: "Anh Lạc Chu, anh không thể mang thù như vậy!"
"Anh cũng không báo thù!" Lạc Chu nói với giọng lười biếng: "Chỉ mang thù còn không được à!"
"…"
"Không phải là em cũng rất mang thù sao? Bởi vì anh nói em đen, liền trực tiếp chiến tranh lạnh với anh hai tuần, em quên chuyện này rồi à!"
"…"
Sơ Đồng không biết nói gì để chống đỡ.
Hai người cứ đi đi như thế, đột nhiên Sơ Đồng phát hiện ra phương hướng con đường này không đúng, cô dừng bước lại hỏi: "Anh Lạc Chu, chúng ta đi sai đường rồi, đây là đường trở về ký túc xá, sân thể dục ở bên kia."
Sơ Đồng còn đang cảm thấy buồn bực, anh ở chỗ này ngây người cũng nhiều năm, sao mà đường đi đến sân thể dục cũng có thể nhớ sai!
Lúc này Lạc Chu cũng dừng bước lại, anh hơi nghiêng người sang nhìn cô nói: "Không đi sai."
"…?"
Sơ Đồng đang muốn mở miệng chất vấn, liền nghe thấy Lạc Chu nói tiếp: "Em phải đi một chuyến về túc xá trước."
"…"
"Điện thoại mới vừa báo với anh tin dự báo thời tiết." Lúc anh nói chuyện vẻ mặt tương đối tự nhiên, thoạt nhìn, dường như thật sự là trong lúc lơ đãng mà nhắc nhở: "Buổi chiều nhiệt độ xuống thấp, mười độ, không muốn chết rét thì thay quần đi."
Thời điểm Sơ Đồng trở về ký túc xá leo lên lầu thay quần áo, cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Trong điện thoại của cô cũng phần mềm dự báo thời tiết nhưng từ buổi trưa cho tới tận bây giờ cũng không thấy thông báo cho cô mà.
Chẳng lẽ là phần mềm Lạc Chu dùng khác với người ta.
Vừa nghi ngờ, vừa nhanh chóng thay một chiếc quần jean xanh dài, lúc xuống lầu, Lạc Chu đang tựa vào cây cổ thụ bên cạnh chờ cô. Người này đứng ở đâu cũng vô cùng bắt mắt, liên tiếp có người ngoảnh đầu nhìn lại thậm chí còn có sinh viên dừng lại chụp hình.
Sơ Đồng cứ cảm thấy, trải qua buổi trưa này, trong lúc mọi người ở đại hội thể dục thể thao rất rảnh rỗi…
Có thể là cô lại nhiễm ánh hào quang của Lạc Chu, nên lại lần nữa xuất hiện trên diễn đàn trường học.
Giống như là có cài đặt rada, thời điểm Sơ Đồng đi đến bên cạnh anh, Lạc Chu lập tức cảm ứng được, ngẩng đầu lên.
Tầm mắt anh quét qua quần dài của cô, dường như rất hài lòng nói: "Đi thôi!"
Đoạn đường từ ký túc xá đi tới sân thể dục, chưa tới một phút, đột nhiên Lạc Chu nhắc tới Lục Tỉnh.
"Em với cái cậu gấu to đó, quen nhau từ cấp ba?"
Sơ Đồng sửng sốt hỏi: "…Gấu to là ai?"
"Chính là người vừa rồi muốn nhận anh làm anh đó, giới thiệu bản thân mình tên là…" Lạc Chu nhìn trời nói: "Lục Tỉnh."
"…" Thế mà sao lại biến thành gấu to vậy?
"Em với cậu ấy cũng không tính là quen biết, chỉ là lúc ấy bọn em ở sát lớp nhau, học chung với nhau khóa thể dục, cậu ấy là ủy ban thể thao lớp kế bên, cho nên em có chút ấn tượng." Khi Sơ Đồng nói, đã tỉnh lược bớt đoạn chuyện cũ đoàn thể tinh tinh khổng lồ "Gào thét" với mình kia.
Lạc Chu hỏi tiếp: "Vậy tại sao cậu ta nói câu kia?"
"Hả?" Sơ Đồng kỳ quái hỏi: "Câu nào?"
Lạc Chu hơi hồi tưởng lại, phát hiện mình nhớ rất rõ ràng: "Là bởi vì năm đó sợ làm trễ nải việc học tập của cậu ấy, cho nên hiện tại mới chính thức tỏ tình… Cậu ta nói như vậy."
Sơ Đồng: "…" Em cũng rất buồn bực.
"Chuyện này em thật sự không biết!" Nói xấu thì nói xấu, thế nhưng đều là nói thầm ở trong lòng, còn ngoài mặt Sơ Đồng chắc chắn sẽ không nói xấu bất kì người nào ra miệng với bất kì ai khác. Cô uyển chuyển nói: "Đại khái là người này khá là tự tin vào bản thân."
Bước chân hai người chậm rãi đi đến sân thể dục.
Vốn tưởng rằng cái đề tài này sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ, sau mấy giây im lặng, anh lại hỏi: "Cho nên ở cấp ba ngay cả nói chuyện hai người cũng chưa nói, vậy mà mới vừa rồi cậu ta lại gọi thẳng anh là anh!"
"…"
Đột nhiên Sơ Đồng cảm thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ cứ kì lạ ở đâu đó.
Từ khi nào Lạc Chu lại để ý đến người xa lạ như vậy?
Sơ Đồng quay đầu đi, chân thành đặt câu hỏi: "Anh Lạc Chu, tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với cậu ấy như vậy?"
"Thân là anh trai em, kiểm định người theo đuổi của em…" Lạc Chu hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì?"
Không có vấn đề gì!
"Vậy theo như logic này của anh." Sơ Đồng trừng mắt nói: "Thân là em gái của anh, em cũng có thể kiểm định người theo đuổi anh?"
Dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Bất chợt Sơ Đồng nghe thấy tiếng cười của Lạc Chu.
Bên môi anh treo nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ mê hoặc lòng người.
"Có thể thì có thể nhưng mà…" Cười xong, giọng anh kéo dài nói: "Bây giờ người theo đuổi anh quá nhiều, anh trai là sợ em quản không xuể."
"…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...