Chương 14
Trước đó một giây, Lạc Chu vẫn còn đang sững sờ vì sự kiện Sơ Đồng nói gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời.
Tập trung nhớ lại những gì cô đã nói, hồi tưởng lại chuyện của năm đó nhưng không biết thế nào, rõ ràng trước đó đều là oán trách, tâm tình của cô đột nhiên liền trực tiếp biến chuyển đến trình độ nói ghét anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn gọi thẳng tên Lạc Chu.
Trước đây cũng không phải chưa từng nháo loạn, xích mích với anh nhưng dù có nháo thế nào đi nữa, vẫn còn gọi một tiếng anh.
Lần này, tiếng anh cũng lược bỏ đi.
Vốn anh còn nghĩ là Sơ Đồng uống say lẩm bẩm chút chuyện râu ria gì đó, giống như mới vừa rồi khi ôm cô ra khỏi phòng bao, những điều cô nói anh nghe không hiểu.
Nhưng trước tiên là nói đến vấn đề anh là anh trai hư, sau đó lại trực tiếp bộc bạch nói ghét anh.
Lạc Chu bị trúng hai mũi tên mà không giải thích được, nói không để tâm đó là không thể nào.
Sau đó anh nghĩ đến đạo lý say rượu nói lời thật lòng, chẳng lẽ… đây mới là lời trong lòng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Không đến nổi chứ.
"Em mới vừa nói gì?" Lạc Chu hơi quay đầu đi, hỏi lại một lần, mang theo chút hoang mang: "Ghét anh?"
"..."
Vậy mà Sơ Đồng lập tức rơi nước mắt, không trả lời anh.
Lạc Chu mới tan việc ở công ty, cơm cũng không kịp ăn tới thẳng đây đón cô, trên người vẫn mặc áo sơ mi, nước mắt nóng hổi của cô gái nhỏ rất nhanh liền làm lớp vải mỏng ướt nhẹp, phạm vi còn có khuynh hướng càng lúc càng khuếch trương lớn hơn.
Được rồi!
Đấu với quỷ nhỏ say rượu làm gì!
Lạc Chu đi thẳng vào thang máy, cửa thang máy khép lại, hai người xuống đến dưới bãi đậu xe, Sơ Đồng vẫn còn nằm ở trên lưng anh khóc, chẳng qua là lời nói càng ngày càng không rõ ràng, dù có lắng tai nghe thế nào cũng không nghe ra, cô cứ huyên thuyên giống như là tiếng người ngoài hành tinh.
Lạc Chu vừa nghe cô nói tiếng người ngoài hành tinh, vừa đi đến vị trí đậu xe, nhẹ nhàng đặt người ở trên lưng lên ghế phó lái, lại khom người thắt dây an toàn cho cô.
Ai ngờ.
Thời điểm anh vòng tay qua người Sơ Đồng, thắt dây an toàn, đột nhiên cô gái nhỏ đưa tay ôm cổ anh.
Sau đó, nửa người trên của cô cũng áp tới, cả gương mặt chôn ở vị trí xương quai xanh của anh.
Bởi vì say rượu mà gương mặt nóng bỏng, nay được dán lên làn da lành lạnh như băng, ánh mắt sưng đau cũng thoải mái hơn, trong nháy mắt đó, cảm giác thoải mái ập đến làm cho Sơ Đồng quên luôn cả khóc.
Lạc Chu: "..."
Ngay sau đó, cô cọ cọ, mái tóc cô cọ xát cái cằm của Lạc Chu, có hơi nhột.
Sơ Đồng ôm anh, mặt dán lên xương quai xanh của anh, hít một hơi thật sâu nói: "Thơm quá à..."
Lạc Chu: "... ..."
Con mẹ nó đúng là say đến rối tinh rối mù.
Đã bao nhiêu năm Lạc Chu không thân mật với sinh vật giống cái thế này, anh đã không nhớ rõ.
Mới vừa rồi đột ngột bị cô ôm lấy bị cô cọ cọ như vậy, anh có kinh ngạc, cũng có không quen nhưng ngược lại không ghét.
Đột nhiên, trong nháy mắt này Lạc Chu lại lần nữa nhớ tới lần trước Sơ Đồng dùng tiếng địa phương mắng anh ngu ngốc, anh cũng không cảm thấy tức giận.
Anh nhớ tới những lời trước đó Sơ Đồng đã nói với mình.
Cô gái nhỏ này rõ ràng là chung sống với anh thời gian cũng không dài nhưng đối với anh mà nói, là rất đặc biệt.
Anh phát hiện ở cái tư thế này không thể duy trì được quá lâu, Lạc Chu hơi động đậy liền tránh khỏi cánh tay của cô.
Sơ Đồng tỏ ý rất bất mãn.
Cô biết vừa rồi mặt mình dán lên cái gì đó rất thoải mái, lành lạnh, trơn nhẵn, thơm thơm.
Tuy không biết là cái gì nhưng cô biết là ở trên người Lạc Chu.
"Nóng!" Sơ Đồng đưa tay về phía Lạc Chu, bĩu môi nói: "Muốn ôm ôm."
"..."
Còn trở nên hư hỏng.
Bình thường ở trước mặt anh Sơ Đồng rất ít khi làm nũng, hồi còn bé có khi còn ăn vạ, sau khi lớn lên, thời điểm gặp mặt lại thì câu nệ hơn trước kia nhiều.
Hiện tại đôi mắt to tròn ngấn nước, đôi môi đỏ mềm mại đang trề ra, vô cùng đáng yêu.
Đột nhiên Lạc Chu muốn trêu chọc con quỷ nhỏ say này.
Anh một tay giữ cửa xe, hơi khom lưng, cúi đầu nhìn cô: "Không phải là mới vừa rồi còn nói ghét anh, nói anh là anh trai hư sao?" Dừng lại hai giây, anh lại hỏi: "Thế nào, hiện tại lại không ghét?"
"Anh... Anh mang thù như vậy làm gì nha!" Mới vừa nói xong câu đó, cô gái nhỏ bĩu môi, nước mắt nói đến là đến, giống với chốt mở tự nhiên của vòi nước, vừa khóc vừa oán trách: "Anh lại hung dữ với em…"
"… …"
---
Trấn an tâm tình của cô tốt lên, đã là chuyện của năm phút đồng hồ sau.
Lạc Chu thấy dường như cô khóc quá nhiều nên mắt có chút khó chịu, vì vậy dùng tay coi như đá chườm che lại ánh mắt cho cô, lúc này nước mắt Sơ Đồng mới chịu ngừng.
Mãi cho đến khi xe ô tô lên đường, chỗ xương quai xanh vừa rồi bị mặt của cô dán lên, chỗ mảng da thịt kia phảng phất như vẫn còn lưu lại nhiệt độ, chậm chạp không tiêu tan.
Với trạng thái này của Sơ Đồng đi bộ cũng không đi được, rõ ràng là không có cách nào trở về ký túc xá, Lạc Chu ngẫm nghĩ rồi trực tiếp lái xe đưa cô về nhà họ Lạc, cũng có thể để cho Bạch Tương Nghi chăm sóc.
Hình như cuối cùng Sơ Đồng lăn qua lộn lại đã mệt mỏi, sau khi khóc một lúc lâu đã ngủ thiếp đi.
Ngủ suốt một đường, cuối cùng đến cửa nhà họ Lạc, thời điểm Lạc Chu ôm cô ra khỏi xe cô mới mở mắt, cũng không phản kháng, còn nhào vào trong ngực anh cọ cọ.
Vẻ mặt tin cậy, không có chút dáng vẻ phòng bị nào.
Lạc Chu hừ một tiếng bật cười, cũng mặc kệ cô nghe hay không nghe, anh nói: "Với tửu lượng này của em, sau này còn dám uống rượu nữa anh sẽ đánh em."
Phòng khách nhà họ Lạc đèn đuốc sáng choang, có người giúp việc ở phòng khách dọn dẹp vệ sinh, nhìn thấy Lạc Chu về nhà liền lên tiếng chào hỏi.
Lạc Chu gật đầu một cái, đặt Sơ Đồng lên ghế salon, nói với người giúp việc: "Tìm chút thuốc giải rượu với lại rót cho cháu ly nước ấm."
Sơ Đồng nhắm hai mắt, trong lúc mơ mơ màng màng còn rất biết điều, cho uống thuốc thì uống thuốc, cho uống nước thì uống nước.
Sau khi đút cô uống xong, Lạc Chu gọi điện thoại cho Bạch Tương Nghi, đại khái nói sơ qua tình huống của Sơ Đồng, kết quả biết sau nửa đêm hai vợ chồng mới có thể trở về.
Bạch Tương Nghi còn đặc biệt dặn dò: "Con kêu người dọn dẹp phòng của Lạc Đường, cho con bé vào đó ở là được, giường của Đường Đường thoải mái."
Sau khi Lạc Chu đồng ý, cảm thấy hơi đau đầu.
Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, lại gọi điện thoại cho Lạc Đường hỏi: "Tối nay em không về nhà?"
"Đúng vậy!" Lạc Đường nói: "Sáng nay lúc ăn sáng em đã nói với mọi người rồi, mấy hôm nay Tô Duyên mới vừa quay phim xong, thật vất vả mới có ngày nghỉ, hai tụi em đi thành phố H chơi."
"…"
Đầu Lạc Chu càng đau hơn.
Anh liếc nhìn Sơ Đồng nằm vật trên ghế salon, đột nhiên nghĩ đến trước đó cô nằm ở trên lưng anh, trong miệng cứ thì thầm Diệp Trừng rất nhiều lần. Mới đầu Lạc Chu còn nghe không hiểu, sau đó cô cứ nói nói mãi anh mới miễn cưỡng nghe được cái tên này.
"Có một chuyện." Lạc Chu hỏi đầu dây bên kia điện thoại: "Con mèo kia của em, hiện tại cho ai nuôi?"
"Chính là người trong câu lạc bộ ở trường đại học của Đồng Đồng tìm cho đó, cái gì cứu mèo đó, không phải là rất nổi tiếng sao?" Lạc Đường nói: "Cô gái kia còn là phó câu lạc bộ, tên là Diệp Trừng, sao vậy?"
Đột nhiên Lạc Đường bắt được điểm then chốt, liên tiếp hỏi vài câu: "Anh hỏi cái này làm gì? Tại sao đột nhiên lại quan tâm Lạc Dương Dương? Không phải là anh không thương nó sao?"
"…"
Lạc Dương Dương là cái tên Lạc Đường đặt cho con mèo.
Lạc Chu suy nghĩ một chút, hình như lúc Lạc Đường lôi kéo anh đi xem mèo, đúng là đã tự giới thiệu với anh cái tên như thế nhưng mà anh đã sớm quên sạch.
Lạc Chu nói một câu không có gì, rồi cúp điện thoại.
Được rồi, bí mật đã được giải mã ―― Từ việc phân tích ngôn ngữ cơ thể của Sơ Đồng, người tên Diệp Trừng này chính là một trong những nguyên nhân khiến cho anh trở thành anh trai hư.
Nhưng Diệp Trừng cũng không phải là người anh tìm, sao cô gái nhỏ này đổ hết lên trên đầu anh.
Lạc Chu liếc mắt nhìn người nằm ở bên cạnh.
Trên mặt Sơ Đồng đã bớt đỏ, đổi thành làn da trắng mịn, đôi môi ửng hồng giống như một quả anh đào tươi mới, ngon miệng. Bởi vì cô khóc nên mắt còn có chút sưng, lông mi đen nhánh vừa dài vừa cong, thời điểm hô hấp cánh mũi nho nhỏ có biến hóa rất nhỏ, yên tĩnh lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ khẩu xuất cuồng ngôn (*) vừa rồi.
(*) Là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là kiêu căng ngạo mạn, nói năng tự phụ, ngông cuồng.
Hồi tưởng lại "Lời ngông cuồng" của cô.
Lạc Chu có hai ẩn số, anh là anh trai hư và tin nhắn.
Sơ Đồng nhắc tới tin nhắn, Lạc Chu vận dụng bộ não thiên tài của mình một chút, lục lọi thật lâu trong ký ức, ngược dòng thời gian trở về năm năm trước.
Nhưng anh không nhớ được bất kỳ chuyện gì có liên quan đến việc Sơ Đồng gửi tin nhắn cho anh.
Ngược lại nhớ ra, mùa hè năm đó từ sau khi trở về từ nhà họ Sơ, có một đêm Lạc Chu uống quá nhiều rượu với bạn bè, khi anh vừa tỉnh lại liền phát hiện điện thoại của anh bị đứa con trai mèo của mình ném vào hồ bơi ở sân sau, một ngày một đêm, từ trong ra ngoài toàn bộ điện thoại và sim đều hư hại.
Lúc này Lạc Chu liền mua điện thoại và sim mới.
Anh không phải kiểu người có thói quen đổi số điện thoại liền thông báo với mọi người "Tôi đã đổi số và hãy lưu số mới", đổi chính là đổi, còn người liên lạc thì xin tùy duyên, không liên lạc được đó chính là duyên phận không tới.
Đã có thể xác định tin nhắn của Sơ Đồng, chính là vì vậy mới không nhận được.
Vậy nên làm sao mà sim điện thoại bị hỏng còn có thể nhận được tin nhắn? Cái quy định cứt chó gì đây, nếu không nhắc nhở vậy cô cũng không biết anh đã đổi số?
Bình thường Lạc Chu rất ít làm chuyện gì có lỗi với người khác ―― Nhưng không có nghĩa là chưa từng làm qua, mà là bởi vì anh cảm thấy mình không cần phải xin lỗi ai hết.
Nhưng lúc cô gái nhỏ này dùng giọng nói ấm ức vừa khóc vừa kể lể chuyện cũ.
Hồi tưởng lại, thật sự đúng là làm cho người ta có chút khó chịu.
Phía sau áo sơ mi của Lạc Chu đã bị nước mắt của Sơ Đồng thấm ướt một mảng lớn, anh đứng dậy đi lên lầu thay quần áo, thời điểm đi xuống lầu lần nữa, liền nghe thấy điện thoại di động của Sơ Đồng ở trên ghế salon đang rung lên.
Anh đi tới cầm lấy, trên màn hình hiện lên: ‘Dung Dung [tình yêu]’
Lạc Chu hơi nhíu mày.
Cách xưng hô này cộng với danh hiệu tình yêu ở phía sau.
Lạc Chu nhận máy, người bên kia liền ồ ạt nói một đống.
"Đồng Đồng không phải là cậu đi liên hoan sao? Sao còn chưa trở về? Ba người bọn mình mới từ thư viện trở về, cũng ăn đêm xong luôn rồi, cậu ở đâu?"
Thời gian này con gái gọi điện thoại tới, lại còn nói lời này, nhất định là cô bạn cùng phòng.
Lạc Chu ngồi xuống ghế salon trả lời: "Em ấy uống nhiều rượu ở buổi liên hoan, tối nay không về ký túc xá, anh là anh trai của em ấy…"
Nói cũng chưa nói xong, liền bị thô bạo cắt ngang.
"Tôi nhổ vào!!!" Nữ sinh bên kia thay đổi khẩu khí trước đó, lớn tiếng chất vấn: "Đàn ông?? Tại sao có đàn ông nhận điện thoại của tôi!! Sơ Đồng đâu???"
"…"
Lạc Chu lặp lại một lần: "Sơ Đồng uống say, anh là anh trai của em ấy, đưa em ấy về nhà."
"Anh trai Sơ Đồng vốn không có ở thành phố C, cô ấy cũng không phải là người địa phương, anh trai cô ấy từ đâu tới?" Nữ sinh được cài tên hiển thị là "Dung Dung" sau khi hỏi xong, đột nhiên lại nói: "Ôi chao… Đợi một chút, sao tôi cứ cảm thấy giọng của anh đã nghe qua ở đâu rồi!"
Lạc Chu: "Có thể là ở buổi lễ khai giảng."
"Buổi lễ khai giảng? Cái gì khai ―― chết tiệt, đùa gì thế? Học trưởng Lạc Chu???" Giọng cô gái cao vút lên quãng tám: "Anh là anh trai Sơ Đồng???"
Có thể là âm lượng ở bên kia điện thoại phát ra phòng khách quá lớn, Sơ Đồng trở mình trên ghế salon, mở mắt ra.
Lạc Chu không biết cô nghe có hiểu hay không, thử nói: "Điện thoại của bạn cùng phòng em, em nói với các cô ấy một tiếng, sáng mai anh đưa em về."
"Được!" Sơ Đồng biết nghe lời phải, nhận lấy điện thoại: "Alo!"
"Đồng Đồng!!!" Đỗ Ưu Dung kích động muốn chết: "Cậu không có chuyện gì chứ? Mới nãy mình nghe thấy giọng nam nghe điện thoại mình bị dọa sợ muốn chết, giọng nam kia còn nói mình là Lạc Chu, anh ấy là anh của cậu?"
"Anh ấy đúng là Lạc Chu." Sơ Đồng chậm rãi thuật lại lời của Lạc Chu: "Anh Lạc Chu nói, sáng mai sẽ đưa mình về ký túc xá."
Đỗ Ưu Dung: "…Mẹ kiếp, chuyện cậu quen biết học trưởng Lạc Chu này, tóm lại chờ cậu về phải báo cáo cho rõ ràng! Tóm lại, sáng mai nhất định phải nhìn thấy cậu, nếu cậu không trở lại mình sẽ lập tức báo cảnh sát, nghe rõ không?"
"Ừ!" Sơ Đồng ngoan ngoãn gật đầu, bày ra dáng vẻ thật sự tán đồng nói: "Được, mình mà không về, cậu phải lập tức báo cảnh sát bắt anh ấy lại!"
Lạc Chu: "… …"
Còn thương lượng với bạn mình cách báo cảnh sát bắt anh?
Sơ Đồng lại trò chuyện với bên kia đôi câu rồi cúp điện thoại.
Hiện tại mười giờ, tính toán thời gian, thuốc giải rượu cũng bắt đầu phát huy công hiệu.
Lạc Chu nhìn cô khóa màn hình điện thoại, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ói không?"
Hỏi hai lần cô mới nghe hiểu, Sơ Đồng lắc đầu một cái nói: "Không có, không muốn ói."
Sau đó mở to đôi có chút sưng mắt lên, vươn tay ra với anh nói: "Ôm ôm."
"…"
Vốn cũng chuẩn bị ôm cô lên lầu ngủ.
Lạc Chu khom lưng, sau khi ôm trọn cả vòng eo và đôi chân cô lên, vừa ôm cô lên lầu vừa "Chậc" một tiếng nói: "Sau khi uống say, thật thích làm nũng."
Mới vừa kêu người dọn dẹp phòng của Lạc Đường xong xuôi, tất cả giường đệm đều đã đổi qua, sau khi Lạc Chu đưa cô lên lầu, Sơ Đồng lập tức ngồi thẳng người nhìn quanh bốn phía một lượt mới nói: "Nơi này đẹp quá…"
Tựa hồ mới vừa rồi ngủ một giấc ở trên ghế salon đã giúp cô lấy lại tinh thần, Lạc Chu cũng không nhìn thấy sự buồn ngủ ở trong mắt của cô, cô gái nhỏ từ trên giường đi xuống, ngồi ở trên tấm thảm ngó đông ngó tây.
Lạc Chu lần nữa tiến lên, ôm cô lên trên giường.
Sơ Đồng không cao, khung xương cũng nhỏ, bất kể ôm hay là xách cũng dễ dàng, không tốn chút sức.
Lạc Chu có cảm giác mình giống như là đang dụ dỗ con nít.
Anh ôm bờ vai Sơ Đồng, nhìn ánh mắt của cô, gằn từng chữ một: "Nên ngủ."
Đôi mắt tròn xoe của Sơ Đồng trợn to.
Cô cũng học theo ngữ điệu anh, gằn từng chữ một: "Vậy anh dỗ dành em!"
"…?"
Huyệt thái dương của Lạc Chu giật thình thịch.
Buổi tối còn chưa có ăn cơm, dường như cơn đau đầu kết hợp với cơn đau dạ dày rất không thoải mái.
Lạc Chu luôn luôn độc miệng, với ai cũng vậy, trong từ điển của anh, các loại từ ngữ tương quan đến việc nói xin lỗi là có tần số sử dụng thấp nhất.
Bây giờ lại là một vấn đề khó khăn, một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Từ ngữ tương quan với việc dỗ dành người khác, tần số sử dụng bằng 0.
Cuối cùng, dưới cái nhìn soi mói của Sơ Đồng, trầm mặc suốt mười mấy giây, Lạc Chu vắt hết óc cũng không nghĩ ra bất kỳ lời dỗ dành nào.
"Anh không dỗ em." Sơ Đồng chờ không nổi nữa, lúc này đứng bật dậy từ trên giường, chống nạnh nói: "Vậy em sẽ không ngủ."
"…"
Phảng phất như mới vừa rồi bộ dạng khéo léo sau khi say trên suốt đường đi của cô đều là hiện tượng giả, hiện giờ mới mới thật sự là mượn rượu phát điên, cố tình gây sự, phát huy đến cực hạn.
Lạc Chu tức quá hóa cười, đưa tay chọt một cái lên trán của cô nói: "Chiếm tiện nghi của anh trai nhiều như vậy…" Anh dừng lại một chút, cố ý thả chậm ngữ điệu rồi nói tiếp: "Ngày mai sau khi em tỉnh, tốt nhất là đừng có quên chuyện đã làm hôm nay dù là một chút."
Nhưng sau khi Sơ Đồng uống rượu say cũng không để bản thân bị xoay vòng vòng.
"Anh muốn em không quên thì em phải không quên sao?" Cô gái nhỏ đứng ở trên giường, tay còn chống nạnh, chỉ cao khí ngang (*) hỏi ngược lại: "Anh đang dạy em cách làm việc?"
(*) Là một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là zhǐ gāo qì'áng, có nghĩa là bàn chân được nâng lên cao và đầy chí khí khi bước đi. Diễn tả vẻ ngoài kiêu hãnh, tự mãn.
"… …?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...