Sau khi kết thúc cuộc gọi video, gương mặt Tạ Ninh đều biến thành màu đỏ.
Tạ Ninh hít sâu hai lần, cầm quần áo vào phòng tắm rửa.
Khi dòng nước ấm chảy lên cơ thể, đầu óc Tạ Ninh hơi trì trệ, không biết tại sao lại nghĩ đến những lời Trang Duyên nói lúc nảy, ngay lập tức biến bản thân thành con tôm luộc----từ đầu đến chân đều đỏ ửng.
Lúc lấy cái khăn lông cậu vẫn còn hoảng hốt, cũng không chú ý, khuỷu tay liền đụng trúng kệ đựng đồ, làm chai sữa tắm rơi xuống đất.
Tạ Ninh đành phải cúi người xuống nhặt nhai sữa tắm đặt lên kệ, rồi đưa tay lên sờ vào ngực mình nhíu mày suy tư.
Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?
Tại sao mỗi lần cậu nghĩ đến Trang Duyên, trái tim liền không nhịn được mà thình thịch nhảy lên.
Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhiệt độ trên mặt càng tăng lên.
Chắc chắn là cậu không có vấn đề.
Mà tại Trang Duyên quá biết cách chọc ghẹo người ta.
Sau khi xây dựng tuyến phòng thủ tâm lý xong, cậu còn rất là nghiêm túc mà gật đầu thêm một cái.
Ừm, chính là như vậy.
Sau khi tắm xong, cậu xốc chăn lên nằm trên giường một hồi, rồi quấn toàn thân mình ở trong ổ chăn, chỉ chừa lại một cái đầu với mái tóc xù xù.
Hai con thỏ bông một trái một phải đặt bên cạnh cậu, bầu bạn vơi cậu đi vào giấc ngủ.
Tạ Ninh từ trong ổ chăn vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai chúng nó.
“Ngủ ngon.”
Cũng nhờ có cuộc gọi video hồi tối với Trang Duyên, tâm trạng chán nản cả ngày hôm này của Tạ Ninh cũng chậm rãi vơi đi.
Một đêm mộng đẹp.
.....!Ngôn Tình Trọng Sinh
Trong mấy ngày Tết, mọi người đều vừa bận rộn lại vừa nhàn rỗi.
Vội là vì người thân họ hàng đến nhà thăm hỏi, hoặc là cùng ba mẹ đến nhà bạn bè hay dòng họ.
Nhàn rỗi là vì trưởng bối trong nhà tám chuyện đến khí thế ngất trời, Trang Duyên chỉ có thể ngồi ở một bên, lúc nhàm chán quá anh không nhịn được nữa liền móc điện thoại ra chơi trò chơi.
Gần đây trên App Store có đề cử một chủ trò chơi liên quan đến thỏ, anh lập tức download toàn bộ về máy ngay cho nóng.
Trong cái đống trò chơi anh tải về có một trò chơi tên là [ nhà có bé thỏ đáng yêu ], phong cách và hình ảnh rất dễ thương, mục đích của game này là để cho người chơi nuôi một bé thỏ trắng.
Người chơi còn có thể mặc quần áo cho bé thỏ trắng, mỗi ngày còn có thể đút cho bé thỏ trắng ăn, rồi ngày ngày giao tiếp với bé thỏ trắng để tăng độ thiện cảm.
Đợi đến khi đô thiện cảm tăng đến một mức quy định, người chơi có thể mở khoá một level mới.
Trang Duyên xem qua phần giới thiệu, cảm thấy cũng khá là thú vị, liền nhấp vào biểu tượng để bắt đầu trò chơi.
Sau khi đọc nhanh bài viết, trò chơi bắt đầu với một hình ảnh động.
Nội dung chính của hình ảnh động là về nhân vật chính, tôi, cũng chính là người chơi vào một ngày trời mưa, đang trên đường đi về nhà thì bị một bé thỏ trắng ‘ăn vạ’.
Bé thỏ trắng run bần bật trốn vào trong ống quần của ‘tôi’, ‘tôi’nhất thời thấy không đành lòng, liền ôm bé thỏ trắng đáng thương này về nhà mình.
Hoạt hình hẳn là phần giới thiệu màn dạo đầu, Trang Duyên nhanh chóng xem xong, thầm nghĩ phong cách trò chơi của Tân Đào cũng xem như đủ tư cách, bé thỏ trắng kia cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Tuy nhiên không đáng yêu bằng thỏ tiên sinh nhà anh.
Hoạt ảnh dừng lại, trên màn hình xuất hiện một khung thoại.
[ Mời ngài đặt cho thỏ con một cái tên ]
Trang Duyên không chút do dự, gõ hai chữ “Ninh Ninh” vào.
Sau đó trên màn hình lại nhảy ra thêm một khung thoại nữa.
[ Mời ngài đặt cho mình một cái tên ]
Lúc đầu Trang Duyên gõ tên của mình vào, sau đó suy nghĩ lại một chút rồi xoá đi hết, cười cười gõ hai chữ “Trang Trang”, rồi bấm OK.
Hình ảnh thay đổi, bé thỏ trắng được ‘tôi’ mang về nhà, thả vào trong một cái hộp giấy cát tông.
Trang Duyên nhìn thấy bên trong hộp giấy các tông trống rỗng, nhíu mày lại.
Trời thì lạnh mà giấy thì cứng, bên dưới cũng không có trải thảm, môi trường này quá là tệ!.
Anh tiếp tục kiểm tra giao diện của trò chơi.
Phía trên cùng là thanh thiện cảm, vẫn không nhích lên được chút nào.
Góc bên phải có biểu tượng đồng tiền vàng, viết con số 5000, bên cạnh là biểu tượng hình củ cà rốt, viết con số 0 tròn trĩnh.
Trang Duyên mò mẫm một hồi, cà rốt và đồng tiền vàng hẳn là đơn vị tiền tệ trong trò chơi.
Bên trái phía dưới có một hàng bảng các chức năng hệ thống, chẳng hạn như điểm danh hằng ngày, chế độ chụp ảnh, chế độ hiển thị thành tích, cài đặt lại hệ thống bla bla.
Bên phải phía dưới thì đơn giản và dễ hiểu hơn nhiều, chỉ có hai cái nút, một nút có chức năng tương tác, nhưng hiện tại nó vẫn còn tối thui, không bấm được, nút còn lại là chữ “Mall” rất dễ thấy.
( Mall: trung tâm mua sắm)
Trang Duyên trực tiếp nhấp vào nút “Mall”.
Trung tâm mua sắm chia làm ba khu, khu thứ nhất là sử dụng đồng tiền vàng để mua vật phẩm từ hệ thống, ví dụ như là đồ ăn, đồ chơi, đồ trang trí cho ổ của bé thỏ.
Khu thứ hai là dùng cà rốt để mua vật phẩm, cấp bậc của vật phẩm ở khu này cao hơn nhiều so với vật phẩm được mua bằng đồng tiền vàng, trang trí tinh xảo đẹp mắt hơn, hơn nữa còn thỏ thể thay đổi ngoại hình cho bé thỏ trắng.
Khu thứ ba là phần mà tất cả các trò chơi nào cũng có đó là nạp vàng krypton*, nạp tiền vào đổi đồng tiền vàng, hoặc là nạp tiền để đổi cà rốt.
*khúc này tui dịch ra thì nó như lầy, có cao nhân nào biết thì cứu tui, mấy game trò chơi này tui dốt đặt đít ~~
Trang Duyên kéo xuống dưới, mức vàng krypton cao nhất có giá 648 nhân dân tệ, anh không chút do dự chọn nạp tiền, sau khi vung tiền xong, anh di chuyển đến khu bán vật phẩm, trước tiên anh mua một cái ổ thỏ sang chảnh và đắt tiền nhất.
Lúc đầu bé thỏ trắng vẫn còn run rẩy trong cái hộp giấy cát tông sau đó lại được chui vào căn biệt thự ấm áp, dường như có chút mờ mịt cách màn hình di động ngẩn đầu lên nhìn nhìn.
Trang Duyên vừa lòng gật gật đầu.
Ninh Ninh của anh phải được yêu thương chiều chuộng và chăm sóc thật tốt như vậy.
Không có game di động nào mà người chơi hệ nhân dân tệ không thể chơi.
Nếu như bạn chơi không vui, thì chỉ có thể trách bạn nạp tiền chưa đủ nhiều mà thôi.
Trang Duyên chẳng mất quá nhiều thời gian thì đã hiểu rõ cách chơi của con game này, nhìn thanh thiện cảm đang tăng lên, chỉ số tâm trạng của anh cùng với chỉ số tâm trạng của bé thỏ trắng đều giống hệt nhau đang tăng vọt lên.
Hệ thống tương tác đã mở khóa từ lâu, khi tiến độ thanh hảo cảm ở màn đầu tiên đầy, hình ảnh trò chơi đột nhiên thay đổi.
Trang Trang đem Ninh Ninh đặt ở trong lòng bàn tay, Ninh Ninh ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay anh mà cọ cọ, sau đó thừa dịp Trang Trang không chú ý, bé thỏ trắng nhảy lên, lén lút hôn lên mặt Trang Trang một cái.
Trang Duyên sửng sốt.
Hoạt ảnh nhanh chóng thay đổi, nhưng cũng không sao, hệ thống đã nhanh chóng lưu lại hình ảnh chuyển vào album của trò chơi.
Trang Duyên nhanh chóng mở album ảnh ra, quả nhiên bức ảnh chụp được là một bé thỏ trắng nhảy lên hôn lên mặt nhân vật của anh.
Phía dưới còn có giới thiệu hình ảnh.
[ Ninh Ninh cẩn thận hôn Trang Trang ]
Trang Duyên:……
Anh lưu ảnh này về điện thoại, sau đó cười cười gửi qua cho Tạ Ninh xem.
Trang Duyên: Tại sao lúc mà chơi trò chơi, em vẫn có thể trêu chọc tôi như vậy chứ?
Tạ Ninh:……
Tuy rằng chỉ có một dãy dấu chấm, nhưng Trang Duyên có thể tưởng tượng được bên đầu dây bên kia Tạ Ninh đã đỏ mặt lên rồi.
Hơn nữa ngày Tạ Ninh mới trả lời tin nhắn: Anh đang chơi game gì vậy?
Trang Duyên thản nhiên trả lời tin nhắn: Một trò chơi nuôi dưỡng bé thỏ trắng.
Tạ Ninh:.......trò chơi này có chỗ nào thú vị.
Trang Duyên cười trêu chọc cậu: Hiện tại không thể bắt cóc thỏ tiên sinh về nhà nuôi được, cho nên tôi chỉ đành nuôi thỏ trong điện thoại cho đỡ thèm.
Tạ Ninh:……
“Nói chuyện phiếm với ai đấy, nhìn cái mặt vui vẻ quá vậy?”.
Trang Duyên ngẩn đầu lên, liền nhìn thấy mẹ của anh Kiều nữ sĩ vừa nói chuyện với người khác xong, quay đầu nhìn anh.
“Là một người bạn” Trang Duyên cất di động vào, mỉm cười nói với bà.
Hiếm lắm Kiều nữ sĩ mới nhìn thấy thằng con trai nhà mình cười như vậy, hứng thú hỏi: “Nam hay nữ?”.
Trang Duyên trả lời cực nhanh: “Nam”.
Kiều nữ sĩ có chút thất vọng lên tiếng: “Con cũng già cái đầu rồi, sao tới bây giờ vẫn không chiệu dẫn bạn gái về cho mẹ xem”.
Trang Duyên nhướng mày: “Bạn gái e là không có đâu”.
Nhưng bạn trai thì chắc chắn là có một người nha.
Kiều nữ sĩ bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái: “Rồi rồi, nói nhiều mắc công con nói mẹ thích lải nhải”.
Trang Duyên chỉ cười cười.
“Đúng rồi, Dương quản gia đâu?” Kiều nữ sĩ nhìn xung quanh phòng khách.
Trang Duyên nói: “Hôm nay khách khứa tới nhiều quá, chú Dương phỏng chừng là bận chuyện gì rồi, mẹ tìm chú ấy có chuyện gì không?”.
Kiều nữ sĩ cười nói: “Là như thế này, sáng nay có người gửi tặng ông nội con mấy bức tranh thư pháp, nói đều là tranh gốc, ông nội con xưa nay thích nhất là tranh thư pháp, càng nhìn càng vui vẻ, lại bảo Dương quản mang qua cho Tạ lão gia tử bên kia xem thử”.
Trang Duyên sửng sốt: “Tạ gia?”
“Đúng vậy.” Kiều nữ sĩ nói: “Chính là Tạ gia ở khu nhà chính bên kia, lúc nhỏ con có qua chơi một lần, bây giờ chắc cũng không còn ấn tượng gì đâu”.
Trang Duyên xác thực là không có chút ấn tượng nào.
Kiều nữ sĩ nói tiếp: “Tuy nhiên sáng nay đông khách, mẹ bận quá nên quên chuyện này luôn, hiện tại nhớ ra, sợ để một hồi lại quên nữa, muốn để cho Dương quản gia nhanh chóng đưa qua bên kia”.
Trang Duyên cười: “Không cần phiền phức vậy đâu, đưa đây con đem qua bên đó cho”.
Kiều nữ sĩ nhìn anh: “Con động tay động chân dô, lại mắc công làm hư đồ hư đạc hết”.
Trang Duyên: “......chỉ có một còn đường ngắn thôi mà”.
Kiều nữ sĩ vẫn dùng ánh mắt không tín nhiệm mà nhìn anh: “Bình thường mọi người phải ba gọi bốn nhắc nhở con cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, sao tự dưng hôm nay lại chủ động quá vậy?”.
Anh không trả lời, Kiều nữ sĩ nói tiếp: “Mau nói thật đi, có phải con định lợi dụng chuyện tặng lễ này để chuồn ra ngoài chơi đúng không?”
Trang Duyên dở khóc dở cười: “Con một lòng muốn giúp đỡ mà còn bị hiểu lầm nữa chứ”.
Anh khuyên mãi, Kiều nữ sĩ mới chịu tin tưởng giao đồ cho anh, vừa mới bước ra tới cửa, anh lại bị gọi về, bảo đến vào nhà kho lấy chút quà tết ra.
“Mặc dù đến đời chúng ta cùng với Tạ gia không có quan hệ thân thiết gì, nhưng ông nội của con và Tạ lão gia tử tình cảm lại rất tốt, con sẳn tiện đem lễ vật qua đó chúc Tết đi”.
Trang Duyên vừa đi vừa cầm theo quà tết, lại bắt đầu nhắn tin cho Tạ Ninh.
Trang Duyên: Hai ngày nay em vẫn ở trong nhà chính hả?
Tạ Ninh: Ừm, có chuyện gì sao?
Trang Duyên không trả lời, hỏi tiếp: Hôm nay có ra ngoài chơi không em?
Tạ Ninh: Không có.
Trang Duyên vừa lòng: Vậy em ra cửa đón tôi đi.
Tạ Ninh:???
Trang Duyên: Đừng có gấp gáp, đi từ từ xuống, tôi mới ra khỏi cửa thôi, tí xíu nữa mới tới nơi.
Tạ Ninh cho rằng Trang Duyên lại muốn dẫn cậu ra ngoài, thay quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu.
Không nghĩ tới lần này Trang Duyên còn ôm theo một đống đồ, đứng ở cổng lớn cười cười nhìn cậu.
Tạ Ninh nghi hoặc: “Anh.....sao anh lại tới đây?”.
Trang Duyên cười khẽ một tiếng: “Hôm nay tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tới đây để ra mắt trưởng bối”.
Tạ Ninh:!!!
Tạ Ninh bị doạ thật rồi, lại nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Trang Duyên, còn ôm theo một đống đồ nữa, không khỏi hoang mang nhìn anh.
“Làm sao đấy?” Trang Duyên nhướng mày: “Không muốn mời tôi vào nhà à?”.
Không phải.” Tạ Ninh lúng ta lúng túng nói, hơn nửa ngày mới tìm được cái cớ: “Hôm nay ba mẹ tôi đều không có ở nhà.....”
Trang Duyên kỳ quái: “Bọn họ không ở nhà?”
Tạ Ninh gật gật đầu: “Bọn họ đã ra ngoài cùng với bác cả và bác gái đi thăm người thân họ hàng rồi”.
Trang Duyên lại hỏi: “Em không đi theo hả? Sao lại ở đây một mình?”.
Tạ Ninh nhỏ giọng trả lời: “Tôi.....!cũng không muốn đi lắm, ông nội bảo tôi ở lại với ông”
“Ông nội em còn ở à” Trang Duyên thoải mái nói: “Vậy thì lần này tôi ra mắt ông nội em trước vậy!”
Tạ Ninh: “……”
Nhìn vẻ mặt khó xử của Tạ Ninh, lại nhìn bộ dáng ngượng ngùng từ chối của cậu, Trang Duyên cảm thấy mình ghẹo cũng đủ rồi.
Anh cầm đống quà trên tay: “Không ghẹo em nữa, cho tôi vào đi nha, hôm nay tôi thay ông nội đến tặng quà”.
Tạ lão gia tử nhìn thấy anh, quả thật rất vui vẻ: “Cháu là......!thằng nhóc nhà bên kia đi”.
Mấy bức danh hoạ quý hiếm kia được mang đến thư phòng, Tạ lão gia tử liền cùng Trang Duyên trò chuyện trong thư phòng.
“Ông có nghe ông nội con nhắc tới con, ở trước mặt ổng khoe khoang ghê lắm, nhưng hôm nay gặp mặt, quả nhiên lớn lên không chỉ ưa nhìn, mà khí chất cũng chững chạc”.
Da mặt Trang Duyên rất dày, được Tạ lão gia tử khen như mặt, mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Cháu của ông cũng rất xuất sắc ạ”.
Đối mặt với ông nội của Tạ Ninh, Trang Duyên đã thu liễm lại bộ dáng không biết trời cao đất dày kia, còn dụ cho ông vui vẻ đến mức quên trời quên đất.
Tạ Ninh vốn dĩ chỉ định ngồi nghe bọn họ nói chuyện, ai ngờ trò qua chuyện lại một hồi, đề tài liền chuyển đến trên người cậu luôn.
Tạ lão gia tử tò mò hỏi: “Ông nghe tiểu Chung nói Ninh Ninh chạy xuống mở cửa cho con, con cùng với Ninh Ninh nhà chúng ra quen biết nhau à?”.
“Quen ạ” Trang Duyên liếc mắt một cái, cũng không nói bọn họ làm sao mà quen biết, chỉ nói: “Ninh.....Tạ Ninh tốt nghiệp từ đại học X, mà con cũng sinh viên của X đại”.
Tạ lão gia tử hiểu rõ gật gật đầu: “Nói như vậy, Ninh Ninh là đàn em của con?”
Trang Duyên bình tĩnh nói: “Đúng vậy ạ”.
Tạ lão gia tử vốn định mời Trang Duyên ở lại ăn cơm, nhưng Trang Duyên lại nói người trong nhà chờ.
Năm rồi người đi đến tặng quà đều là quản gia, năm ngoái Tạ gia cũng để cho chú Chung đi tặng.
Năm nay Trang Duyên đích thân đến nhà chúc tết, Tạ lão gia tử nghĩ nghĩ, gọi Tạ Ninh qua một bên.
“Ninh Ninh à” Tạ lão gia tử kéo tay cậu: “Hôm nay An An không có ở nhà, không ấy con thay mặt ông nội sang nhà người ta chúc Tết nha?”.
Tạ Ninh sửng sốt một chút: “Con đi ạ?”
Tạ lão gia tử cho rằng cậu không muốn ra ngoài: “Nếu con hôm nay không muốn ra ngoài, vậy thì thôi đi, cũng không nhất định là phải đi hôm nay”.
Tạ Ninh do dự một lát, nói: “Không có việc gì……vậy để con đi một chuyến”.
Tạ lão gia tử vỗ vỗ tay cậu, nói: “Nhà họ Trang là gia đình có nề nếp ngay thẳng chính trực, Trang lão gia tử lại là bạn thân thiết nhiều năm với ông, nhà bọn họ sẽ không làm khó con đâu”.
Tạ Ninh gật gật đầu, thầm nghĩ chắc Trang Duyên cũng sẽ không để người ta làm khó cậu đâu.
“Quà tết năm nay ông đã dặn tiểu Chung chuẩn bị xong rồi, con cứ mang đi là được” Tạ lão gia tử không yên tâm, lại dặn dò thêm hai câu: “Nếu thật sự thấy không quen, tặng quà xong thì quay về liền”.
Tạ Ninh nhất nhất đồng ý.
Trang Duyên biết là Tạ Ninh sẽ cùng anh đến nhà chúc tết, anh liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, anh bảo đảm với Tạ lão gia tử: “Ông nội yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ninh!”.
Lúc này anh trực tiếp gọi biệt danh “Ninh Ninh”, nhưng Tạ lão gia tử lại không chú ý.
Trang Duyên nói: “Cũng sắp tới giờ cơm tới, con làm chủ nhà, giữ Ninh Ninh ở lại cùng nhà con ăn cơm tối rồi sẽ đưa em ấy về”
Tạ lão gia tử vui tươi hớn hở đáp lại: “Ninh Ninh tính tình hướng nội, cũng không thích nói chuyện, con đừng buồn thằng bé”.
Tạ Ninh ở bên cạnh nhỏ giọng nói lại: “.....!Tôi không cần anh đưa về đâu”.
Trang Duyên giả vờ như mình chưa nghe gì hết.
Chờ đến khi hai người ra khỏi cửa Tạ gia, đi chưa được mấy bước, trên tay Tạ Ninh đột nhiên nhẹ đi.
Trang Duyên thay cậu cầm đống quà cáp, Tạ Ninh có chút do dự: “Tôi có thể tự cầm được”.
Trang Duyên nói: “Không sao, sức của tôi lớn”.
Tạ Ninh nhíu mày: “Nhưng đây là quà nhà tôi đem tặng, tôi cầm sẽ thích hợp hơn.....”
Trang Duyên nhướng mày: “Dù sao thì cũng sẽ tặng cho ông nội tôi, coi như bây giờ tôi nhận trước đi”.
Tạ Ninh còn muốn nói cái gì đó, lại Trang Duyên giành trước nói: “Đồ nặng như vậy, để em xách suốt đường đi như vậy, tôi sẽ đau lòng chết mất”.
Tạ Ninh lập tức nói không ra lời: “……”
Khoảng cách giữa hai nhà cũng đâu có xa, chỉ cách có vài căn nhà, mà mỗi nhà đều chiếm diện tích khá lớn, nếu đi bộ thì đúng là có hơi tốn sức.
Trang Duyên nói: “Em nhớ kỹ đường đi nhé, năm nay tôi sẽ ở nhà ông nội thêm mấy ngày, nếu em cảm thấy nhàm chán hoặc là nhớ tôi, liền tới nhà tìm tôi”.
Tạ Ninh: “……được”.
Một lát sau, Trang Duyên lại nói: “Vẫn là để tôi đến nhà tìm em đi, trước khi em tới tìm tôi thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ tìm cách chuồn ra ngoài”.
Tạ Ninh do dự nói: “Có cần phải phiền toái như vậy không?”
Không phiền toái.” Trang Duyên nghiêm túc nói: “Nếu như em đến tìm tôi mà tôi lại không có ở nhà, chẳng phải là khiến em đi một chuyến trắng tay hay sao?”.
Tạ Ninh lại gật gật đầu, một lát sau, cậu mới tỉnh táo lại, cậu thấy nhàm chán thì mắc mớ gì phải đến nhà tìm anh làm gì!
Chờ tới cổng lớn rồi, Tạ Ninh nhìn thấy trong sân toàn là xe với xe, có chút lo lắng liếm liếm môi: “Cái này, sao có nhiều người quá vậy?”.
“Hôm nay khách khứa hơi nhiều” Trang Duyên cười: “Tuy nhiên đợi lát nữa là về hết ấy mà, không có ở lại ăn cơm chiều đâu”.
Nhìn bộ dáng Tạ Ninh do dự đứng ở cửa, Trang Duyên nghiêng đầu nhìn cậu, cong khóe môi lên: “Sao vậy em? Lo lắng hả?”.
Tạ Ninh gật gật đầu: “Có một chút.”
Trang Duyên an ủi cậu: “Đừng lo lắng, ba mẹ còn có ông nội tôi rất thích những bạn nhỏ trầm tính và ngoan ngoãn giống như em, tính tình bọn họ cũng tốt lắm, sẽ không ăn thịt em đâu”.
( Editor: họ ko ăn, anh ăn)
Tạ Ninh lại là sửng sốt: “Ba mẹ anh cũng có ở nhà á?”
Nghe cậu hỏi như vậy, Trang Duyên có chút suy tư: “Nói như vậy, hôm nay chúng ta có được tính là ra mắt trưởng bối hai bên không?”.
Tạ Ninh: “……”
Cậu lập tức đỏ mặt, lôi kéo góc áo Trang Duyên để anh dừng bước.
Trang Duyên bật cười: “Sao thế em? Thẹn thùng hả?”.
Tạ Ninh không nói chuyện.
Trang Duyên nói tiếp: “Vừa rồi tôi chỉ chọc em thôi, muốn để cho em bớt căng thẳng”.
Tạ Ninh khóc không ra nước mắt: “……bị anh nói như vậy, tôi càng căng thẳng hơn nữa á”.
Trang Duyên: “……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...