Tạ Ninh trở lại nhà chính đúng vào dịp năm mới.
Chú Chung vừa nhìn thấy cậu đến liền cười tươi như hoa: “Lão gia tử ngóng trông cháu nãy giờ luôn đó”.
Vừa nói chuyện vừa xách hành lý của cậu: “Lần trước cháu nhờ Ngô Thụ đưa bánh hoa tuyết mềm tới, lão gia tử thích vô cùng, mỗi ngày đều phải ăn một miếng mới chịu nổi, mà sợ ăn nhiều quá sẽ hết mất”.
Tạ Ninh cười cười: “Ông nội thích ăn, vậy lần sau cháu sẽ mua nhiều hơn”.
“Cháu đưa cái gì lão gia tử cũng đều thích ăn hết” chú Chung đem hành lý của cậu lên phòng: “Căn phòng này mỗi ngày đều có người tới quét dọn sạch sẽ, cháu đến ngày nào cũng được, mọi lúc đều có thể ở được”.
Tạ Ninh nói: “Lần này con sẽ ở tới năm sau luôn......mà ông nội đâu? Đi ra ngoài rồi ạ?”.
Chung thúc thở dài: “Mới vừa ngủ thôi.
Hai ngày nay trời trở lạnh, cơ thể lão gia tử cũng không được tốt, hôm qua ngủ tới nữa đêm thì tỉnh lại sau đó vẫn không ngủ tiếp được, hôm nay ăn cơm trưa xong thì cảm thấy cả người đều mệt mỏi”.
Tạ Ninh nói: “Vậy đừng làm phiền ông, cứ để ông ngủ thêm một chút đi”.
Chung thúc liên tục gật đầu, cười đến mức mặt toàn là nếp nhăn: “Khi lão gia tử thức dậy nhìn thấy cháu, nhất định sẽ rất vui vẻ!”.
Tạ Ninh nhìn lướt qua căn phòng, đồ đạc trong phòng cũng không có bị thay đổi, giống y hệt như lúc cậu dọn đi.
Những chậu hoa vô danh cậu đặt ở ban công, cũng vươn cành lá của mình ra đón những tia nắng ấm áp ngày đông giá lạnh, vừa nhìn liền biết ngày thường chắc chắn được chăm sóc kĩ lưỡng.
Chú Chung nhìn Tạ Ninh treo quần áo vào trong tủ, lại nhìn thấy cậu đặt một con thỏ bông ở đầu giường, cười nói: “Chú cũng không biết tiểu thiếu gia thích thứ này luôn đó?”
Tạ Ninh sửng sốt, cậu cũng không biết tại sao mình lại mang nó tới đây.
Lúc thu dọn hành lý, cậu cảm thấy phải mang theo con thỏ bông này theo, thì mới có thể an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
“Rất đáng yêu, chỉ là có hơi nhỏ” Chú Chung nói: “Nếu là gấu bông thì phải lớn hơn một chút, ôm mới thoải mái”.
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Con vẫn thích cái này hơn” (editor: của lão công cho)
Tạ gia ít con cháu, Tạ lão gia tử dưới gối cũng chỉ có hai đứa con trai là Tạ Tôn và Tạ Kính, sau khi bà nội của Tạ Ninh qua đời cũng chưa từng có ý định tái hôn.
Hai đứa con trai sau khi kết hôn thì cũng lần lượt dọn ra ngoài, cũng có nhà riêng, những mỗi năm tết đến đều tụ họp về nhà lớn, cùng ăn tết với Tạ lão gia tử.
Đêm 30, ba mẹ Tạ cùng với bác lớn cũng lần lượt chạy về nhà lớn.
Cơm tất niên do nhà bếp chuẩn bị, nên Hạ Hoàn cùng với vợ của Tạ Tôn là Tô Cẩn Yến ngồi ở sofa phòng khách, một bên thì tán ngẫu một bên thì làm vằn thắn.
Làm vằn thắn là hoạt động đặc biệt trong ngày đón tết của nhà họ Tạ, vỏ và nhân bánh đã được nhà bếp chuẩn bị từ sớm, chỉ cần động tay gói lại mà xong.
Ngay cả Tạ lão gia tử cũng tham gia góp vui làm vài cái, sau đó nhanh tay nhét một đồng tiền vào trong nhân bánh.
Khi ăn cơm tất niên, ai cắn trúng được đồng tiền, thì người đó sẽ có được may mắn.
“Ninh Ninh đâu rồi? Sao cả ngày nay vẫn không thấy thằng bé đâu?” Tô Cẩn Yến cười cười nâng cằm nhìn về phía Hạ Hoàn.
Hạ Hoàn gói hơi chậm, nhăn mày lại nói: “Chắc là đang ở trong phòng, tính tình thằng bé vẫn buồn chán như vậy, cứ thích ở một mình suốt”.
Tô Cẩn Yến nói: “Yên tĩnh một chút cũng tốt, An An nhà chị lại thích ồn ào, đi chơi đến tối khuya tối mịt mới chịu về, kêu nó về sớm một chút thì nó lại nói là phải đi xã giao với công ty, không thể từ chối”.
Trong lòng Hạ Hoàn biết bà ta đang âm thầm khoe khoang con trai mình, giật giật khóe miệng, nở một nụ cười không quá thân thiện, cũng không tiếp câu chuyện này nữa.
Tô Cẩn Yến lại nói: “Quan hệ của em với Ninh Ninh vẫn còn lạnh nhạt à? Chị nói hai người dù gì thì cũng là mẹ con, nào có chuyện thù hận sâu sắc đâu.
Tính tình nó cố chấp, em chỉ cần nhượng bộ một chút, mọi chuyện đều sẽ qua thôi mà”.
Tươi cười trên mặt Hạ Hoàn biến mất.
Bà nhíu mày lại: “Chị cả, chị nói như vậy, mấy năm nay em vẫn chưa đủ nhượng bộ hay sao? Nó thích đàn ông, chẳng lẽ em còn phải đứng cười nhìn nó đi con đường sai trái hay sao?”.
Tô Cẩn Yến khuyên bà: “Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp nhiều năm như vậy rồi, sao có thể nói là con đường sai trái được?”.
Hạ Hoàn lạnh lùng: “Chị nhìn mọi người xung quanh thử đi, có thấy ai đi kết hôn đồng giới hay không? Em ngăn cản nó là vì muốn tốt cho nó!”.
“Con cháu thì có phúc của con cháu” Tô Cẩn Yến nhìn bộ dáng này của bà, giọng điệu cũng trở nên không được tốt lắm: “Em còn nhọc lòng làm gì?”.
Hạ Hoàn nhướng mày nhìn bà, nói: “Không phải con trai của chị, hiển nhiên là chị sẽ không nhọc lòng.
Nếu như Tạ An cũng thích đàn ông, chẳng lẽ chị không ngăn cản, rồi nhẹ nhàng mà chấp nhận hay sao?”
Tô Cẩn Yến bị những lời này làm cho nghẹn họng, bình tĩnh lại nói: “Nó cũng trưởng thành rồi, chỉ cần không giết người phạm pháp, chuyện khác nó tự khắc làm chủ, chị đương nhiên là tôn trọng quyết định của nó”.
Tạ An đã từng quen vài cô bạn gái, tính hướng thẳng tắp, Tô Cẩn Yến cũng không lo lắng vấn đề này.
Hạ Hoàn trong lòng cười lạnh.
Đứng nói chuyện thì không biết eo đau.
Ai mà không biết mỗi ngày Tô Cẩn Yến đều hối thúc Tạ An hết hôn, trông ngóng y sớm sinh con, hoàn hảo thừa kế khối sản nghiệp to lớn của Tạ gia.
Đêm 30 giao thừa, Hạ Hoàn cũng không muốn ầm ĩ với bà ta, cũng chẳng còn hứng thú để nói chuyện, buồn bực đứng dậy: “Chị cả chị gói trước đi, em đi xuống nhà bếp xem nồi gà hầm đã chín chưa”
Tô Cẩn Yến nhìn bộ dáng này của bà, quay đầu liền oán giận với Tạ Tôn.
Tạ Tôn dở khóc dở cười: “Em chọc vào tâm can của cô ấy làm gì, đó là chuyện nhà bọn họ, còn cần em nhọc lòng làm chi”.
Tô Cẩn Yến hừ một tiếng: “Ba cũng quá có lòng thiên vị Tạ Ninh, 10% cổ phần, cũng không thèm bàn bạc gì với chúng ta, nói chuyển liền trực tiếp chuyển cho Tạ Ninh, An An nhà chúng ta cực khổ làm nhiều năm ở công ty như vậy, có khác nào là đang làm thuê cho Tạ Ninh đâu”.
Tạ Tôn biết nhiều hơn so với Tô Cẩn Yến: lắc lắc đầu: “Đây là ba bồi thường cho Tạ Ninh.
Em cũng biết, lúc trước ba sợ anh và Tạ Kính tranh đấu với nhau, mới để cho Tạ Kính đi xuống phía Nam lập nghiệp, Hạ Hoàn cũng dẫn Tạ Ninh đi theo, ba với đứa cháu nội này suốt mấy năm trời mới gặp được một vài lần, trong lòng cũng nghĩ, biết đâu Tạ Ninh ở phía Nam......”
Hắn tạm dừng một chút, không nói tiếp, ngược lại nói: “Tạ Ninh đối với chuyện thương trường dốt đặc cán mai, ba hiển nhiên là không có ý nghĩ muốn bồi dưỡng nó, còn về phần thiên vị thì cũng chỉ là do yêu thích đứa cháu nội này, Tạ An mới là người thừa kế mà ba ngầm thừa nhận”.
Tô Cẩn Yến lên tiếng: “An An nhà chúng ta vốn dĩ đã vô cùng xuất sắc”.
Tạ Tôn lại nói: “Đợi lát nữa khi ba ở đây, em nói chuyện nhớ để ý một chút, đừng kích thích Hạ Hoàn, đây là tâm bệnh không thể chữa của cô ấy, chúng ta đừng nhúng tay vào, mọi người an ổn mà đón năm mới”.
Tô Cẩn Yến bị hắn giáo huấn hết nữa ngày, không tình nguyện gật gật đầu: “Biết rồi”.
Có Tạ lão gia tử toạ trấn, bữa cơm tất niên này coi như cũng khá hài hòa.
Tạ Tôn dẫn đầu, mọi người đứng lên nói vài lời chúc, lại chúc Tạ lão gia tử năm mới vui vẻ.
Chờ Tạ Ninh nói xong, dì Dung bưng vằn thắn lại, múc vài cái vào chén cho mọi người: “Đây là do mọi tự cùng nhau tự tay làm, phúc khí tràn đầy”.
Tạ Kính chọc chọc một cái vằn thắn sắp tràn cả nhân ra ngoài: “Cái này chắc chắn là do Hạ Hoàn gói”.
Hạ Hoàn quay đầu liếc nhìn một cái, đưa tay nhéo nhéo thịt trên cánh tay của ông, bực mình nói: “Nếu anh chê thì đưa đây em tự ăn”.
Tạ Kính vội nói: “Không chê, anh ăn, anh ăn mà”.
Tạ lão gia tử cười cười nhìn bọn họ ầm ĩ, ngược lại có cảm giác vui vẻ của một gia đình.
Tạ Ninh cắn một miếng vằn thắn trong chén, răng đột nhiên cắn trúng thứ gì đó cứng cứng.
Giống như là đá, cúi đầu xem thử, lại phát hiện là cái tiền đồng.
Tạ lão gia tử cười ha hả nói: “Ông gói cái đồng tiền này, năm nay bị con ăn trúng mất rồi”.
Mọi người đều hùa theo nói: “Là điềm tốt!”.
Ngôn Tình Hài
Tạ lão gia tử nói: “Ninh Ninh đây là may mắn của con, sang năm nhất định sẽ gặp được những điều tốt đẹp”.
Tạ Ninh cũng cười cười với mọi người.
Không hiểu tại sao, cậu đột nhiên nghĩ đến, gặp được Trang Duyên, đối với cậu mà nói có phải là gặp được điều tốt đẹp hay không.
...
Giao thừa đêm 30 trời đổ tuyết.
Ở cửa sổ cũng tụ lại một lớp tuyết mỏng, Tạ Ninh dựa người vào cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tuyết rơi tán loạn bên ngoài một hồi.
Nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệnh quá lớn, trên cửa kính đã bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, dường như nó đang cố làm mờ đi khung cảnh bên ngoài.
Thông báo trong điện thoại vang lên, Tạ Ninh vừa nhìn, liền nhìn thấy là Trang Duyên gửi ảnh qua.
Anh làm lại trò cũ, đắp một con thỏ tuyết, tuy nhiên con thỏ tuyết lần này có hơi nhỏ hơn, đại khái to bằng một cái ly.
Trang Duyên: Hôm nay tuyết rơi không đủ nhiều, chỉ có thể làm một con nhỏ cho em, có thích không?
Trang Duyên là đạo diễn, chụp ảnh là kiến thức cơ bản, cho dù không sử dụng đến bộ lọc, mà chỉ cần dùng camera của điện thoại di động, mặc kệ là bố cục hay hình ảnh đều khiến người nhìn phải sáng mắt.
Trong bức ảnh, thỏ tuyết được anh đặt trong lòng bàn tay, sau lưng là tranh chữ lộn ngược lại dán lên tường.
Tạ Ninh: Thỏ tuyết làm không được đẹp lắm, như ảnh chụp thì khá oke đó.
Trang Duyên nhanh chóng trả lời tin nhắn: Muốn đem thỏ tiên sinh nâng niu trong lòng bàn tay.
Tạ Ninh nhìn dòng tin nhắn này, chả hiểu sao mặt lại đỏ bừng lên.
Cậu từ từ thở hắt ra, trả lời Trang Duyên bằng dấu ba chấm.
Tạ Ninh:...
Trang Duyên: Em còn chưa trả lời tôi kìa, có thích không?
Tạ Ninh:…… Thích.
Cậu nhìn ảnh chụp, đột nhiên buông di động xuống, dùng ngón tay vẽ vẽ lên cửa sổ bị bao phủ đầy sương.
Tạ Ninh có kỹ năng cơ bản vững chắc, chỉ với vài nét ít ỏi, đã vẽ ra được một con cá voi xanh.
Sợ sương mù trên cửa sổ sẽ nhanh chóng tan đi, cậu nhanh tay chụp lại hình ảnh, gửi qua cho Trang Duyên.
Trang Duyên không ngờ là mình còn có thể nhận lại được một phần quà đáp lễ, anh cười khẽ một tiếng, ôm trai tim đang mềm nhũn của mình.
Trang Duyên: Em như vậy chẳng lẽ muốn cho Lam Kình tiên sinh nhảy từ cửa sổ vào hả?
Tạ Ninh:……
Trang Duyên: Chuyện này đúng là có chút khó khăn à nha.
Tạ Ninh: Anh nghĩ hơi bị nhiều rồi đó.
Trang Duyên: Tuy rằng em không có hỏi, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi cũng rất rất thích món quà của em.
“Ninh Ninh!” Tạ Ninh còn chưa kịp trả lời tin nhắn, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, ý cười trên mặt còn chưa kịp thu: “Ông nội, sao ông lại ra đây?”.
Tạ lão gia tử cười nói: “Con ngẩn ngơ ở đây làm gì vậy, suy nghĩ cái gì đó, vui ra mặt luôn rồi kìa”.
Tạ Ninh lắc lắc đầu: “Con chỉ nói chuyện phiếm với một người bạn thôi à”.
Tạ lão gia tử “À” một tiếng, không có hỏi tiếp, ngược lại đưa một tập văn kiện qua.
Tạ Ninh giơ hai tay nhận lấy, nhìn chữ trên trang bìa, kinh ngạc: “Đây là.....”.
Là hợp đồng mua nhà.
Tạ lão gia tử hỏi: “Ông nghe nói con gần đây đã dọn tới biệt thự Hồ Tân ở?”.
Tạ Ninh: “Đúng ạ”.
Tạ lão gia tử lại nói: “Chỗ đó tuy rằng không tồi, nhưng biệt thự quá lớn, con thì không thích có nhiều người trong nhà, ở có một mình, cũng quá trống trải, cũng quá cô đơn”.
Tạ Ninh chỉ lắc đầu: “Con ở đó rất tốt”.
Tạ lão gia tử giọng điệu ôn nhu: “Đây là căn hộ dành cho một gia đình, không nhỏ như căn hộ đơn lẻ, cũng không quá lớn như biệt thự Hồ Tân, rất thích hợp cho cặp vợ chồng hay người yêu đến ở, đây là quà mừng năm mới ông nội tặng cho con”.
Tạ Ninh vội vàng nói: “Con và Từ Thanh đã chia tay rồi”.
“Cái cũ không đi, cái mới làm sao đến” Tạ lão gia tử cười: “Ông nội vốn dĩ không thích cái thằng nhà họ Từ kia, quá tùy tiện, ông nội không ngại con thích đàn ông, nhưng cũng không tán thành cho con ở bên cạnh nó, con với nó, không phải là người cùng một thế giới”.
Vẻ mặt Tạ Ninh hơi động.
Mấy năm nay, cậu quen Từ Thanh làm bạn trai mình để tránh mấy buổi xem mắt mà Hạ Hoàn sắp xếp cho cậu, Tạ lão gia tử chưa từng bày tỏ thái độ, đây là lần đầu tiên cậu biết, trong lòng Tạ lão gia tử chưa từng xem trọng Từ Thanh.
Tạ lão gia tử nói tiếp: “Mặc kệ là cháu thích đàn ông hay phụ nữ, ông chưa từng có ý kiến, ông chỉ hy vọng, Ninh Ninh nhà chúng ta có thể tìm được một người thật sự yêu thương con, cũng là một người xứng đáng để con yêu, sống vui vẻ hạnh phúc đến hết cuộc đời này”.
Tạ Ninh nghe ông nội nói như vậy cái mũi bỗng chua xót, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
“Căn hộ này, là ông chuẩn bị cho con và người yêu tương lai của con” Tạ lão gia tử cười nói: “Hai người ở không chật, mà một người ở cũng không thấy trống trải.
Vị trí cũng khá tốt, giao thông thuận tiện, cách đó không xa có khu trung tâm mua sắm, tìm khắp thành phố này, cũng không tìm được chỗ nào tốt như vậy đâu, con mau nhận đi”.
Tạ Ninh nhìn Tạ lão gia tử, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng: “Cảm ơn ông nội....”
“Người một nhà, còn nói cảm ơn cái gì”.
Tạ lão gia tử cười cười lắc đầu: “Con mới chào đời được hai năm, ba của con bị ông bắt đi xuống phía Nam, mẹ con không yên tâm, một hai đòi phải đi theo.
Tuy ta muốn giữ con lại nuôi dạy bên người, nhưng làm như vậy chẳng khác nào chia rẽ một nhà ba người các con....”
Tạ lão gia tử nói rồi thở dài, nheo nheo đôi mắt: “Nếu năm đó ông giữ con ở lại thì tốt rồi, hai ông cháu ta mỗi năm đón năm mới đều có thể nhìn thấy mặt nhau”.
Tạ Ninh cúi đầu, nói: “Đều là chuyện quá khứ, không phải hiện tại con đang ở bên cạnh ông sao?”.
Tạ lão gia tử gật đầu: “Chuyện quá khứ, nếu đã qua rồi, cũng không nhắc lại nữa.”
Tạ Ninh nhìn hợp đồng mua nhà trong tay, còn hơi do dự: “Món quà này lớn quá, anh họ bên kia.....”
“Lớn đâu mà lớn” Tạ lão gia tử biết cậu đang lo lắng cái gì, nói: “Quà năm mới của An An là một chiếc xe, phiên bản giới hạn, nó thích lắm.
Vốn dĩ ông cũng định tặng cho con một chiếc xe, nhưng nhớ ra là con còn chưa có bằng lái, liền đổi thành căn nhà này.
Ông không có bên nặng bên nhẹ đâu”.
Lúc này Tạ Ninh mới yên tậm, nhận lấy món quà năm mới này.
Nói chuyện với Tạ lão gia tử một hồi, di động liên tục rung lên.
Tạ Ninh mở ra nhìn, là Trang Duyên gửi mấy tấm ảnh qua, hình như là anh đang ở bên ngoài, chụp liên tiếp mấy tấm cảnh tuyết rơi trong đêm.
Không hiểu sao Tạ Ninh lại cảm thấy có mấy cảnh hơi bị quen mắt.
Trang Duyên: Em đang ở nhà chính ăn tết hả?
Tạ Ninh: Ừm.
Trang Duyên: ông nội của tôi cũng ở khu nhà chính, ông cùng với Tạ lão gia tử là bạn câu cá.
Tạ Ninh sửng sốt: bạn câu cá?
Trang Duyên: Ừm.
Bạn cùng nhau câu cá, hai ngày trước bọn họ còn hẹn nhau đi câu cá.
Ra là vậy.
Tạ Ninh còn chưa kịp trả lời, Trang Duyên đã nhanh chóng gửi tin nhắn qua: Hôm nay tôi cũng ăn tết cùng ông nội ở đây nè.
Tạ Ninh hơi hơi mở to hai mắt, nói vậy nghĩa là......
Trang Duyên: Tôi cũng ở nhà chính.
Trang Duyên: Dường như còn cách em rất gần.
Trang Duyên: Em có muốn nhìn thấy tôi không?
Tạ Ninh: Đã trễ lắm rồi.....
Trang Duyên: Vừa lúc cùng nhau đón năm mới.
Tạ Ninh cầm điện thoại trong tay, không ngờ còn có chút động tâm.
Trang Duyên lại nói: Bây giờ em không muốn nhìn thấy thì cũng không kịp nữa rồi.
Trang Duyên: Lam Kình tiên sinh không thể nhảy cửa sổ vào nhà em được, nhưng bây giờ ngài ấy đang chạy đến trước cổng nhà em đây.
Tạ Ninh hoảng hồn:!!!
Cậu theo bản năng nhìn từ cửa sổ ra cổng lớn bên ngoài, nhưng lại bị cây cối trong vườn chắn tầm nhìn.
Trang Duyên: Tôi chờ em.
Chờ Tạ Ninh lấy lại tinh thần, hốt hoảng chạy ra ngoài cổng lớn, mới phát hiện bản thân đang nắm chặt cái điện thoại, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngoài cổng lớn, cả người Trang Duyên dính đầy bông tuyết, hai tay đút trong túi áo, trong cơn gió lạnh lẽo và bông tuyết tung bay hoà quyện vào nhau, anh đang đứng đó cong đôi môi nhìn cậu.
Anh mỉm cười nhìn cậu, trong đôi mắt tựa như chứa nghìn vạn ngôi sao lấp lánh.
“Ninh Ninh ơi, năm mới vui vẻ nha”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...