Bãi biển Thùy Dương xanh rì, dưới hàng liễu rũ là
một con đường thẳng tắp chạy dài từ biển lên một ngọn đồi nhỏ. Người
khách lạ nhìn quanh lẩm bẩm:
– Ðúng là đây rồi mà! À. Khách sạn Thủy Tiên...
– Bé ơi! Làm ơn cho cô hỏi.
Chú bé bán vé số nhanh nhẩu:
– Cô hỏi chi ạ?
– Bé có biết khách sạn Thủy Tiên đâu không?
– Ðằng sau trái đồi này. Nhưng cô đến đó làm gì?
– Có chuyện.
– Chuyện gì?
– Cô dự sinh nhật của người bạn.
Chú bé liến thoắng:
– Hình như cô ở xa đến?
Cô gái cười xoa đầu chú bé:
– Cháu thông minh quá!
– Nè! Cô mua giùm cháu ít tờ vé số. Cháu tiết lộ cho cô bí mật này.
– Cái gì mà bí mật? Ở đâu?
– Thì cô mua giùm rồi cháu mới nói...
Nhìn vẻ trẻ con của chú bé, cô gái vui vẻ cầm lấy xấp giấy số của cậu bé, rồi mở ví trả tiền. Chú bé cười rối rít:
– Cô đến đó ở lâu không? Cháu nghe đồn ở đó có ma đấy. Ghê lắm!
Cô gái mở to mắt:
– Có chuyện ấy ư? Ai nói mà cháu biết...
– Thôi cô đi đi... Có người nói cho cháu biết mà.
Cô gái ngẩn người một tí, quay nhìn biển xanh, con
đường thật đẹp. Bóng chú bé đã mất hút. Gỡ cặp kính to đen ôm lấy khuôn
mặt thon thả ra, nàng xách vali đi vòng qua bên kia đồi. Bên trên nắng
đã rãi vàng nhuộm lá cây một vàng vàng óng ánh. Mới sáng mà trời đã lên
cao báo hiệu một ngày nắng gắt.
... Biệt thự Thủy Tiên, một khách sạn to lớn sừng
sững trước mặt. Cô gái đi nhanh vào bên trong. Khách khứa khá đông. Cô
dõi đôi mắt tìm người quen:
– Ôi! Hải Thi bạn mới đến...
Cô gái Hải Thi cười lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp non tơ, làm mọi người chú ý:
– Thủy Tiên tôi tìm bạn mệt muốn phờ râu luôn hà. Nhà thì to nhưng ẩn sâu phía sau đồi nên...
– Khó tìm phải không? Mình không biết sao lúc ấy bà nội mình không cho xây quay ra biển thì đẹp biết dường nào. Bà ấy lại
đem tuốt lên đây... Nhưng...
Cô gái ngắt lời Thủy Tiên:
– Nhưng ở đây mình thấy nó thơ mộng hơn đấy.
Hải Thi lại cười thật hồn nhiên; Thủy Tiên kéo tay bạn đi:
– Thôi vào đây nhập tiệc kẻo trễ rồi Hải Thi. Xong
xuôi chiều nay chúng ta đi hỏi nhà, còn nhiều điều...tâm sự.... cho bạn
nghe nữa mà.
– Ừ!
Ðưa bạn vào trong, Thủy Tiên quay ra cùng ông Tính
mời khách khứa dự tiệc. Rượu Champagne nổ giòn. Mọi người nâng ly. Khải
Trọng cười to:
– Xin mời nữ chủ nâng ly chúc mừng.
Thủy Tiên thật xinh đẹp trong bộ đầm voan vàng óng
ánh. Trông cô như một nàng tiên xinh xắn, nhẹ nhàng lướt trên tấm thảm
nhung. Cô phùng má gắn lấy hơi... Mọi người cười vang. Ông Tính đi tới:
– Xin mời... xin mời...
Ông cất lời trịnh trọng:
– Ðây là Thủy Tiên, ái nữ của tôi vừa tròn mười chín cái xuân xanh...
Khải Trọng bước đến thận trọng đứng bên ông Tính:
– Thưa bác con xin mừng cô Thủy Tiên trước. Ðây là quà của con tặng Thủy Tiên.
– Thủy Tiên con nhận đi.
Thủy Tiên e ấp nhìn Khải Trọng thật trìu mến:
– Cám ơn anh.
Hoàng Anh la lên:
– Ê! Khải Trọng tặng quà gì cho cô ấy. Mau mở ra xem đi. Có phải là quà cưới không? Ðừng có giấu tụi này nha.
– Anh đừng có vô duyên quá vậy Hoàng Anh. Ai đời lại đi xem quà của người khác.
Hoàng Anh quay lại chỗ phát ra tiếng nói:
– Thì ra là cô... Ở đây tôi cũng gặp cô... đã không ưa mà gặp hoài.
Một cô gái ăn mặt thật model kiểu Hàn Quốc, tóc tai bù xù, nét mặt rạng rỡ, kênh kiệu:
– Xí! Bộ tôi thích gặp anh lắm hả! Cái mặt thấy ghét.
– Ly Ly! Một chút tôi cho cô về bộ. Coi ai thấy ghét cho biết.
– Xì! Tôi nhờ anh Khải Trọng đưa về, cần gì cái bản... bản mặt của anh, hảm tài...
– Cô... cô... cô nhớ à nghen.
Hoàng Anh tức tối, nói lắp làm mọi người phì cười. Thủy Tiên vội ngăn ra:
– Thôi mấy bạn vào đây chúng ta cùng hát Karaoke nha. Ðừng có cãi nữa mà.
– Ừ! Ði liền.
Ly Ly nhảy chân sáo vào phòng Karaoke trước, có tìm một chỗ ngồi vắt vẻo... Mọi người vào yên vị, Hoàng Anh liếc xéo Ly Ly. Thủy Tiên kéo Hải Thi vào giới thiệu với mọi người:
– Ðây là Hải Thi bạn của mình. Cô ấy vào đây giúp mình trong việc quản lý khách sạn này.
Hoàng Anh cười bước đến giơ tay định bắt tay Hải
Thi, liền bị Ly Ly ném chiếc bánh bông lan có dính kem vào tay nghe
cái...bộp... làm anh cụt hứng:
– Hân hạnh được làm quen...
– Xí! Thấy người đẹp là tươm tướp ngay. Cái thứ...
– Thứ gì! Tôi không chọc ghẹo cô à nghen.
– Chọc tôi để tôi đánh anh... nhừ như cái mền...
– Con gái gì mà dữ như bà chằn. Hở là động tay động chân... Tôi đảm bảo cô sẽ bị...ống chề..., ai mà dám cưới sư tử Hà Ðông về nhà có ngày...
Ly Ly nhảy xuống đất đứng chống nạnh hai tay, trừng mắt nhìn Hoàng Anh, tay ngoắt ngoắt:
– Này! Nói đã chưa... tính hạ uy tín tôi trước mặt người khác hả. Có ngày làm sao?
Hoàng Anh đứng im như trời trồng chỉ có đôi mắt là chớp lia lịa. Bỗng Ly Ly quay sang kéo Nhã Thi đến ngồi cạnh cô:
– Chị Nhà Thi dễ thương quá. Chị đừng có chơi với anh chàng...madman ấy, anh ta bị tế giếng hồi nhỏ đấy.
Mọi người cười ồ lên. Thủy Tiên chen vào:
– Thôi chúng ta hát đi.
Ly Ly đề nghị:
– Thủy Tiên ơi bạn khai mạc trước đi.
– Nhã Thi hát với mình bài gì đi.
– Bài...Mùa thu lá bay... hay lắm. Hoàng Anh lên tiếng đề nghị.
– Xời ơi! Xưa như trái đất, cổ lỗ như vạn lý tường thành, còn bài nào cũ hơn nữa không ông trời!
Ly Ly kéo dài giọng châm chọc Hoàng Anh. Khải Trọng cười:
– Thôi Thủy Tiên...khai vị.... đi em.
– Tất cả lặng im đi.
Thủy Tiên chờ nhạc, cô đứng lên, bước tới gần màn
hình, cô bắt đầu hát bài hát cô yêu thích. Chất giọng trong veo, Thủy
Tiên hát say sưa bài Phố Hoa:
Nụ hoa thắm những giọt sương ban mai, nhìn làn mây
trắng đang nhẹ trôi chân trời. Thênh thang phố hoa nắng vừa lên bối rối. Anh đi với em dưới trời hoa anh hởi.
Nụ hôn đó những lời yêu mê say. Là mùa xuân mãi mãi chỉ cần em bên người. Ðôi khi hờn ghen đôi khi giận nhau vu vơ. Nhưng
trong lòng em con tim tình yêu trao anh...
Thủy Tiên vừa hát cô vừa nhảy nhịp nhàng theo điệu
nhạc. Bước chăn thoăn thoắt, Thủy Tiên để hết tâm trí vào tiếng nhạc
mượt mà. Mọi người nhìn theo bước chân cô lướt trên sản gạch thán phục.
Thủy Tiên bước đến gần màn hình vừa nhảy vừa hát:
– Một ngày nắng rơi hồng má em cười. Em như nàng tiên bao câu chuyện xưa giống ước mơ. Một lời nói...
Tiếng hát bỗng im bặt. Thủy Tiên đứng khựng lại,
chiếc micro trên tay cô rơi xuống sàn nhà đánh...bốp... một tiếng... Qua khung cửa kính, cô thấy một bà già từ phòng đối diện chống gậy đi tới.
Bà lão mặc bộ đồ sẫm màu đen. Ôi bộ đồ màu đen... Sao giống bà nội của
mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng làm Thủy Tiên bủn rủn. Cô sững
người nhìn trân trối qua khung cửa, bà lão vẫn đi tới gần hơn, mái tóc
bà bạc trắng lơ thơ mấy sợi. Ôi! Thật lạ tóc bà xỏa dài xuống tới đất.
Bà run rẩy đứng ngoài cửa sờ soạng, rờ rẫm trên tấm kính, một tay chống
gậy... Tay bà nhăn nheo, một tay ngoắt ngoắt vẫy vẫy như gọi Thủy Tiên
mở cửa cho bà vào.
Thủy Tiên nhón chân lên nhìn kỹ. Mọi người thấy làm lạ. Máy vẫn hát, màn hình vẫn chiếu... Thủy Tiên nhìn chăm chăm vào cửa kính. Ðúng là bà nội. Trời ơi! Bà nội còn sống... Mắt bà nhìn cô đăm
đăm, miệng bà mấp máy như bảo cô điều gì đó. Bà còn sống hay là hồn ma
hiện trước mắt cô. Thủy Tiên nhìn miệng bà mấp máy, mắt bà chớp chớp.
Máu cô như đặc lại vì sợ, miệng rú lên khi thấy bà lão như định gỡ cánh
cửa ra:
– Trời ơi! Ma...
Hét lên một tiếng, Thủy Tiên từ từ khụy xuống ngất
đi trước bao cặp mắt đấy ngạc nhiên của đám bạn. Khải Trọng vội vã chạy
đến ôm xốc Thủy Tiên lên.
Nhà Thi cũng vội vã chạy theo anh đưa Thủy Tiên về phòng của cô. Ly Ly hoảng hốt nhìn Hoàng Anh đang tắt màn hình cô hỏi nhỏ:
– Lúc nảy anh có nghe Thủy Tiên nói gì không?
– Hình như cô ấy gặp ma.
– Chắc cô ấy bị bệnh quá. Ma có gì ở đây!
Hoàng Anh hỏi Ly Ly:
– Cô có sợ ma không? Í mà quên cô với ma là dòng họ mà?
– Anh nói sao? Ly Ly đang suy nghĩ về chuyện của
Thủy Tiên. Cô chạy ra bên ngoài nhìn quanh quất. Tất cả đều vắng lặng.
Các căn phòng đều đóng kính.
Ly Ly hơi sợ sợ. Cô chạy vội vào phòng Karaoke,
Hoàng Anh đã ra khỏi từ lúc nào. Cô hoảng quá xách ví chạy băng đi tìm
mọi người, từ trong ngõ một hành lang cô chạm phải một bà già. Cả hai
ngã lăn kềnh ra.
Ối! Trời ơi.
Ly Ly chưa kịp hoàng hồn thì bà già đã bò dậy và biến mất sau cánh cửa đóng kín im ỉm phía sau lưng cô.
– Trời ơi! Ma... ma...
– Sao, cô gặp ma rồi hả? Hoàng Anh cười nham nhở nhìn bộ dạng của Ly Ly.
Chân cô bị trầy rướm máu. Cô đi cà nhắc. Tóc tai càng bù xù hơn. Miệng Ly Ly mếu xệch:
– Anh ác lắm. Tự dưng bỏ tôi một mình. Tôi vừa chạm phải...
– Người chứ gì?
– Sao anh biết?
– Thì đây là khách sạn chỗ nào mà không có người.
Cô làm gì mà giữa ban ngày ban mặt lại hét lên ma... ma... thật khó coi. Lúc nãy tôi tưởng cô họ hàng với ma nên để cô ở lại tâm tình với nó...
Nào dè cô nhát như thỏ mà bày đặt dữ... Sợ chưa?
Ly Ly xoa xoa chỗ đau:
– Anh đền đi! Chân tôi trầy hết rồi. Công tôi châm
chút bao ngày... bây giờ làm sao? Ư! Lúc nãy anh mới bảo tôi là quỷ phải không? Quỷ nè... Quỷ nè!....
Vừa nói Ly Ly vừa đấm túi bụi vào lưng Hoàng Anh, anh nhăn mặt:
– Nè! Không giỡn nữa, lúc nãy tôi nghe cô hét lên cái gì vậy?
– Ma! Tôi thấy rõ ràng một bà lão đụng tôi té nhào. Tôi chưa kịp nhìn kỹ do đau quá, quay lại thì bà ấy biến mất sau cánh
cửa này.
Hoàng Anh lẩm bẩm:
– Lạ thật... Lạ thật... Lúc này Thủy Tiên bất tỉnh không phải cô ấy bệnh...
Mình nghe cô ấy hét lên:
Ma... ma...
– Anh lẩm bẩm cái gì vậy. Quỷ ám anh à? Tôi gặp ma chứ anh có gặp ma đâu mà bị nó hớp hồn.
– Cô ăn nói cẩn thận... Hình như ở khách sạn này có ma thật. Nó kìa...
Hoàng Anh vừa nói vừa chỉ rồi bỏ chạy. Ly Ly hoảng hồn không thấy gì cả cũng chạy theo anh té khói.
Thủy Tiên mơ màng, đầu óc quay cuồng, tâm trí lộn
xộn điên đảo... Cô đã bắt gặp bà nội, bà nắm tay cô kéo đi... Lúc đầu
Thủy Tiên sợ hãi không chịu đi theo... Cô không dám nhìn bà nội:
– Bà nội đây mà, bà không hại cháy đâu? Lại đây bà thương.
Bà đứng yên trên thảm hoa chi chít những bông hoa
như chiếc lồng đèn tí xíu treo lủng lẳng đủ màu sắc. Trông bà rất đẹp
như một nàng tiên, bà vẫy vẫy gọi cô:
– Theo bà đi chơi nhà Thủy Tiên... Theo bà...
Tiếng bà thanh thanh, bà lướt đến gần giơ tay cho
cô nắm. Thủy Tiên như bị thôi miên, cô bước từ từ lên thảm hoa. Khoái
chí vì hoa đẹp dưới chân, vì đi trên tấm thảm bay khắp thế gian cùng bà
tiên. Thủy Tiên sung sướng. Cô chợt ngẩng lên bà tiên đẹp biến mất tự
bao giờ, trước mắt cô là một bà lão hình dạng xấu xí, mặt mày hung ác,
một mụ phù thủy hay quỷ dạ xoa. Thủy Tiên lại hét lên:
– Bớ... người ta. Cứu... cứu tôi...
Chân đạp đành đạch vào thành giường. Thủy Tiên ú ớ lăn lộn làm mọi người vây quanh thất kinh. Bà Thủy ôm con mà lắc:
– Thủy Tiên... Thủy Tiên con làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi con!
Thủy Tiên bật dậy ngơ ngác:
– Con đang ở đâu đây hở mẹ?
– Ở nhà của mình. Con làm sao vậy hở Thủy Tiên?
Thủy Tiên ngơ ngác hết nhìn mẹ lại nhìn cha. Ông Tính lo lắng:
– Sao đang hát vui vẻ con lại ngất xỉu. Con bị bệnh à? Không nói... để cha mẹ gọi bác sĩ trị cho con. Từ nhỏ đến giờ có khi nào con bị ngất đâu.
Xung quanh là Hoàng Anh, Ly Ly, Khải Trọng và cả
Hải Thi đều tỏ vẻ lo lắng... Nhìn họ, Thủy Tiên chợt nhớ lại. Cô kể lại
điều mà mình đã nghe thấy lúc nãy:
– Con đang hát, bà nội đứng ngoài cửa vẫy con. Con thấy nội hiển hiện như đang còn sống.
Ông Tính lẩm bẩm hỏi đám bạn Thủy Tiên:
– Các cháu có trông thấy không?
– Dạ! Không.
– Có lẽ Thủy Tiên bị bệnh thì phải?
Thủy Tiên lắc đầu:
– Cha ơi! Con không có bệnh, con thấy bà nội rõ
ràng, da bà nhăn nheo, tóc bạc trắng, đôi mắt nhìn con đăm đăm, tay bà
vẫy vẫy... À miệng còn mấp máy...
Hình như bà bảo con mở cửa cho bà ấy vào.
– Thật ư? Chẳng lẻ nào...
Mẹ Thủy Tiên lẩm bẩm. Ông Tính nạt:
– Em nói nhảm gì vậy? Anh không tin là có ma. Thời đại này rồi ai mà tin ba cái chuyện nhảm nhí ấy. Vả lại...
Ông Tính ngưng bặt, ông đang tính toán điều gì thì phải. Mắt ông lúng liếng nhìn quanh như sợ ai thì phải... Ông cười nói lớn:
– Các cháu à! Chắc là Thủy Tiên bị bệnh rồi. Cậu
Khải Trọng mau đi gọi bác sĩ về đây giùm bác để lâu nguy hiểm... Bác
nghĩ chuyện này không có gì đâu?
Thật ra chắc là Thủy Tiên bị ám ảnh...
Khải Trong hỏi vẻ ngơ ngác:
– Aùm ảnh điều gì hở bác?
– Thì chuyện gia đình mà...
– Nhưng bác ơi! Con tin là có ma...
Ly Ly nãy giờ nghe Thủy Tiên kể, cô bán tín bán nghi nên lên tiếng:
– Hử! Cháu nói sao?
– Thưa bác cô ấy thấy gà hóa cuốc đấy. Ðừng tin. Hoàng Anh xen ngang.
Ly Ly xô anh ra làm Hoàng Anh chới với suýt ngã:
– Lúc nãy cũng tại cái anh quỷ này mà con phải đụng bà ấy... đúng rồi giống bà già mà Thủy Tiên kể. Mọi người xô chạy theo
Thủy Tiên. Hoàng Anh tắt máy, con và anh ấy cải nhau, Hoàng Anh bỏ đi,
nhìn phòng karaoke vắng ngắt, con liền chạy ra ngoài đụng một người. Ðây chân con còn rướm máy nè...
Bà Thủy chăm chú lắng tai nghe:
– Con gặp tận mắt ư?
– Con nhìn thấy kỹ người đó không?
Mọi người hỏi dồn. Có tiếng cười cợt:
– Ma mà đụng được à? Xạo ghê!
– Cái gì mà xạo? Tôi không bảo đó là ma nhưng vừa
lồm cồm bò dậy định xin lỗi bà ấy thì bỗng dưng bà đã biến mất ngay sau
bức tường trước mắt tôi, làm sao mà tôi không sợ cho được.
Bà Thủy nhìn ông Tính đăm đăm vẻ lo sợ:
– Không lẽ mẹ còn giận chuyện cũ hở anh?
Ông Tính lắc đầu trầm ngâm:
– Giận thì giận, người chết thì đã chết rồi. Chết là hết. Cát bụi trở về cát bụi.
Hồn phách tiêu tan...
– Nhưng nếu là hồn oan thì không tiêu tan mà về báo oán thì sao?
Ông Tính lặng lẽ ngồi xuống nói giọng ưu tư:
– Thật ra mình đâu có lỗi gì với mẹ, chỉ tại...
Thủy Tiên ngồi dậy nghe cha mẹ nói nãy giờ cô chẳng hiểu gì cả:
– Thế ra chuyện nội mất có điều gì bí ẩn phải không cha? Cha mẹ kể cho con nghe đi?
Ông Tính cất giọng u buồn não ruột:
– Cha đâu muốn giấu con, điều này cũng rất bình
thường như bao chuyện xảy ra trong những gia đình khác, nhưng cha ngại
kể ra khiến các bạn con cười chê gia đình ta... nhất là Khải Trọng cậu
ấy...
– Nếu cha xem anh ấy là thành viên trong gia đình,
thì anh ấy càng biết rõ hơn ai hết để giải quyết giúp cha mọi công
việc... Còn đây là những bạn thân của con sẽ phụ giúp chúng ta quản lý
khách sạn Thủy Tiên này.
– Ừ! Vậy là người nhà cả... Các cháu đừng kể cho ai chuyện Thủy Tiên, Ly Ly gặp ma nha.
Mọi người dạ lớn rồi quay quần bên ông Tính, vẫn đôi mắt trầm buồn u ẩn.
Ông cất giọng đều đều:
– Số là gia đình chúng tôi trước đây...
Thủy Tiên ngồi im lặng lắng nghe. Cô thấy như cả một trời quá khứ đang hiện về trước mắt. Ngày ấy cô đã lớn khôn rồi mà...
– A! Con chào nội.
– Giỏi! Thủy Tiên của nội giỏi lắm.
– Con cũng chào nội.
– Ôi! A Phong của nội ngoan quá. Thôi các cháu dẫn em ra ngoài chơi đi.
Ðây này! Nội quên cho mỗi đứa một chút...
Cụ An cười vui vẻ. Cụ vừa tròn sáu mươi hai tuổi.
Da hơi nhăn nheo, nhưng đôi mắt rất tinh, nét mặt nhân hậu, cụ ôm từng
cháu vào lòng hôn hít. Thủy Tiên rất được bà cưng chìu, A Phong cũng
thế. Thủy Tiên cảm thấy A Phong có vẻ gì đó không thật với bà. A Phong
mới mười hai tuổi nhỏ hơn Thủy Tiên. A Phong giật lấy phong bì của Thủy
Tiên:
– Này cho tôi xem với.
Thủy Tiên giấu chiếc bao lì xì sau lưng:
– Cậu xem của mình đi.
A Phong dậm chân:
– Bà nội sao bà cho chị ấy nhiều, con ít không chịu đâu... hu hu...
Bà An dỗ dành khi A Phong ngồi bệch xuống nền gạch:
– Không đâu! Bà cho cả hai đứa giống nhau mà.
– Hổng chịu, con phải hơn chị ấy. Không thèm... không thèm.
– Này đứng lên rồi bà cho thêm, thiệt giống thằng cha mày y hệt. Cón con...
Vừa nói bà vừa cốc đầu chú bé. A Phong quệt ngang
nước mắt. Thủy Tiên tức tối, nước mắt ở đâu mà nó rặn ra như thế, bà thì chả biết gì cả. Thủy Tiên thấy bà An lần mở chiếc túi của mình ra:
– A Phong ngồi dậy làm gì mà lếch dưới đất như thế!
Có tiếng quát lớn, vợ chồng chú Cón bước đến, Tiểu
Hà xúng xính trong chiếc sườn xám màu lam nhạt có thêu nỗi chỉ vàng óng
ánh, đi bên chú út Cón rất lịch sự trên đôi giày vào gót đắt tiền chạy
nhanh đến nắm cổ áo A Phong lôi dậy hét to:
– Mày định làm cái gì nữa đây thằng quỷ!
– Con... con có làm gì đâu.
– Còn chối hả? Ai ghẹo mày khóc?
– Không có mà... A Phong phụng phịu sợ hãi.
– Không có sao khóc... sao ngồi dưới đất...
Thủy Tiên chạy lại:
– Con chào chú thím.
– Ừ! Có phải con với nó gây nhau.
Thủy Tiên ngơ ngác:
– Dạ không! A Phong đòi tiền bà...
– Cái gì? Chú Cón xách lỗ tai A Phong:
– Ðồ mất dạy. Cút xéo. Tối ngày tiền... tiền...
Tiểu Hà nổi quạu:
– Nó giống ông chứ ai?
Cụ An mỉm cười:
– Ðúng rồi con dâu ạ, mẹ cũng vừa mới nói nó giống cha như đúc.
Chú Cón gãi gãi đầu:
– Mẹ ạ! Mẹ khỏe chứ. Con lúc nào cũng nhớ mẹ. Chúc mẹ sống lâu thiệt là lâu.
– Ừ! Cha mày... con trai cưng ạ.
Bà An nắm tay chú Út bóp chặt. Bà như muốn tìm lại
cảm giác thân quen của đứa con nhỏ ngày nào. Bây giờ nó lớn lắm rồi...
Thằng Út của bà.
– Ối! Sao mẹ không vào nhà, ở ngoài này lạnh lắm. Có gì ảnh hưởng đến sức khỏe thì nguy. Chú thím Út sao không đưa mẹ vào trong.
– Mén ơi! Chị Ba mới về.
– Ừ! Con mới về. Mẹ không sao đâu? Các con vui vẻ là mẹ vui rồi.
Bà Tỷ là con gái thứ ba của cụ An bước đến dắt mẹ bà cụ vào trong, họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Tiểu Hà vuốt tay bà Tỷ.
– Chị Ba ơi! Lúc này trông chị phát tướng quá nhỉ? Chắc chị gặp độ làm ăn lớn lắm phải không? Giúp đỡ em út với...
– Sao cậu Út... gặp chuyện gì ư? Hổng gặp cậu thì thôi... gặp là than.
Tiểu Hà chu miệng:
– Tụi em bị kẹt, anh ấy tiêu tiền như nước, chứ em đâu muốn than vãn làm gì... Nghèo chết...
Bà Tỷ cười vẻ thông cảm:
– Tiểu Hà cô giỏi giang, cả cơ ngơi ấy em tôi ăn cả đời chưa hết... Tại em vốn là mỏ than...
Tiểu Hà nịnh nọt:
– Chị nói vậy. Em làm sao bằng chị, bà tỷ phú kinh doanh vàng bạc đá quý.
– Thôi mình vào nhà, nhớ đưa mẹ vào trong khách đang chờ. Anh chị Hai đâu rồi?
Tiểu Hà tay dìu bà cụ An, miệng nói liếng thoắng:
– Anh chị Hai đang lo tiếp khách, họ chuẩn bị cho mẹ đầy đủ cả rồi.
– Vậy à! Sao cô không phụ họ một tay?
– Em với chị là khách mà...
bà Tỷ nhìn Tiểu Hà ăn mặc sang trọng như mình, nên
cười rồi dắt bà cụ An vào sảnh đường. Con cháu tề tựu đông đủ, quay quần bên cụ An vui vẻ...
buổi lễ bắt đầu long trọng. Ông Tính mời bà cụ ngồi trên chiếc ghế cẩn ốc xà cừ óng ánh. Bà cụ được từng người bước đến
chúc mừng dâng rượi. Cụ chỉ nhấp môi.
– Anh chị đừng cho mẹ uống rượu.
Chú Út nhắc khéo, bà cụ An cười lắc lắc đầu:
– Không sao đâu con, hôm nay là ngày vui của mẹ mà. Ðâu ai là người chúc mẹ đầu tiên. Út hay Cả?
– Chú Út trước đi...
– Thôi nhường cho anh Hai trước chứ.
Bà cụ xua tay:
– Ðược rồi, vợ chồng thằng Hai lại đây đi con.
Ông Tính bước đến bên mẹ, ong kính cẩn mang món quà gói cẩn thận, bên ngoài có chiếc nơ xinh xắn:
– Nhân ngày mừng thọ mẹ, chúng con xin tặng mẹ một món quà, dù nó nhỏ nhưng con tin rằng mẹ sẽ rất vui.
A Cón bực mình lẫn tò mò:
– Tặng cái gì nói quách cho rồi, anh dài dòng quá anh Hai ạ?
– Sao chứ Tư mày vội thế? Chủ yếu là mẹ vui là được, anh chị đâu bằng em.
– Xì! Mở ra đi.
Bà An cười:
– Khoan để đó, tới chị Ba con.
Bà Tỷ nâng chiếc hộp cũng được gói cẩn thận đặt trên chiếc mâm mang ra:
bước đến bên cụ An, bà Tỷ nhỏ giọng:
– Mừng thọ mẹ, con chỉ mong sao mẹ sống đời với
chúng con, nên đây là hộp nhân sâm con mang về với cả tấm lòng thành, mẹ bồi dưỡng sức khỏe.
– Ồ! Có thế chứ, chị Ba lo cho mẹ quá. Mẹ sẽ vui mà sống với các con.
Mắt cụ An chớp chớp, bà cụ cảm động nhìn A Cón. A
Cón nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hà mang quà ra, rất trịnh trọng cô đặt
xuống. Một chiếc khăn đỏ phủ lên trên:
– Tôi đố mọi người đây là cái gì? A Cón cười cười nheo đôi mắt nhỏ xíu lại hỏi nhỏ. Mọi người hồi hộp. Cụ An ra hiệu:
– Mở quà của chú Út ra xem đi Thủy Tiên?
Thủy Tiên vừa bước đến, A Cón ngăn lại:
– Không được mẹ, để con giới thiệu cái đã. Ðây này!
Vừa nói, A Cón vừa mở chiếc hộp ra, ánh sáng lấp lánh, một bộ khánh thật đẹp. A Cón tươi cười:
– Mẹ thấy không, con có hiếu tặng mẹ bộ khánh này mừng tuổi mẹ.
Bà cụ An mừng nói rộn rã. Vợ chồng ông Tính hơi buồn vì món quà nhỏ của mình đứng im. Bà cụ nói:
– Thôi mỏ quà của anh Hai đi các con.
Ông Tính bước đến nhẹ nhàng nâng chiếc hộp gỡ ra:
– Con chỉ có bộ đồ gấm tặng mẹ.
Nhìn xấp vải hoa trên tay ông Tính, bà cụ rơi nước mắt làm mọi người ngạc nhiên. A Cón lên tiếng:
– Anh Hai làm mẹ buồn rồi, sao mẹ lại khóc?
Bà Cụ An nắm tay A Cón lắc lắc đầu:
– Không phải mẹ buồn, mà mẹ đang vui, các con hiểu lòng mẹ.... mẹ rất vui.
– Có bộ đồ mua ở đâu mà chẳng có, nếu mẹ muốn con mua cho mẹ một chục bộ ngay. Tiểu Hà lên tiếng.
Ông Tính tỏ ra không hài lòng:
– Mẹ ơi! Con đã gởi mua bộ đồ gấm này ở tận Thượng Hải nổi tiếng... Loại gấm này mẹ ưa thích.
– Ðúng rồi! Từ ngày sang Việt Nam đến giờ đã hai
mươi năm... Hai mươi năm xa quê hương, mẹ nhìn bộ đồ gấm này mẹ nhớ đến
cha con ngày ấy... tặng mẹ một bộ đồ như thế này, rồi ông ấy mất. Mẹ xa
quê hương theo ông con sang đây lúc con nhỏ. Khi ấy gia đình ta rất
nghèo, vì cái ăn, sự sống mà phải đi xa quê hương. Tính! Con làm mẹ nhớ
nhà quá, nhớ ông ngoại con, nhớ cha con...
A Cón giận dỗi:
– Mẹ đang vui rồi tự nhiên buồn... Nếu mẹ nhớ nhà hôm nào con mua vé cho mẹ về thăm Thượng Hải nhé!
Ừ! Ðược rồi mẹ vui đây. Mẹ cảm ơn con. Thôi chúng ta nên nhập tiệc đi, trưa lắm rồi.
Mọi người đứng dậy theo cụ An quây quần bên bàn tiệc dọn sẵn rất sang trọng. Cả một bàn đủ các món Á Âu:
sườn nấu táo, vi cá, yến xào, món long ngư giao
đấu, chả phụng, cơm bát bửu... Mùi thức ăn thơm lừng hôm nay ông Tính
chuẩn bị rất chu đáo. Ông Tính nâng ly chúc mừng cùng mọi người. Bà Tỷ
khen lấy khen để.
– Chao ôi! Ai nấu món long ngư này ngon quá!
– Chị Hai cô đấy!
– Ðúng là nàng dâu thảo.
– Còn món này của ai?
– Của anh nấu... ông Tính trả lời.
Bà An cũng nhanh miệng:
– Món nào của nàng dâu Út? Lần mừng thọ năm sau... Các con nhớ tổ chức thi nấu ăn, ta sẽ thưởng cho.
– Dạ! Nhưng mà nàng dâu Út của mẹ chỉ nấu được món cóc chết mà thôi. Mẹ đừng có chờ cô ta.
– Anh thiệt, tự nhiên đi nói xấu em. Tiểu Hà bĩu môi... Làm như anh tài giỏi lắm không bằng.
– Thôi đừng có cãi, ăn đi rồi mẹ có chuyện này muốn nói với các con.
– Mẹ dùng thêm.
Mấy đôi đủa gắp đưa bà tới tấp. Bà cụ xua tay:
– Thôi các con dùng tự nhiên. Ta có chuyện này quan trọng.
A Cón vội buông đôi đủa xuống hỏi nhanh:
– Có phải chuyện chia tài sản không mẹ?
Bà cụ hấp háy đôi mắt gật đầu.
Mọi người lại rời bàn tiệc, ông Tính bảo với Thủy Tiên:
– Con cho người dọn dẹp, cha mẹ có chút chuyện.
– Dạ!
Thủy Tiên đi rồi. Ông Tính trở về phòng khách cùng bà Thủy. Bà An ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, bà trịnh trọng tuyên bố:
– Hôm nay nhân ngày tập hợp gia đình đầy đủ, mẹ có quyết định như thế này:
Cả cái cơ ngơi ông ngoại con để lại và bao năm mẹ tần tảo ra sức dành dụm... Tất cả đều chia cho các con.
A Cón vội hỏi, đôi mắt mở to:
– Chia như thế nào, sao mẹ không bàn trước.
Ông Tính lên tiếng:
– Ðây là quyết định của mẹ, mẹ có toàn quyền quyết định, đâu cần bàn với ai, vả lại đâu còn ai để bàn.
– Thì anh em chúng ta?
Bà Tỷ xen vào:
– Theo chị thì không cần... Mẹ từ quyết định.
Cụ An gật gù:
– Con Ba, thằng Hai nói đúng. Vậy bây giờ các con nghe mẹ phán quyết.
Không được cãi.
A Cón và Tiểu Hà ấm ức trong bụng:
– Thì sao cũng được.
– Nghĩa là các con bằng lòng.
Mọi người lại im lặng. Bà cụ An lên tiếng:
– Ðây là phần của con, Út Cón vợ chồng con được
quyền sự dụng ngôi biệt thự ở Vũng Tàu. Căn nhà to lớn và đẹp của cha
con để lại đó. Con bằng lòng chứ!
– Bằng lòng, cám ơn mẹ!
Tiểu Hà sung sướng vô vàn, cô mừng rỡ ôm cánh tay
chứ Cón định nói gì đó. Bỗng chú Cón đanh nét mặt lại vẻ như chờ đợi gì
không lộ vẻ vui mừng gì cả. Có vẻ nôn nóng, A Cón lên tiếng:
– Còn anh Hai, chị Ba?
Bà cụ An hắng giọng rồi tiếp:
– Chị Ba con là gái nên mẹ chỉ cho cô này 100 cây vàng tùy ý con sử dụng.
– Một trăm cây vàng? Oi chao hơi nhiều đó mẹ. Một trăm cây vàng thả sức mà tiêu xài. Tiểu Hà tiếc rẻ.
– Cô này thiệt là... Bao nhiêu đó chú Cón chỉ xài mươi ngày là xong.
Chú Cón nhăn mặt:
– Chị nói quá cho em rồi. Vậy chị đổi cho em đi... Chị lấy ngôi biệt thự ở Vũng Tàu.
Bà Tỷ bĩu môi:
– Chị kinh doanh vàng bạc đá quý. Mẹ cho chị như vậy là hợp lý rồi. Chị lấy biệt thự để làm gì? Cậu cho mướn cũng tốt vậy.
– Thôi đừng cãi nữa, nghe mẹ quyết tiếp kìa- Tiểu Hà bịt nhẹ miệng chồng.
Bà cụ Cười nói tiếp:
– Anh Hai nuôi mẹ, vả lại nó rất hiếu thảo. Mẹ cho hai vợ chồng khách sạn ở Vũng Tàu dành cho con bé Thủy Tiên sau này...
Bà An chưa dứt, A Cón đùng đùng ngồi dậy:
– Con phản đối, mẹ chia như vậy là không được rồi.
Bà cụ An chừng hửng:
– Vậy con muốn gì hở Út?
– Con muốn mẹ đổi khách sạn Thủy Tiên cho con, con nhường lại cái biệt thự ở Vũng Tàu cho anh Hai, mẹ đồng ý chứ?
A Cón nói một hơi chẳng cần suy nghĩ. Cụ An lắc nhanh đầu:
– Mẹ đã quyết không được đổi chát nghe chưa?
– Tại sao?
– Bởi vì điều này mẹ đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Con hiểu chứ?
– Nhưng con không đồng ý. Mẹ thiên vị.... A Con hét lớn... Mẹ giải thích lại đi.
– Không! Mẹ không thể thay đổi lời nói của mình được.
– Ðược mà. Con chỉ muốn khách sạn thôi. Vì ở đấy dễ hái ra tiền.
Ông Tính bực mình, tỏ vẻ bất mãn:
– Chẳng lẽ cái khách sạn ấy tôi chẳng biết buôn bán hay sao? Cái gì mà giao cho chú giống như giao trứng cho ác. Chỉ mấy
ngày là nó đi theo ông theo bà.
A Cón tức tối cãi lại:
– Anh nói sao? Tôi làm tiêu tan sự nghiệp của ai? Bao giờ? Anh không được nói xấu nghe chưa. Nếu không tôi không nhịn anh...
ông Tính sừng sộ, mất bình tĩnh:
– Không nhịn tôi thì chú làm gì nào? Tôi chưa nói
với mẹ là chú từng ăn chơi, đàng điếm, chú tiêu bao nhiêu tài sản của
gia đình này của cha ông tạo ra chú biết chưa?
A Cón giận dữ long đôi mắt lên cố cãi:
– Anh Hai tôi nể anh, anh đừng ỷ làm anh mà ăn hiếp tôi nhá, tôi nhịn anh nhiều rồi đó... Tại sao anh dám nói xấu tôi.
– Nói xấu mày à? Hay tự bản thân mình xấu. Chú có đến chỗ cờ bạc không?
Chú có làm tiêu tan xưởng dệt của mẹ tạo ra không?
Rồi mấy chiếc xe của gia đình này lần lượt vào tay của ông Nam Phát...
Có không?
– Có... Ừ! Thì tôi bán cho ông ta mà.
– Bán sao còn than nghèo.
– Ừ! Vì nghèo không tiền xài mới mượn tạm để bán, chứ giàu tôi bán làm gì?
– Chú mà nghèo ư? Bao nhiêu tiền bạc chú nướng vào sòng bạc tôi chẳng biết sao? Chú định chạy chối à!
– Anh... Anh... Còn dám nói...
A Cón cung tay lên định chộp lấy ông Tính, nhưng ông đã né sang bên. Bà cụ An hoảng quá vội la lên:
– A Cón con tệ như vậy sao? Vậy mà mẹ chẳng hay
biết gì? Bây giờ con còn hung dữ với anh con. Mẹ dạy con như thế nào,
con nhớ không?
Vừa nói bà cụ vừa khóc bù lu bù loa:
– Trời ơi! Ông về đây mà xem thằng con trai của ông nó tệ quá. Cả dòng họ mình chưa ai tệ như con. Con làm cha con xấu hổ
làm sao ông ấy dám nhìn tổ tiên hở con.
– Mẹ đừng nghe anh ấy. Anh Hai thù con nên nói vậy.
– Ai thù ghét gì chú? Chú không biết lỗi của mình, mà còn đỗ tội cho người khác, thật quá đáng.
A Cón đứng bật dậy cầm cái ly định ném ông Tính. Bà An thấy vậy chạy vào can:
– Thật là oan nghiệt... Con ơi đừng làm vậy.
A Cón nắm tay mẹ hỏi gặng:
– Bây giờ mẹ có đổi khách sạn Thủy Tiên cho con không?
– Không! Bà An nói giọng chắc nịch. Nếu không đàng hoàng tao sẽ không cho cái biệt thự ấy, nói chi khách sạn Thủy Tiên...
– Mẹ.... mẹ nói gì? Mẹ có xem con là con không?
A Cón vừa nói tay vừa quơ bình trà rơi xuống nền gạch vỡ tan tành. Tiểu Hà đứng lên kéo tay chồng:
– Anh bình tĩnh lại đi. Mình thương lượng sau với anh Hai, đừng làm mẹ giận.
Ông Tính nói thêm:
– Ðó mọi người thấy chưa, nó vốn ăn chơi ngang tàng. Tất cả vào tay nó đều ra tro cả.
A Cón hét lên:
– Anh nói sao?
Chú Cón nhặt vội chiếc bình vỡ lên dứ dứ trước mặt
ông Tính. Bà Thủy sợ hãi kéo tay ông Tính ra. Bà Tỷ giữ chặt cụ An. Cụ
chồm lên:
– Trời ơi! Bây giờ tụi bây dành của phải không? Tính ơi, Cón ơi... các con...
Nói đến đây bỗng cụ im bặt. Nhìn lại bà Tỷ thấy cụ đã nhất lịm trên tay mình. Bà luống cuống:
– Mọi người im đi. Mẹ.... Mẹ.... Làm sao rồi. Mau mau gọi bác sĩ.
... Từ hôm ấy, cụ An nằm liệt một chỗ. Cụ không muốn dậy. Ai đỡ cụ thì cụ ngồi, ai đút thì cụ ăn. Cụ chẳng nói chẳng rằng.
Hàng ngày bà Thủy và Thủy Tiên thay nhau chăm sóc,
vợ chồng chú Cón cũng chạy tới chạy lui nuôi hết lòng lo cho mẹ tỏ ra
rất hiếu thảo, có vẻ ăn năn chuyện đã làm.
Ðến một hôm, bà cụ vui vẻ trở lại, A Cón nắm tay cụ năn nỉ:
– Mẹ ạ! Mẹ bỏ qua cho chúng con chuyện cũ nha.
Cụ An gật đầu, ánh mắt bà có vẻ ưu tư lẫn đồng tình:
– Con lấy nước sâm cho mẹ uống nhé!
– Ừ!
Chờ cho bà cụ uống xong tách trà xâm mát rượi, A
Cón mon men đến gần ngồi xuống ghế sát bên chiếc giường phủ tấm nhung
xanh nhạt thanh thoát đỡ cụ nằm xuống, tay quạt đều đều cho mẹ:
– Thật ra... mẹ à!
A Con ngắt lời, khó hiểu làm cho cụ An thấp thỏm:
– Có chuyện gì hở con?
– Mẹ đừng rầy la con, con mới dám nói!
– Ừ! Mẹ không la rầy gì con đâu, con yên chí.
Nhìn vẻ mặt nhân từ của mẹ, A Cón nghĩ rằng cụ An rất thương mình nên chú lên tiếng:
– Mẹ ạ! Con đã bán ngôi biệt thự ở Vũng Tàu, hiện
giờ con đang thiếu nợ, mẹ nên gọi anh Hai đến nhường cho con khách sạn
ấy đi. Chỉ có nơi đó con mới cất mặt lên được. Mẹ đâu có muốn con nghèo, con chết hở mẹ?
Bà cụ trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Con đã bán biệt thự ấy rồi ư? Lấy gì mẹ đổi cho nó?
– Mẹ à! Anh chị Hai rất giàu có, cả cơ sở lớn làm
ăn to tát cần gì phải kinh doanh khách sạn, chỉ riêng ngôi nhà này cũng
trị giá mấy trăm cây vàng rồi. Chỉ cần mẹ bảo anh ấy nhường khách sạn
Thủy Tiên lại cho con thì tất cả đều êm xuôi cả.
– Ừ! Ðược rồi để mẹ gọi nó vào đây.
A Cón năn nỉ thêm:
– Mẹ này! Không phải con chê ít nhiều, nhưng anh chị Hai chỉ có một gái.
Còn con hai thằng con trai, nên nuôi nó cũng mệt, phải lo tương lai cho nó.
Chuyện này hợp lý mẹ nhỉ?
Không hiểu sao cụ An gật đầu. A Cón chạy vội ra gọi vợ chồng ông Tính vào:
Hai người lật đật chạy vào:
– Mẹ cho gọi chúng con.
Bà An ra hiệu cho hai vợ chồng ngồi xuống rồi bà từ tốn nói:
– Mẹ đã nghĩ kỹ rồi... Làm anh con nên nhường cho
em, nó đang gặp khó khăn. Thôi con nhường cho em khách sạn Thủy Tiên,
rồi mẹ bù cho con thứ khác.
Ông Tính chợt hiểu ra, thì ra bấy lâu nay nó tỏ ra
hiếu thảo, tốt đẹp lui tới đây chỉ chỉ vì khách sạn Thủy Tiên, nếu không có khách sạn này, chắc gì A Cón lo cho mẹ. Nghĩ thế nên ông sừng sộ chỉ vào mặt A Cón:
– Mày vẫn chưa từ bỏ ý định xấu đó ư?
– Tao giữ khách sạn Thủy Tiên là tao giữ cho cả
dòng họ; biệt thự Vũng Tàu mới đây đã ra đi theo ông theo bà rồi đó,
giao khách sạn cho mày được mấy ngày.
– Anh im đi! Ðô tham lam.
– Còn mày đồ chơi bời, trác táng, vô lương tâm.
– Tụi bây im hết đi! Tụi bây giành ăn cơm hả, thái độ, lời nói của cụ An trở nên lẩn thẩn tự lúc nào không biết.
– Tính! Mau đi lấy ngôi biệt thự về cho tao.
Bà đứng lên níu lấy chú Cón:
– Mày đem về cho tao mười ngôi biệt thự nha, nhớ đủ màu tao mới chịu.
Cả hai đều giật mình ngưng cãi lộn. Cụ An trở nên điên đại từ hôm ấy.
Miệng cụ cứ lảm nhảm:
– Trả ngôi biệt thự lại cho tao. Thằng nào bán. Thằng nào mua. Trả đây... trả đây...
... Ngôi biệt thự này tôi mua mấy trăm cây vàng vị
chi... Làm cả mười năm, nó bán có một ngày... nó ăn hết. Mau trả lại đi, trả lại đi...
Tiếng của cụ An lảm nhảm suốt ngày làm mọi người
cuống cuồng. Ông Tính lo cho cụ đủ thứ, nhưng bà cụ chẳng bao giờ trở
lại bình thường. Bà đã điên loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...