Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu
Lam mở to mắt nhìn người con trai trước mặt mình.
“Nhóc, mau lấy vòng sức mạnh đi!”
Thiên Ân lên tiếng khiến cô giật mình luống cuống tìm chiếc vòng bị rơi dưới đất.
“Nước tối cao!”
Một luồng sáng hiện ra xuất hiện một thanh kiếm. Lam nhanh chóng giết chết tên vampire cấp E đó.
“Phù ổn rồi, có sao không?”
Thiên Ân quay sang nhìn Lam.
“Sao ngươi ở đây? Ta tưởng ngươi phải đi cùng đoàn chứ?”
“Cái này… Thật ra… tôi…”
Cậu đỏ mặt không nói lên. Chỉ vì thấy cô đi một mình cậu liền đi theo. Cậu chỉ biết rằng khi nào Lam an toàn cậu mới yên tâm.
“Sao lại nói lắp thế?” – Lam tròn xoe mắt nhìn Thiên Ân bỗng cô vỗ đầu một cái rồi cười. – “A, hiểu rồi! Nhà cậu ở đây chứ gì? Hóa ra là dòng họ nhà Tôn Ngộ Không.”
Rầm.
Thiên Ân hóa đá tại chỗ. Cậu lo cho cô, cứu cô mà cô lại vô tình nói cậu như vậy.
“Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.”
“Hả?”
Trái tim cậu liền đập mạnh. Cậu sao vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ… cậu bị đau tim? Chắc phải đi khám bác sĩ thôi.
Trong lúc Thiên Ân đang suy nghĩ lung tung thì Lam đã bỏ đi trước.
“Ê nhóc, đi đâu vậy?”
“Không được gọi tôi là nhóc!”
“Ừ được rồi, vậy cô có biết đường ra khỏi đây không?”
Thiên Ân vội đuổi theo Lam. Cô lạnh lùng nhìn cậu rồi lên tiếng:
“Đương nhiên là… không rồi.”
“Vậy tôi có thể giúp.”
“Nghi quá!”
“No, no miễn phí.”
“Được rồi.”
Lam gật đầu. a kịp suy nghĩ Thiên Ân liền ôm lấy eo cô rồi… đu cây.
“Oái, chậm thôi! Tôi không cùng họ hàng nhà khỉ với cậu đâu!”
Lam sợ hãi ôm chầm lấy Thiên Ân khiến nụ cười trên môi cậu càng thêm đậm.
*****
“Ngọc ơi! Ngọc!”
Dương vừa đi vừa gọi tên Ngọc. Cô thật sự lo lắng Ngọc sẽ xảy ra chuyện gì. Sau chuyện đó, cô đã căn dặn mình phải cố gắng bảo vệ Ngọc. Dù cô đã thay đổi nhưng mỗi lần nhìn vào gương cô như nhìn thấy nụ cười độc ác của mình lúc trước. Cô rất sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương Ngọc nhưng cô lại không muốn trốn tránh nữa. Cô phải làm gì đây?
“Chào cháu gái.”
Một người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn cô.
“Bà muốn gì?”
Dương lạnh lùng lên tiếng. Cô đã từng đối mặt với thứ nguy hiểm hơn cái này thì đáng gì.
“Chà mạnh mẽ nhỉ! Ta chỉ muốn xin ít máu của cô bé đáng yêu này thôi.”
Bà ta khẽ liếm mép. Xem ra đây là Vampire cấp D chuẩn bị thoái hóa xuống cấp E nên cần máu của pháp sư để không bị thoái hóa.
“Vậy ư? Giỏi thì đến lấy!”
Cô mỉm cười thách thức. Người phụ nữ nhanh chóng di chuyển lại gần phía cô nhưng lại bị hất ra.
“Mày là pháp sư cấp cao?”
“Bây giờ mới để ý à?”
Dương nhếch mép rút ra một con dao đâm vào ngực người phụ nữ.
“A!”
Bà ta hét lên đau đớn cô liền rút dao ra.
Phụt.
Một dòng máu màu đen bắn ra. Tuy mất nhiều máu nhưng bà ta vẫn lao về phía Dương.
Xoẹt.
Con dao lia thẳng vào cổ bà ta. Người phụ nữ từ từ ngã xuống với đôi mắt kinh hoàng, có lẽ bà ta không ngờ mình chết sớm như vậy. Dương nhìn người phụ nữ mắt vẫn còn trợn trừng trước mặt mình. Tại sao bà ta cứ phải tấn công tiếp chứ? Cô đã cho bà ta một cơ hội rồi cơ mà. Dương khẽ thở dài định bước đi chợt nhận ra cánh tay mình bị thương.
“Phải tìm chỗ rửa vết thương thôi.”
Cô khẽ lẩm bẩm rồi đi về phía một hồ nước. Cô ngồi xuống bên cạnh nhìn xuống mặt hồ chợt xuất hiện một người con trai có mái tóc bạch kim và đôi mắt sắc đỏ.
“Ai?”
Dương lên tiếng. Ngay lập tức từ trên cây một bóng người lao xuống.
“Xem ra cô khá thông minh đấy.”
Người con trai mỉm cười lại gần phía cô.
“Quá khen!”
“Tôi là Trịnh Minh Vỹ, lần đầu tiên gặp người thú vị như cô.”
“Ngươi là vampire cấp A hả? Được, ta không sợ đâu!”
Dương liền bật dậy tấn công Minh Vỹ nhưng cánh tay lại nhói lên.
“Thật ra tôi không muốn đối đầu với cô đâu tôi nghĩ cô nên lau vết thương đã.”
Cậu ấn cô ngồi xuống rồi đưa cho cô một chiếc khăn màu đen.
“Ngươi có ý gì?”
Cô nghi hoặc nhìn tên vampire trước mặt mình. Minh Vỹ nhún vai tỏ ý vô tội.
Bùm.
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Dương. Cô không thèm liếc cậu một cái liền chạy đến nơi phát ra âm thanh. Minh Vỹ nhìn bóng dáng người con gái đi xa dần đôi mắt ánh lên nét thích thú.
*****
“Ngọc thật là, lúc nào cũng chạy linh tinh.”
Thư cười trừ khi nghĩ đến cô bạn của mình.
“Cậu là bạn của Ngọc nhỉ?”
Thái Bảo lên tiếng khiến cô hơi ngạc nhiên.
“À vâng.”
“Nếu Ngọc có vấn đề gì nhớ báo cho tôi nhé.”
“Được.”
Thư gật đầu giọng nói có chút buồn bã.
“Chắc cậu cũng muốn tìm cái hồ đó lắm nhỉ. Chẳng bù cho Ngọc, cô ấy dường như còn chẳng quan tâm đến cái hồ ấy nữa. Ngọc đúng là ngốc, ngốc đến nỗi chẳng biết rằng có người yêu mình.”
“Thái Bảo, cậu có biết tôi…”
“Cẩn thận!”
Thái Bảo lên tiếng cắt ngang lời nói của Thư. Trước mặt hai người xuất hiện vài tên vampire.
“yện gì vậy?”
Thư sợ hãi nhìn đám quỷ hút máu trước mặt mình.
“Mau trốn sau lưng tôi!”
“Nhưng…”
“Tin tôi đi!”
Thư nhìn Thái Bảo trái tim khẽ nhói đau. Ánh mắt này, giọng nói này giống hệt mười năm trước.
“Hào quang ánh sáng.”
Một luồng sáng xuất hiện tạo ra hàng nghìn mũi tên bắn chết lũ vampire.
Bùm.
Một tiếng nổi phát ra khiến cả hai giật mình.
“Ta mau đi xem.”
Thái bảo lên tiếng rồi chạy đi. Người cậu lo nhất là Ngọc nhỡ cô xảy ra gì thì sao!
****
“Làm thế nào bây giờ?”
Thảo lo lắng nhìn hơn chục tên vampire đang vây quanh mình. Nếu không có vòng bảo vệ chắc cô đã bị chúng xé tan tành rồi.
“Đừng cuống, sẽ có cách.”
Trang an ủi Thảo còn Tiến chỉ im lặng suy nghĩ giải thoát tình hình hiện giờ.
“Quả cầu nước!”
“Hào quang ánh sáng!”
“Dây gai nổi loạn”
Lam, Thiên Ân, Thái Bảo đồng loạt xuất hiện kéo theo đó là hàng loạt luồng ánh sáng tấn công bọn vampire.
“Các cậu không sao chứ?”
“Bọn tớ ổn.” – Trang mỉm cười quay sang nhìn Thiên Ân. – “Đây là…”
“Không cần quan tâm họ hàng nhà khỉ đầu chó đấy mà.”
Lam mỉm cười xua xua tay.
“…”
Mặt Thiên Ân tối lại.
“Thôi chúng ta mau tìm chỗ nghỉ qua đêm để mai còn về.”
Thư lên tiếng giải hòa.
“Nhưng còn Ngọc?”
Dương và Thái Bảo đồng thanh.
“Chúng ta sẽ tìm sau, nhỡ cậu ấy về rồi thì sao?”
----------------------------------------
“Hắt xì!”
Ai nhắc đến tên tôi vậy? Mà tôi đang ở đâu đây?
Tôi chầm chậm mở mắt đập vào mắt tôi là một cái hang động nhỏ. Sao tôi ở đây nhỉ? À Hạo Phong cõng tôi nên tôi ngủ quên rồi… Hắn đâu rồi?
“Cái này là…”
Tôi ngạc nhiên cầm chiếc áo khoác đồng phục lên. Của hắn à? Làm sao có thể! Làm sao hắn có thể đắp áo cho tôi vì sợ tôi bị lạnh cơ chứ!
Cạnh.
Một tiếng động vang lên khiến tôi giật mình.
“Hạo Phong, cậu…”
Nghĩ là tên chó nâu đó nên tôi định mắng cho hắn một trận.
“Chào cô gái! Dòng máu của cô thơm thật.”
Một chàng trai đứng dựa vào gốc cây mỉm cười nhìn tôi.
“Anh… anh là ai?”
Tôi sợ hãi lên tiếng.
“Ta là vampire cấp A người hầu trung thành của thái tử. Nếu cô được ta hút máu là vinh dự đó.”
“Hi hi, tôi bị bệnh máu trắng mà. Tìm ai khác đi nha, tạm biệt.”
Tôi mỉm cười như hoa… xuyến chi định bỏ chạy nhưng bị hắn sử dụng phép thuật khiến tôi không thể di chuyển nổi.
“Không đau đâu!”
Hắn lao nhanh về phía tôi. Trong lúc hoảng loạn tôi liền lấy vòng cổ ném vào mặt hắn. Ngu rồi!
“Hạo Phong!!!”
Tôi hét lên sợ hãi. Mau đến cứu tôi đi, cậu chết ở đâu rồi? Mau đến đi, tôi cần cậu.
Phập.
Một tiếng động vang lên khiến trái tim tôi đau nhói. vampire cấp A đó đã ghim răng nanh của hắn vào chân Hạo Phong.
“Hạo…”
“Mau… mau chạy đi!”
Hắn khó nhọc lên tiếng. Tôi liền chạy ra gốc cây núp.
“Ma vương kiếm.”
Chiếc vòng cổ của hắn tạo thành một thanh kiếm màu đen truyền. Hắn nhanh chóng vung kiếm đâm tên vampire đó. Tôi chỉ biết lặng người nhìn hắn. Tại sao lúc nào tôi cần hắn cũng xuất hiện vậy? Tại sao lúc nào hắn cũng bảo vệ tôi?
“Cô có sao không?”
“…”
Tôi im lặng không trả lời.
“Cô có bị đau chỗ nào không?”
“…”
“Bị thương à?”
“Người bị thương là cậu đó! Cậu có biết cậu ngốc lắm không? Bị thương thế này còn quan tâm đến tôi, hu hu.”
Tôi bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt một thằng con trai trừ ba tôi đó.
“Ngốc, đừng khóc nữa!”
“Tôi cứ khóc đấy làm gì được hả!”
“Đồ ngốc! Cô cứ khóc thế này biết tôi bối rối lắm không?”
Hắn tức giận quát lên khiến tôi giật mình quên cả khóc.
“Chỉ là một vết thương nghe thôi, tôi ổn.”
Hắn nhẹ giọng an ủi tôi. Nhưng tôi biết nọc độc của vampire cấp A rất mạnh. Dù hắn có mạnh thế nào chưa chắc vết thương đã lành được.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa! Mau đi nhóm củi rồi lấy hai con cá ngoài kia vào.”
“Đấy, biết ngay mà, định bóc lột sức lao động của trẻ em mà.”
Tôi lè lưỡi chọc hắn. Hóa ra hắn đi bắt cá chứ không phải bỏ rơi tôi, tự nhiên tôi thấy vui vui. Do không nhìn đường nên tôi vấp phải cục đã ngã xuống đất.
“Khụ… khụ.”
“Cười cái gì mà cười!”
Tôi thẹn quá hóa giận hét lên.
“Mau đi đi!”
“Biết rồi.”
Tôi đứng dậy bước ra ngoài. Tối hôm đó chúng tôi ngủ lại trong hang động mặc cho ánh lửa vẫn cháy sáng. Tôi cảm thấy thật an toàn và ấm áp không biết có phải vì lửa hay vì hắn nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...