Edited by Bà Còm in Wattpad
Khi Sở Tu Ninh vào lại thư phòng, trong tay cầm một quyển tấu chương đặt trên án thư, rồi nghiêm nghị nhìn về phía Sở Tiêu: “Ở trong lòng của con, cha chính là gian thần chỉ biết đùa bỡn quyền mưu coi mạng người như cỏ rác phải không?”
Sở Tiêu bị vẻ mặt nghiêm nghị của cha làm nhụt hết mọi khí thế, nhưng vẫn căng da đầu cố đáp: “Đây là cha tự mình nói.”
Nét mặt Sở Tu Ninh không thấy hiện ra vẻ bực bội: “Con khinh thường sách thánh hiền dạy dỗ, khinh thường triều chính hắc ám, ghê tởm cha là văn thần chính khách, cho rằng nhóm võ tướng tắm máu sa trường mới là chân chính đặt giang sơn xã tắc và phúc lợi của bá tánh lên hàng đầu?”
“Đúng thế ạ.” Trả lời không chút do dự.
Sở Tu Ninh đau đầu. Nhưng ông sẽ không dùng kiểu nói thông thường “Thừa hưởng vinh hoa phú quý cha ngươi mang về, sống dưới sự che chở của cha ngươi mà lại ra mặt ghê tởm cha ngươi” để răn dạy hắn. Căn cứ theo suy nghĩ hiện giờ của Sở Tiêu, coi bộ hắn khinh thường cái gì mà phú quý và che chở, ngược lại còn cảm thấy nếu ông nói như vậy nghĩa là đang mạnh mẽ dùng uy quyền của phụ thân ép bức hắn ăn một miệng phân, nếu không có muội muội sinh đôi ràng buộc thì có lẽ hắn đã sớm rời nhà đi ra ngoài tự sinh tự diệt.
Đầu óc suy nghĩ như thế thì đến tột cùng làm sao có thể trưởng thành?
Sở Tu Ninh điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt ôn hoà: “Vậy con nói cho ta nghe, Ngu Khang An chuẩn bị tiền hối lộ trên dưới ở trong triều là vì nguyên nhân gì?” Không đợi Sở Tiêu trả lời, Sơ Tu Ninh đã nói tiếp, “Chắc hẳn con sẽ nói, hiện giờ văn thần cầm quyền nên võ tướng phải khom lưng, tất cả đều bị gian thần như chúng ta bức bách.”
Sắc mặt Sở Tiêu trầm xuống: “Ít nhất Ngu Tổng binh đích xác đã trấn thủ một phương an bình.”
“Ta không phủ nhận đánh giá của con đối với Ngu Khang An, nhưng con có biết hay không, năm đó khi vị trí Tổng binh Phúc Kiến chưa định ra, Ngu Khang An có thể ngồi được vị trí này là nhờ vào Viên Thủ Phụ đã đá đi vị Tướng quân Mạnh Lãng lúc ấy đang chống lại sự xâm lăng của giặc Oa ở Phúc Kiến. Mạnh Tướng quân cũng xuất thân tướng môn, xét về kinh nghiệm lẫn quân công và bản lĩnh thì mọi thứ đều thắng Ngu Khang An, ông ta chỉ thua ở một điểm là cứng đầu ương ngạch giống y như con hiện giờ. Ta thưởng thức Mạnh Tướng quân, muốn nâng đỡ ông ta, trái lại ông ấy đã mắng ta là kẻ lộng thần.”
Lại không đợi Sở Tiêu mở miệng, Sở Tu Ninh đột nhiên chuyển đề tài: “Nếu chúng ta đang nói tới Ngu gia quân, hôm nay cha tán gẫu với con một chút về giặc Oa. Con có biết giặc Oa từ đâu mà đến hay không?”
Sở Tiêu nhíu mày: “Từ Đông Doanh tới ạ.”
“Đông Doanh vì sao phải tới cướp bóc vùng duyên hải của chúng ta?”
“Đông Doanh đang nội chiến, dân chúng lầm than, võ sĩ mới có thể ra biển cướp bóc...”
Sở Tu Ninh ném quyển tấu chương vừa được đưa tới từ Lại Bộ cho Sở Tiêu: “Con hãy đọc bản tấu chương này trước cái đã.”
Sở Tiêu duỗi tay nhặt lên, quyển tấu chương đã ngả vàng, có vẻ đã qua bao nhiêu năm rồi. Sở Tiêu mở ra đọc, toàn bộ tấu chương chữ viết chi chít, lời nói khẩn thiết, chỉ ra nạn giặc Oa hoành hành nhất định có quan hệ đến chính sách cấm thông thương, kiến nghị hủy bỏ cấm biển. Bá tánh vùng duyên hải mấy trăm năm qua đều sống nhờ đánh cá và buôn bán bằng đường biển với bên ngoài, sau khi thực thi chính sách cấm biển cũng giống như chặt đứt con đường sống còn của bá tánh, cho nên bọn họ bí quá hoá liều lén lút tiến hành mua bán với người Oa, cũng giúp đỡ người Oa đối kháng triều đình...
Sở Tiêu xem mê mẩn, tấu chương này còn trình bày và phân tích nguyên nhân khiến cho cuộc sống của bá tánh vùng duyên hải khốn khổ đến nỗi không ngại cấu kết với giặc Oa, từ đó chỉ ra vô số tệ đoan trong chế độ quan lại các tầng của Đại Lương rồi đưa ra kiến nghị cải cách. Lời lẽ rõ ràng đâu ra đó, mỗi chữ lấp lánh tựa châu ngọc.
Sở Tiêu chưa xem xong đã ngẩng đầu hỏi: “Cha, tấu chương này là ai viết thế ạ?”
“Là ta viết cách đây lâu lắm rồi.” Nhìn thấy Sở Tiêu lộ ra biểu tình khó có thể tin, Sở Tu Ninh không biết nên khóc hay cười, “Con cho rằng bút lông trong tay phụ thân cũng chỉ biết viết tấu chương buộc tội đối thủ thôi sao?”
“Vậy vì sao những kiến nghị của cha đến nay vẫn chưa được thực hành?”
“Bởi vì chuyện này mà ta đã gặp họa, năm ấy ta đã liên tiếp trình lên sáu bản tấu chương đều bị Nội các bác bỏ, đã vậy còn bị buộc tội, ăn mười bản tử. Thử nghĩ một chút, nếu lúc ấy ta đã là Thủ Phụ ở trong triều nói một không hai, vậy thì ta đã có thể thi hành cải cách, nạn giặc Oa ở vùng duyên hải tuyệt đối sẽ không phát triển cho tới cục diện không thể vãn hồi giống như ngày nay. Nếu được như vậy, còn cần đến Ngu gia quân vác mạng ra chiến trường tắm máu hăng hái chiến đấu hay sao?”
Sở Tiêu ngẩn người.
Sở Tu Ninh cầm cái chặn giấy nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn: “Lúc còn niên thiếu ta cũng ôm một bầu nhiệt huyết báo quốc mới đi lên con đường làm quan, nhưng khi trong tay không có quyền thì không một ai nghe ta nói bất cứ điều gì. Sau khi trong tay có quyền thì lại bị Viên Thủ Phụ kiêng kỵ, chịu hắn kiềm chế khắp mọi nơi, ta có thể nào không tranh quyền hay sao? Nếu không áp xuống được những thanh âm phản đối kia, bất luận ta có khát vọng gì cũng sẽ không làm nên chuyện.”
Đọc xong phần còn lại của tấu chương, Sở Tiêu rũ mắt lâm vào trầm tư.
“Lại nói về mẫu thân của con, bà ấy xuất thân Tạ gia tướng môn, bề ngoài nhìn nhu nhược nhưng nội tâm rất kiên cường, con thật cho rằng nẫu thân con để "Tam tòng tứ đức" trong mắt? Khi mới vừa gả vào cửa, bởi vì ta cần xã giao mà phải đi đến giáo phường tư, trở về bà ấy đã náo loạn với ta suốt cả một đêm, ngay cả mặt ta cũng bị cào thành thương tích, hôm sau thượng triều chớ nói đồng liêu, đến Thánh Thượng mà cũng tới chế nhạo ta.” Sở Tu Ninh bắt đầu nhắm vào một khúc mắc khác của nhi tử, “Trong vòng quyền quý ở kinh thành, địa vị của một nữ nhân ở phu gia không có quan hệ gì nhiều đến học vấn và kiến thức, mà căn bản là được quyết định bởi thế lực của mẫu gia. Hai huynh muội con mới vừa sinh ra không lâu thì ngoại tổ phụ con chết trận ở Tháp Nhi Cốc, tiểu cữu cữu của con lúc ấy chỉ là một hài tử tám tuổi, khi đó Tạ gia chỉ còn danh vọng không có thực quyền, nhất thời xem như bị xuống dốc. Mà lúc ấy ta lại từng bước thăng chức, không biết bao nhiêu vương công thế gia muốn kết thân với ta. Khi đó triều cục hỗn loạn, không giống như hiện tại "sủng thiếp diệt thê" sẽ bị buộc tội, vậy thì ngoài việc làm ra vẻ hiền lương thục đức để giữ tâm ta, mẫu thân của con còn cả gan dám gây chuyện với ta như lúc xưa nữa sao?”
Nhớ lại thê tử kết tóc đã mất, Sở Tu Ninh thất thần hồi lâu.
Sở Tiêu đồng dạng nhớ tới mẫu thân, trong lòng bi ai đỏ hốc mắt.
Phục hồi tinh thần, Sở Tu Ninh tiếp tục nói: “Bà ấy không phải sợ chọc giận ta, nhưng bà ấy lo lắng hai huynh muội các con sau này thất sủng trước mặt ta. Khi hấp hối còn cố gắng kéo chút hơi tàn dặn dò ta, hy vọng ta niệm tình phu thê một đời, nếu tục huyền xin chớ chỉ lo dòng dõi, ngàn vạn lần hãy chọn một nữ tử dịu dàng thiện lương để tránh khắt khe A Dao... Mà ta cũng thẳng thắn hứa hẹn, cuộc đời này chỉ nạp thiếp chứ không hề cưới thê, đích tử đích nữ chỉ có mỗi hai huynh muội các con, đến lúc đó bà ấy mới an tâm nhắm mắt...”
Sở Tiêu cúi đầu, cố gắng ngăn lại những giọt lệ chỉ chực trào ra khỏi hốc mắt. Trong thư phòng tràn ngập một mảnh sầu bi, đột nhiên Sở Tu Ninh cầm cái chặn giấy đập xuống bàn một cái khiến Sở Tiêu giật nảy mình, chất vấn: “Tóm lại là trong thâm tâm của con, phụ thân là gian thần, mẫu thân thì xuẩn ngốc, cả nhà chỉ có con là người thông minh?!”
“Con không phải có ý này...” Sở Tiêu nhắm mắt lại, “Con chỉ là...”
“Con muốn bức ra để sống tự lập chứ gì, thế0 nhưng trong lòng còn vướng bận muội muội nên không thể chỉ lo bản thân thôi phải không?” Một khi Sở Tiêu ngả bài thì chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn Sở Tu Ninh đã sờ thấu tâm tư của hắn. Xét đến cùng, vẫn chính vì lúc té lầu ông đã quá mức “quyết đoán” khi làm ra lựa chọn, do đó đã đánh sâu vào tâm trí của một hài tử tám tuổi, thúc đẩy Sở Tiêu sinh ra cảm giác có tội đối với muội muội, thế là tự ép bản thân tiến vào ngõ cụt. Đứa nhỏ này có bản tính chính trực lại coi trọng cảm tình, tuy dưới mắt Sở Tu Ninh thì nhi tử của ông thật ngốc đến độ tức chết người, nhưng tự đáy lòng ông lại ẩn giấu một nỗi vui mừng.
“Cách suy nghĩ ngu ngốc của con không sai, nhưng phương hướng thực hiện lại sai rồi.” Sở Tu Ninh vòng qua án thư đi đến trước mặt Sở Tiêu, cúi đầu nhìn hắn, “Nếu ta là con, thứ nhất, cảm thấy có lỗi với A Dao, ta sẽ tận hết khả năng trở thành chỗ dựa lớn nhất cho nàng; thứ hai, nếu không thích nhìn hành vi ác liệt của phụ thân, ta sẽ nếm thử cách thay đổi ông ấy, nếu thay đổi không được thì sẽ khiến bản thân trở nên siêu việt, làm ông ấy ỷ lại vào ta, nghe theo ta chủ đạo; thứ ba, bởi vì chứng vựng huyết không thể theo Ngu Thanh cùng nhau ra trận giết địch thật là một tiếc nuối lớn, vậy thì phải để nàng xông pha chiến trường bộc lộ tài năng, còn ta thì ổn định triều cương khiến nàng yên tâm đánh giặc không cần phải lo toan đối phó với triều chính, trong kinh chỉ cần một mình ta khom lưng là đủ rồi.”
Giọng nói Sở Tu Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nhưng khiến tâm thần Sở Tiêu chấn loạn, ngẩng đầu lên nhìn lại phụ thân mình.
Sở Tu Ninh chậm rãi vươn tay: “Nhi tử, đứng lên đi.”
Tầm mắt Sở Tiêu dừng lại trên tay Sở Tu Ninh, chần chờ một lát cũng vươn tay nhưng chỉ trả lại quyển tấu chương vào tay phụ thân, sau đó tự mình đứng dậy.
Sở Tu Ninh không thèm để ý, lơ đãng cầm quyển tấu chương nhịp vào lòng bàn tay kia. Ông biết nếu chỉ nói chuyện trong một chốc mà muốn xoay chuyển tư tưởng đã hình thành suốt mười hai năm của nhi tử là không có khả năng, cần phải yêu cầu thời gian nhiều hơn. Sau này ông sẽ rút ra nhiều thời gian để tự mình dạy dỗ.
“Con có thể trở về nha môn Cẩm Y Vệ được rồi.”
“Vâng.” Sở Tiêu mang tâm sự nặng nề chuẩn bị rời đi, bất chợt bừng tỉnh quay đầu lại, “Đúng rồi cha, còn vụ án của Ngu Thanh...”
“Lúc này ta sẽ không nhúng tay. Tiểu cữu cữu con đâu đoán sai phải không, Ngu Thanh là nữ giả nam?”
Chuyện đi tới mức này thì Sở Tiêu cũng không có gì cần giấu giếm: “Con và A Dao cũng mới biết được mà thôi. Cha, cũng không phải lập trường của A Dao không vững, ba đứa chúng con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cảm tình thế nào cha không thể lý giải được đâu. Huống chi Ngu Thanh cũng là vì con mới tự mình hồi kinh, đã âm thầm cứu con rất nhiều lần...” Hắn giải thích kỹ càng tỉ mỉ một lần.
Sở Tu Ninh hơi nhíu mày: “Ta hiểu rồi, ra ngoài đi.”
“Vâng.”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Tiêu rời thư phòng, mới ra sân liền thấy Sở Dao ngồi trên hành lang chờ đợi.
“Không phải ta đã kêu muội về trước rồi sao?” Sở Tiêu khẩn trương bước nhanh qua, cuối mùa thu ban đêm trở lạnh, nhìn thấy sắc mặt muội muội hồng nhuận hắn mới yên tâm.
Tam trạng Sở Dao lo lắng bất an, đâu thể yên tâm rời đi, lôi kéo Sở Tiêu nhìn lại kỹ càng: “Cha đánh ca chỗ nào rồi?”
Sở Tiêu giang hai tay cánh tay xoay một vòng: “Nếu cha đánh ta chẳng lẽ muội không cảm giác được? Chỉ là phạt ta quỳ một canh giờ mà thôi.”
“Còn đỡ.” Sở Dao nhẹ nhàng thở phào, chợt xụ mặt, “Hôm nay ca bị phạt cũng là xứng đáng, hãy xem ca nói những lời không có đầu óc chút nào kìa!”
“Được rồi A Dao, sau này ta cũng không dám nữa.” Sở Tiêu đỡ muội muội đi dọc theo hành lang gấp khúc, trong miệng chậc chậc tán dương: "Hôm nay ta xem như đã được mở rộng tầm mắt, biết rõ một khi phụ thân há mồm thì lợi hại biết bao nhiêu, trách không được có thể làm thầy dạy Thái Tử, nói một hồi khiến ta ngốc lăng không biết đâu mà phản bác.”
Sở Dao lấy làm lạ hỏi lại: “Là ‘nói’ chứ không phải mắng à?”
Sở Tiêu ra vẻ nhẹ nhàng vặn cái lưng mỏi: “Ai nha, ta tình nguyện để cha mắng ta còn hơn.”
Vừa đi vừa nói chuyện, Sở Tiêu đưa muội muội về phòng ngủ. Khi chuẩn bị rời đi thì bị Sở Dao kêu lại: “Ca, hãy đem tráp trang sức vàng này đưa đến cho Khấu đại nhân đi, buổi sáng đã đáp ứng trả lại cho y.”
Một tráp vàng to nặng trĩu Sở Tiêu nhắc lên không nổi, bèn kêu hai gia phó khiêng ra cửa sau bỏ vào trong xe ngựa. Trở lại nha môn, Sở Tiêu lại kêu người tới hỗ trợ khiêng vào phòng nghị sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...