Đoạn Xung trúng độc quá sâu, bị sổ sách ném trúng ngã vào trên người Tào Sơn. Nghe được hai từ “Ngu Khang An” và “Tai họa”, một màn sương mù phủ kín đôi mắt của hắn.
Mà sau khi Kim Trấm nói ra cũng biết mình đã lỡ lời. Cho đến tận bây giờ Đoạn Xung vẫn coi thường sinh mệnh người khác như vậy, xét đến cùng vẫn là lỗi của Ngu Khang An. Nhưng Kim Trấm không thu hồi lời nói của mình, bởi vì lúc này ông thật sự bị tức đến nỗi nếu không cố gắng chống đỡ thì đã ngất xỉu.
Tuy rằng hai nghĩa tử bảo bối lén lút cung cấp tài chính cho Thiên Ảnh khiến ông rất bực bội, nhưng đúng như Khấu Lẫm đã nói, động cơ của hai đứa nó cũng là vì muốn chữa bệnh cho ông, vì thế ông bực bội nhưng trong thâm tâm cũng cảm thấy vui mừng. Tóm lại Thiên Ảnh có tạo phản hay không, Hoàng đế Đại Lương do ai làm, thật ra Kim Trấm cũng chẳng thèm để ý. Sở dĩ ông không gia nhập Thiên Ảnh chỉ vì không hợp với tác phong hành sự của Tạ Trình mà thôi.
Nhưng chuyện này quan hệ đến Tạ Tĩnh Xu, nghĩ đến xác chết của nàng ẩn giấu trên đảo suốt tám năm, gần trong gang tấc với ông thế nhưng ông hoàn toàn không biết. Lại nghĩ đến khi sinh thời nàng sống không được như ý, ngay cả chết đi cũng không được an ổn xuống mồ, ông càng hận không thể thọc cho hai tên ngu xuẩn này một kiếm chết tốt cho rồi!
“Đại ca đừng chống đối nghĩa phụ!” Nhìn Kim Trấm ôm ngực ngã ngồi trên ghế mặt không còn chút máu, Tào Sơn mồ hôi lạnh đầm đìa hạ giọng khuyên Đoạn Xung đang chuẩn bị mở miệng rồi vội vàng giải thích với Kim Trấm, “Nghĩa phụ, nếu ngài nói Đại ca là tai họa, vậy thì con đây cũng là tai họa, bởi vì chuyện này con cũng biết. Đại ca miệng mồm thẳng tuột không giỏi ăn nói, lời vừa rồi thật ra không phải ý như vậy...”
Tào Sơn nhìn trộm vẻ mặt Kim Trấm rồi mới tiếp tục biện hộ, “Con và Đại ca gia nhập Thiên Ảnh tám năm trước, mục đích chính yếu là hy vọng Giang Thiên Dữ có thể lấy ra mảnh ám khí trong tâm mạch của ngài. Hắn nghiên cứu thuật khởi tử hồi sinh là chuyện của hắn, đã sớm nghiên cứu mười mấy năm rồi. Con và Đại ca chỉ là nhân tiện hỗ trợ cung cấp dược liệu hắn yêu cầu, chưa bao giờ giúp hắn bắt nữ tử sinh vào tháng hai, thậm chí còn không biết chuyện này. Mà thuật khởi tử hồi sinh của hắn thật ra chúng con cũng không tin, nhưng chúng con chỉ cần ra tiền...”
“Tiền đối với Ma Phong Đảo các ngươi thì nhiều như thóc gạo, coi như làm chút cống hiến vì y đạo, không thành công thì không sao cả; nhưng nếu có thể thành công thì là chuyện tốt động trời.” Khấu Lẫm tiếp lời Tào Sơn rồi hỏi, “Nếu biết hắn sẽ tàn hại bao nhiêu tánh mạng nữ tử vô tội như vậy, mới đầu ngươi cũng sẽ đồng ý?”
“Đương nhiên là không.” Tào Sơn lắc đầu như trống bỏi trước mặt Kim Trấm, kiên quyết cho thấy lập trường của mình, “Ta cũng có hạn cuối.”
“Vậy còn ngươi?” Khấu Lẫm nhìn về phía Đoạn Xung, khẽ cười một tiếng, “À, ta quên mất, lúc nãy ngươi cũng đã trả lời qua vấn đề này, ngươi sẽ.”
“Ta...” Đoạn Xung chống đỡ không nổi, đôi môi vừa động là một búng máu đen trào ra, sền sệt một mảnh trên cằm. Hắn mặc bộ áo vải thô màu xanh lá đậm nhìn không thấy vết máu, nhưng áo choàng màu sáng của Tào Sơn thì trông thật ghê người.
“Đại ca?!” Tào Sơn đỡ lấy Đoạn Xung, tay đầy máu, mặt mày kinh hãi.
Kim Trấm đang nổi giận mà cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Khấu Lẫm.
Bất cứ ai cũng đều cho rằng Khấu Lẫm hạ độc Đoạn Xung chỉ là khiến hắn tê liệt để kiềm chế mà thôi, nhưng nhìn tình trạng Đoạn Xung lúc này thì độc dược lại là trí mạng?!
Không chờ Kim Trấm phản ứng lại, Đoạn Xung lại phun ra một ngụm máu đen, hai mắt tối sầm hoàn toàn mất đi ý thức.
Khấu Lẫm khen một câu: “Không hổ là kỳ tài võ học, thế nhưng có thể chống đỡ lâu như vậy.”
Kim Trấm vòng qua án đài đi đến trước mặt hai người ngồi xổm xuống, vạch mí mắt Đoạn Xung kiểm tra, thấy đồng tử hắn giãn ra thất thanh hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ, đây là... kịch độc?”
“Độc tính đúng là gây chết người, nhưng ít ra bảy ngày mới có thể hoàn toàn phát độc mà tử vong.” Khấu Lẫm cũng đứng lên, mở tráp binh khí gác trên ghế lấy ra một bình sứ men xanh, đi qua đưa cho Kim Trấm, “Đây là giải dược.”
Kim Trấm tiếp nhận, lại nghe Khấu Lẫm nói: “Kim gia, ta hỏi ngài một chuyện.”
“Ngươi nói.”
Khấu Lẫm về chỗ ngồi xuống một lần nữa: “Kim gia ngài dùng nửa đời người giành được giang sơn có thể nói là tương đối đồ sộ, xác thật là một uy hiếp nghiêm trọng với Đại Lương. Về nhân phẩm của ngài thì ta đương nhiên tin được, nhưng nếu sau đó không lâu ngài ngã xuống, vậy thì toàn bộ giang sơn của ngài sẽ chuyển sang tay Đoạn Xung.”
Kim Trấm đang muốn ném giải dược cho Tào Sơn bảo Tào Sơn nhét cho Đoạn Xung ăn, nghe vậy bèn dừng tay lại.
Ông hiểu rõ sự băn khoăn của Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm khe khẽ thở dài: “Tình huống sức khỏe của ngài thì ngài tự mình hiểu rõ ràng nhất, nếu ngài không ở đây thì trong thiên hạ còn ai có thể quản trụ được ‘Hãn phỉ cái thế’ này? Chuyện hôm nay ngài cũng thấy rồi, ngài có tự tin mà bảo đảm sau này hắn sẽ không làm chuyện gì sai hay sao?”
Thấy Kim Trấm thật sự lộ ra biểu tình thận trọng suy xét, mí mắt Tào Sơn giật giật: “Nghĩa phụ, ngài ngàn vạn lần đừng nghe hắn nói bậy! Đại ca luôn luôn nghe theo lời ngài, cho dù ngài bắt huynh ấy tự sát thì huynh ấy sẽ không nhíu mày một chút. Hiện giờ Đại ca ngỗ nghịch cũng là vì ngài, chính ngài rõ ràng nhất tầm quan trọng của ngài trong lòng Đại ca mà nghĩa phụ!”
Khấu Lẫm để mặc Tào Sơn thuyết phục Kim Trấm, không hề khuyên bảo. Hắn hiểu rõ ràng tính cách của Kim Trấm -- ông ta sẽ không bao giờ để Đoạn Xung chết. Hắn cũng sẽ không đưa ra loại chủ ý ngu ngốc kiểu như đề nghị Kim Trấm phế đi võ công của Đoạn Xung hoặc là chém rớt một cánh tay, bởi vì làm như vậy cũng không khác gì giết chết Đoạn Xung.
Sở dĩ Khấu Lẫm hạ kịch độc chỉ vì muốn Đoạn Xung bị thương nặng, cho dù uống giải dược thì cũng phải một quãng thời gian mới có thể phục hồi như cũ, vậy thì chính mình ở vùng duyên hải mới có thể an tâm.
Kim Trấm đang thầm suy nghĩ thì ngoài hành lang truyền vào tiếng bẩm báo: “Kim gia, Hoàng đại phu cầu kiến.”
“Hoàng đại phu?” Kim Trấm hỏi trong khi ánh mắt chuyển về hướng Khấu Lẫm.
“Sao lại là hắn tới đây?” Khấu Lẫm nhíu mày, biết việc này có liên quan đến Hoàng đại phu, nhưng so sánh tuổi tác thì hắn đâu thể nào là Giang Thiên Dữ.
Kim Trấm bỏ chai giải dược vào trong tay áo: “A Thanh.”
Hộ vệ A Thanh đi vào: “Kim gia.”
Kim Trấm chỉ vào Đoạn Xung lâm vào hôn mê trên mặt đất: “Đi theo mật đạo đưa hắn vào địa lao, đừng để bất luận kẻ nào nhìn thấy.”
“Vâng!” Khi A Thanh khiêng người đi, nhìn thấy trước ngực Đoạn Xung gần như bị nhiễm máu đen ướt đẫm, trong lòng không khỏi kinh hãi, biết là Khấu Lẫm xuống tay. Nhớ tới trước đó mình còn phụng mệnh làm khó dễ hắn, cho rằng hắn giống tên vô lại nói năng ngọt xớt nên coi khinh hắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Kim Trấm lại nói với Tào Sơn: “Ngươi đi về đóng cửa ăn năn, chuyện hôm nay một chữ cũng không được phép lộ ra!”
“Vâng ạ.” Tào Sơn từ trên mặt đất đứng dậy hỏi, “Độc của Đại ca...”
"Cút đi!"
Tào Sơn rụt cổ lại, chỉ có thể rời sảnh.
Khi trong điện chỉ còn lại hai người, Kim Trấm giải thích với Khấu Lẫm: “Bởi vì vụ bốn tỉnh liên quân diệt phỉ nên Trần Thất và Từ Mân cũng ở trên đảo, ta đang thuyết phục bọn họ tạm lánh đi. Trần Thất nương dễ thuyết phục nhưng Từ Mân thì mấy năm nay vẫn luôn có ý đồ mượn sức người Tây Dương và phiên chủ Đông Doanh muốn cướp đi quyền chủ đạo Đông Nam hải từ trong tay ta. Cũng nhờ Từ Mân kiêng kị ta và Đoạn Xung nên hắn không dám trắng trợn táo bạo, lần này nếu để hắn biết ta có bệnh còn Đoạn Xung cũng trúng độc, nhất định hắn sẽ gây nhiễu loạn.”
“Ta hiểu được.” Khấu Lẫm gật đầu.
“Là ta sai, quá mức tín nhiệm hai đứa nó nên lơ là quản giáo.” Kim Trấm tích tụ trong lòng, thở dài một hơi, “Trước tiên hãy cứu A Dao cái đã, chuyện này để ta ngẫm lại, sau đó lại nói.”
Khấu Lẫm cũng gật đầu: “Về vụ bốn tỉnh liên quân diệt phỉ... ta sẽ đi giải thích với nhạc phụ, hy vọng cuối cùng có thể lấy phương thức hoà bình để giải quyết.”
Ánh mắt Kim Trấm lại trầm xuống: “Ta cũng chỉ là muốn tránh Ngu Khang An, không muốn xung đột với hắn. Còn phần Sở Tu Ninh, ta không nợ hắn điều gì, càng không sợ hắn. Cho dù trong chuyện tình cảm ta cũng có sai, nhưng hắn cũng không thể thoái thác tội của mình -- mộ của thê tử bị trộm cả mười năm mà hắn không hề hay biết.”
Khấu Lẫm gật đầu đồng ý: “Không sai.”
Truyện do nhà bacom2 ở wattpad edit
“Hoàng đại phu, ngài làm gì!”
“Hoàng đại phu...”
Kim Trấm đang phân phó tâm phúc cọ rửa vết máu trên mặt đất nên chưa gật đầu cho Giang Thiên Dữ tiến vào. Hắn không kiên nhẫn chờ đợi bèn cầm trong tay một cây ngân châm, trực tiếp xông vô nội điện,
Hộ vệ đều biết hắn là người được hưởng đặc thù từ Kim Trấm, không dám gây thương cho hắn, chỉ vươn tay cản lại. Cây ngân châm trong tay hắn dùng tốc độ cực nhanh đâm vào kinh mạch trên cổ tay của những hộ vệ có ý đồ cản hắn, đám hộ vệ liền mềm oặt ngã xuống đất. Hắn xông vào trong điện, hộ vệ ào theo phía sau truy đuổi bị Kim Trấm xua tay cho lui.
Giang Thiên Dữ nhìn về phía Khấu Lẫm ngồi uống trà, ánh mắt nặng nề sắc bén: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ngươi làm tốt lắm!”
Khấu Lẫm cười lạnh đáp: “Giang Hộ pháp, ngươi cũng làm tốt lắm!”
“Giang Thiên Dữ?” Kim Trấm còn chưa trở lại án đài, mặt đối mặt với Giang Thiên Dữ cẩn thận quan sát dung mạo của hắn, “Ngươi dịch dung?”
Tầm mắt chuyển sang người Kim Trấm, Giang Thiên Dữ đắc ý nói: “Đây là diện mạo vốn có của ta, cần gì dịch dung?”
Kim Trấm càng thêm kinh ngạc, Khấu Lẫm lại nghĩ thông suốt: “Hắn có thể trì hoãn quá trình già cả của Tạ Trình, bảo trì bề ngoài trẻ tuổi cũng không hiếm lạ.”
“Không phải.” Kim Trấm lắc đầu, “Trước đó hắn không phải là bộ dạng này, đen thui gầy khô với gương mặt rất tầm thường.”
Bộ mặt mỹ diễm của Giang Thiên Dữ nháy mắt tối sầm.
Khấu Lẫm cười nhạo: “Hóa ra dưỡng cổ trùng còn có tác dụng như vậy, vì thay da đổi thịt để có được vẻ ngoài tuấn mỹ đến thế, chắc Giang Hộ pháp ăn khổ không ít?”
Giang Thiên Dữ gạt qua vụ dung mạo, chất vấn: “Ngươi giấu Sở phu nhân nơi nào?”
“Ra biển.” Khấu Lẫm nheo mắt, “Bây giờ đã qua buổi trưa, trên biển có vô số tàu thuyền, ngươi đuổi không kịp mà tra cũng không ra.”
“Đưa đến đâu?” Giang Thiên Dữ tức muốn hộc máu.
“Doanh địa của Ngu gia.” Khấu Lẫm liếc hắn, thần thái thảnh thơi, “Bằng không để chỗ nào trong vùng duyên hải bản quan cũng không yên tâm.”
“Ngươi hẳn đã biết Sở Dao bị ta hạ cổ.” Giang Thiên Dữ cười lạnh, “Đưa Sở phu nhân về đây cho ta, bằng không ta liền thúc giục cổ trùng, làm nàng muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Bản quan tin tưởng, nội tử tình nguyện thừa nhận chút thống khổ chứ cũng không muốn xác chết mẫu thân bị ngươi dùng làm dược nhân để thực nghiệm.” Khấu Lẫm vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, thần sắc thản nhiên, giọng điệu cũng không vội vàng, “Thật ra bản quan cũng không thèm để ý. Ngươi chữa khỏi cho nội tử, đợi chúng ta về đất liền thì bản quan sẽ tự động trả lại dược nhân cho ngươi. Rốt cuộc ngươi đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, bản quan cũng muốn xem một chút thế gian thực sự có thuật khởi tử hồi sinh hay không.”
Giang Thiên Dữ lạnh mặt: “Ngươi có biết, vượt qua nửa tháng thì xác chết của nàng sẽ bắt đầu hư thối!”
Khấu Lẫm chen vào: “Cho nên ngươi chỉ có thời gian không đến nửa tháng.”
“Ngươi không tránh khỏi quá xem nhẹ thế lực của Thiên Ảnh chúng ta tại vùng duyên hải.” Khóe miệng Giang Thiên Dữ xẹt qua vẻ khinh miệt, “Ngươi cho rằng đưa đến doanh địa của Ngu gia thì ta thật không còn cách nào?”
“Ngươi có đấy chứ, ngươi đã phái người đi bắt Mạnh Quân Quân và Sở Tiêu chứ gì?” Khấu Lẫm chậc lưỡi, “Muốn dùng hai người kia để áp chế Ngu Thanh?”
Giang Thiên Dữ thầm nghĩ không ổn, nếu hắn nói như vậy thì dĩ nhiên sớm có ứng đối.
Quả nhiên nghe Khấu Lẫm cười lạnh: “Trước không bàn tới Ngu Thanh có bị ảnh hưởng hay không, nhưng khi thủ hạ bản quan rời đi đã đánh xỉu Sở Tiêu và Mạnh Quân Quân cùng mang theo.”
“Tốt, thật sự tốt lắm!” Giang Thiên Dữ bỗng nhiên trấn định lại, “Khấu Chỉ Huy Sứ, vậy thì tùy ngươi đi. Ngươi áp chế ta không được -- ta lưu trữ Sở phu nhân là để thu phục Đoạn Xung, dược nhân của ta không phải chỉ có một, ta cũng không thèm để ý.”
Hắn nói xong thì khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, không nói chuyện nữa.
Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy bên ngoài có thị nữ vội vã tới báo: “Kim gia, vị Liễu công tử trên đỉnh núi sai người đưa tin xuống, nói... nói tình trạng của Sở tiểu thư vô cùng không ổn.”
Kim Trấm tuy giận đầy một bụng, nhưng ông đã giao phó quyền chủ đạo cho Khấu Lẫm nên bảo trì trầm mặc, để tránh phá hư kế hoạch của Khấu Lẫm.
Còn Khấu Lẫm thì rũ mắt, tỏ vẻ thờ ơ.
Giang Thiên Dữ dùng một người kiềm chế hai người, nghiễm nhiên đang giành phần thắng.
Khấu Lẫm vuốt ve cằm, đột nhiên mở miệng: “Khi nhạc mẫu ta qua đời, Đoạn Xung còn chưa gặp lại Kim gia, lúc đó Kim gia cũng không phải Đại lão bản trên biển như hiện giờ, Tạ Trình trộm mộ khẳng định không hề có liên quan đến Kim gia, càng không phải muốn cho khuê nữ sống lại, vậy lý do của lão ta là gì?”
Giang Thiên Dữ không thèm nhìn.
Khấu Lẫm mặc kệ tiếp tục phân tích: “Ta vẫn luôn không nghĩ ra vì sao Tống gia lại đồng ý giúp đỡ Thiên Ảnh; sau khi biết Ảnh chủ là Tạ Trình thì ta mới hiểu được, trên đời này có một thứ càng trân quý hơn so với quyền thế và tài phú... chính là ‘sinh mệnh’! Tạ Trình ‘chết mà sống lại’ vừa lúc là bằng chứng, hai huynh đệ Tống gia thật ra không phải muốn người chết sống lại, thứ bọn họ muốn có chính là "Trường sinh bất tử". Nếu ta đoán không lầm, bí mật của bức họa Núi Sông Vạn Dặm nhất định có quan hệ đến thuật "Trường sinh bất tử" mà mỗi một thế hệ Đế vương đều vọng tưởng chiếm được. Thế nhưng Tạ Trình coi như đã ‘Trường sinh bất tử’ nên phải cần một lý do nào đó để đòi tiền cứu mạng từ Tống gia -- -- Tạ Tĩnh Xu chính là lý do đó.”
Mặc dù chỉ là suy đoán của Khấu Lẫm nhưng Kim Trấm cảm giác suy đoán này hợp tình hợp lý. Ông nhắm mắt lại, mím chặt môi. Thật không ngờ hành động của Tạ Trình đã tới nông nỗi không từ thủ đoạn như vậy, ngay cả nữ nhi thân sinh mà cũng lôi ra lợi dụng.
Giọng điệu Khấu Lẫm đột nhiên nghiêm khắc: “Một kẻ mà ngay cả máu mủ cũng không thèm nhận giống như Tạ Trình, cho phép ngươi hạ cổ trên người ngoại tôn nữ ruột thịt để uy hiếp bản quan, điều này khiến bản quan không khỏi tiếp tục suy đoán thêm -- năm đó nhạc mẫu hồng nhan bạc mệnh sớm bệnh chết, có phải cũng do các ngươi xuống tay hay không? Giống hôm nay hạ cổ cho phu nhân ta, ngươi cũng hạ cổ cho Tạ Tĩnh Xu khiến bà chịu khổ suốt nửa năm, làm tổn hại thân thể, nhìn qua tưởng như suy tim mà chết không dễ bị người phát giác?”
Kim Trấm thình lình mở to đôi mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Giang Thiên Dữ sắc mặt trắng bệch, giận dữ hét lên: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Thanh âm Khấu Lẫm càng thêm sắc bén: “Độc chết nữ nhi thân sinh để có thể lấy cớ hợp tác với Tống gia, lợi dụng xong thì lại lôi thi thể đến đây lừa gạt Đoạn Xung đổi lấy tài chính, các ngươi thật sự bại hoại!”
“Căn bản không phải!” Giang Thiên Dữ gần như muốn nhảy chồm lên, mặt hướng về phia Khấu Lẫm nhưng lại chỉ vào Kim Trấm, “Tĩnh Xu là bị hắn và Sở Tu Ninh hại chết! Ta hao phí nửa đời tâm huyết đều để cứu nàng, làm sao lại hại nàng được?! Ngươi đâu biết nàng có ý nghĩa với ta thế nào, ta xem nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi, ta không có khả năng hạ cổ hại nàng!”
“Vậy à...” Khấu Lẫm cười như không cười, “Vừa rồi ta chỉ tùy tiện đoán một chút mà thôi. Năm đó Ngự y cũng không phải hạng "giá áo túi cơm", suốt nửa năm chẳng lẽ ngay cả trúng độc hay trúng cổ cũng không thể phân biệt? Hơn nữa, ngươi treo quanh quan tài ngọc thạch những quả cầu hương rất thịnh hành một thời ở kinh thành, ta đương nhiên hiểu rất rõ ràng bà ta quan trọng thế nào với Giang Hộ pháp, bằng không cũng sẽ không dùng thi thể của bà ấy nói điều kiện với ngươi.”+
Giang Thiên Dữ đột nhiên ngẩn ra, minh bạch chính mình đã trúng phép khích tướng của Khấu Lẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...