Lại thêm một buổi tối đã đến , đã tới giờ ăn uống nhưng do vụ việc của Tiểu Tinh mới chết hồi sáng nên mọi người cũng không còn hứng thú để ăn nữa.
Nhưng tất cả đều nghĩ phải ăn mới chống trả được cái địa ngục trần thế này nên họ bắt buộc phải xuống tầng.
Trước khi xuống mọi người đều đếm bậc cầu thang , đa số là mười hai bậc hết nên mọi người bước đi bỏ vài bậc để xuống.
Lần này xuống , bà giám thị đã ngồi đợi sẵn.
Bà ta không ăn mà vẫn nhắm mắt tróng tay lên càm cười với mọi người .
“ Em bắt đầu thấy ứa gan nụ cười của bả rồi đấy ” Lạc Hoa bước đi nhìn nụ cười của bà giám thị giống như bà ta đang cười thầm vì đã có thêm một người đã chết.
Cẩm Thiên An bước đi nhìn nụ cười gian đó của bà giám thị cậu nghĩ thầm “ Hiện giờ những nhóm khác chỉ biết có một người chết còn tên côn đồ kia thì tụi mình vẫn chưa nói ”.
Cậu nhìn mọi người ở nhóm khác thì thấy biểu cảm của họ không được ổn định cho lắm “ Nếu giờ bọn họ mà biết thật ra đã có hai người chết thì liệu họ có còn tinh thần nữa hay không? ”.
Lần này cả bọn Cẩm Thiên An đều ngồi kế bà giám thị khác với ngày hôm qua .“ Ồ! Hôm nay ba người ngồi đây à ”.
Bà giám thị nhìn ba người bọn họ mà cũng không chắc là nhìn vì bà ta lúc nào cũng nhắm mắt , miệng thì cứ cười như đang hào hứng chờ con mồi tự sa vào lưới vậy.
Dĩnh Cửu Hàn lấy phần bánh mì của mình ngồi ăn nói “ Tụi này ngồi đây không được à ”.
Bà giám thị nghe vậy cũng trả lời với khuôn miệng cười “Ồ, không các vị ngồi đâu cũng được ”.
Dĩnh Cửu Hàn không nói gì mà ngồi nhai bánh mì tiếp.
Mọi người lần này ăn món canh thịt lá cải tuy nhìn trông thơm ngon nhưng do vụ việc hồi sáng nên bọn họ ăn ít lại không còn hăng say như ngày hôm qua.
Không gian yên tĩnh thì bà giám thị hốt lên câu khiến cho mọi người thật sự muốn bỏ đũa mà nghỉ ăn “ Tôi nghe nói trông nhóm mọi người có một người bị té lầu chết đúng không ? Thật là đáng thương nghe nói là người đó là phụ nữ trẻ tuổi mà lại chết oan uổng như thế ”.
Tuy tức giận nhưng không muốn nói gì cả đám lặng thinh hết kể cả Dĩnh Cửu Hàn hình như hắn đang ngồi bận suy nghĩ gì đó.
Cẩm Thiên An cảm thấy vẫn còn thiếu rất nhiều manh mối ở ngôi trường này.
Điều lạ ở trường này là ít gặp học sinh vào ban đêm hơn là buổi sáng.
Nhìn xung quanh thì đây là căn tin, buổi sáng có ít nhất hơn một trăm học sinh ở đây vậy mà ban đêm không thấy một bóng người , cậu muốn biết thêm manh mối nên quay qua hỏi bà giám thị “ Cho tôi hỏi là tại sao đây là căn tin trường mà sao ban đêm lại không thấy một học sinh nào đến ăn vậy ? ”.
Trước câu hỏi của Cẩm Thiên An thì mọi người mới bất giác lại nhìn xung quanh thì quả thật đúng như lời cậu ta nói , không hề có một bóng học sinh hay người ở lại bán dọn dẹp.
Bà giám thị nói “ Do hiện giờ cũng đã hơn tám giờ , giờ này là các em học sinh khác đang học thêm ở câu lạc bộ nên không có thời gian để ở lại ăn sau giờ học ”.
“ Ở đây có câu lạc bộ à ” Cẩm Thiên An hỏi.
Bà giám thị gật đầu nói “ Ở đây lúc trước có mười ba câu lạc bộ nhưng giờ chỉ còn mười hai mà thôi ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy hắn quay qua nói “ Tại sao còn mười hai ? không lẻ đã xảy ra chuyện gì ạ ”.
Trước câu hỏi của Dĩnh Cửu Hàn , phải đợi tầm mười mấy giây sau bà ta mới trả lời “ Thật ra thì khoảng một năm trước , ở câu lạc bộ bóng rổ có một cậu học sinh rất yêu thích môn thể thao bóng rổ nhưng bỗng một ngày cậu ta đang luyện tập cho kì thi đấu sắp tới thì vô tình bị té đập đầu trúng ngay tường.
Do là ban đêm không có ai ở đó nên cậu ta đã chết vì mất máu quá nhiều.
Kể từ đó , vào ban đêm, người ta vẫn hay nghe tiếng bóng rổ ở trong nhà thi đấu của trường học, bảo vệ đã kiểm tra thử nhưng trong nhà thi đấu tối mịt và không có ai cả.
Người ta đoán rằng đó là hồn ma của cậu nam sinh rất đam mê và giỏi bóng rổ nhưng lại không may qua đời sớm nên vẫn còn lưu luyến mà luyện tập ”.
Nói xong bà ta cũng đứng dậy mà bỏ đi giống như nhiệm vụ mỗi ngày có bà ta là cho mọi người biết thêm thông tin xong thì lại lặng lẻ bỏ đi.
Mọi người thấy thoải mái khi bà giám thị đã đi nhưng họ đã thấy no nên đa số đều bỏ đi về phòng hết.
Chỉ còn đám của Cẩm Thiên An vẫn ngồi ăn bánh mì tiếp.
Lạc Hoa quay qua hỏi Cẩm Thiên An “ Chị An , giờ mình nên làm gì tiếp đây.
Mới đây chúng ta lại có thêm một vụ manh mối nữa rồi ”.
Cẩm Thiên An nhìn chằm chằm Dĩnh Cửu Hàn “ Em nên hỏi anh ta đấy , anh ta có nhiều kinh nghiệm hơn chúng ta nên biết cách giải quyết ”.
Dĩnh Cửu Hàn cầm bánh mì của mình đang nhai quay vòng vòng như đang suy nghĩ gì đó , quả thật đẹp trai thì làm gì cũng đẹp cả nhưng đối với Cẩm Thiên An thì cậu thấy chướng mắt vì là cùng là một giống đực nhưng khác nhau về cách để tự làm mình tỏa sáng hơn.
Dĩnh Cửu Hàn cầm bánh mì quay quay nói : “ Tối nay chúng ta sẽ đến câu lạc bộ bóng rổ để điều tra ”.
Lạc Hoa nghe vậy hốt hoảng “ What! ”.
“ Đêm hôm tâm tối có ba kẻ lạ mặt đang đến câu lạc bộ bóng rổ nơi mà sẽ có hồn ma xuất hiện…….AAA ” Cẩm Thiên An đặt tay lên vai Lạc Hoa vì nãy giờ cô đang nói nhảm gì đó.
“ Haizz , em nên bình tĩnh lại đi ”.
Lạc Hoa nhõng nhẻo trước mặt Cẩm Thiên An “ Mộ….Chứ nghĩ đi , đêm hôm khuya như vậy lại còn đáng sợ nữa….tại sao chúng ta phải ở đây chứ ”.
Dĩnh Cửu Hàn phía trước quan sát nói “ Ai biểu cô em đây đi chi rồi giờ lại la làng ”.
Cẩm Thiên An nghe vậy liền cười thầm.
Cả ba tiếp tục đi tiếp.
“ Nè , anh biết chỗ đúng không ? ” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn rút trong túi ra một tờ giấy đưa cho Cẩm Thiên An “ Đó bản đồ đó ”.
Cẩm Thiên An cầm tờ giấy mà Dĩnh Cửu Hàn nói là bản đồ nhìn thì thấy kiến trúc ở ngôi trường này rất nhiều phòng lớp học hoặc tòa nhà “ Anh lấy đâu ra tờ giấy này vậy ”.
“ Trộm ” Dĩnh Cửu Hàn nói dứt phát làm cho Cẩm Thiên An đang đi phải né xa ra.
“ Anh trộm bằng đường nào hay vậy ”.
Dĩnh Cửu Hàn kể lại lúc chiều , bọn người kia không muốn thấy xác của Tiểu Tinh nên đã nhờ những cánh đàn ông đi bê xác ra gần ngôi nhà cũ chôm ở đó.
Lúc đó Dĩnh Cửu Hàn có đi theo nhưng không đụng cái xác chết của Tiểu Tinh , lặng lẻ ngó ở ngôi nhà cũ thì thấy có một tờ giấy gì đó mắc kẹt ở cửa sổ.
Dĩnh Cửu Hàn rút ra thì thấy đó là bản đồ ghi rõ kiến trúc ở ngôi trường này.
“ hehe anh không rinh cái xác phụ bọn họ , mà đi tùm lum như vậy bọn họ không nói gì à ” Lạc Hoa nói.
Dĩnh Cửu Hàn quay qua với vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lạc Hoa và Cẩm Thiên An nói bằng giọng điệu khác thường ngày “ Đáng lí ra tôi không định đi theo cũng như là theo ý tưởng đem cái xác đi chỗ khác , nếu như cô An đây không bày ra ý tưởng rinh đi cái xác đi thì tôi có thể lấy cái xác đó biến thành con mồi để dụ bà giám thị ra mặt ”.
Cẩm Thiên An cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải Dĩnh Cửu Hàn nữa.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc này cũng như giọng nói này của Dĩnh Cửu Hàn khác thường ngày không còn đùa giỡn hay khịa người khác nữa.
Cậu cũng không sợ Dĩnh Cửu Hàn đứng ngây người nói “ Nếu không rinh cái xác đi thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến mọi người về mặt tinh thần cũng vậy , anh không thấy bữa tối nãy sao ? bọn họ đều xuống sắc hết trả có tinh thần để ăn.
Với lại anh định biến xác thành mồi là sao , tôi tưởng anh là người tốt…….”.
“ Đây là cánh cửa Hell không phải đời thực , sống tốt quá thì dễ bị người khác lợi dụng.
Đến chết cũng không hiểu sao mình chết nữa.
Cho nên tốt nhất em đừng đem sự hiền lương đó đến nơi này ” Nói xong thì Dĩnh Cửu Hàn bỏ đi trước.
Lạc Hoa vẫn không hiểu gì vì thường ngày hắn đeo bám Cẩm Thiên An dai như đĩa vậy mà nay lại làm bộ mặt đó quay qua nói Cẩm Thiên An như vậy.
“ Chị có sao không chị An ”.
Lạc Hoa thấy Cẩm Thiên An mặt trầm ngâm nhìn xuống không nói gì cả “ Chắc chị ấy phải đau lắm , cái tên chết tiệt đó ”.
Cô dơ nắm đấm lên.
“ Này!.....Cái tên…..chết tiệt kia! ”……” .“ Bụp” Cẩm Thiên An nhào đến đá chỗ hiểm của Dĩnh Cửu Hàn một cú khiến cho hắn ôm thằng em nhỏ của mình mà lăn qua lăn lại “ Em….bị điên….
à…hic ”.
Lạc Hoa chạy đến bất ngờ tưởng đâu sau khi bị nói như vậy Cẩm Thiên An phải xuống tinh thần nhưng ai ngờ không có nét gì gọi là buồn mà còn chạy thật nhanh đá vào thẳng thằng em nhỏ của Dĩnh Cửu Hàn.
Lạc Hoa nhìn thấy Dĩnh Cửu Hàn như vậy cô quay qua cười lén “ Hahaha đáng đời ”.
Dĩnh Cửu Hàn ôm thằng nhỏ míu máo nói “ Em….biết…đây là chỗ hiểm của….đàn ông không…hic ”.
Tất nhiên là Cẩm Thiên An hiểu điều đó vì cậu cũng là đàn ông con trai nên việc đá vô chỗ đó là có chủ đích.
Cậu đập tay vô ngực nói “ Tôi nói cho anh biết , anh dữ với ai thì được nhưng đừng hòng dữ với tôi ”.
Lạc Hoa ngạc nhiên vì thường ngày cô thấy dáng vẻ của Cẩm Thiên An rất hiền lành , dù mới ở cạnh có hai ngày nhưng cũng cẩm nhận được Cẩm Thiên An là người rất tốt bụng.
Dĩnh Cửu Hàn cũng không hiểu gì , hắn từ từ đứng lên nhưng bị Cẩm Thiên An đá vào chân thêm một phát nữa khiến cho Dĩnh Cửu Hàn đau càng thêm đau chỗ mới “ AAA…..em làm gì….nữa vậy….hic…..Thiên An thường…..hic….ngày em trông…..rất đáng….hic….yêu mà ”.
Cẩm Thiên An cúi xuống mặt hung hổ nói “ Tôi đang nói chuyện với anh thì anh phải lắng nghe người khác nói gì chứ ”.
Cậu nắm cổ áo của Dĩnh Cửu Hàn nói giọng trầm nhỏ với khuôn mặt đáng sợ “ Với lại , tôi hiền lương hay đáng sợ hay không thì tùy vào hoàn cảnh ”.
Nói xong cậu bỏ đi.
Lạc Hoa tươi cười nhảy chân sáo nói với Dĩnh Cửu Hàn điệu bộ cà khịa “ Đáng đời , lè ”.
Khịa xong thì chạy tới Cẩm Thiên An bỏ lại Dĩnh Cửu Hàn ngồi ôm chân.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn hai người kia bỏ đi bỏ một mình ở lại , chắc đây là lần đầu hắn bị ai đó nói như vậy , hắn che miệng lại cười “ Đúng là thú vị mà…haha ”.
“ Chị An ơi , chị bớt giận lại đi ” Lạc Hoa nói.
Cẩm Thiên An làm bộ mặt thư giãn nói “ Ò , người như hắn không đáng giận chỉ đáng đánh thôi ”.
Hai người họ đang đi thì nhe tiếng “ Bụp….Bụp….Bụp ”.
Âm thanh phát ra từ một căn phòng lớn có để bảng câu lạc bộ bóng rổ.
Lạc Hoa nhìn tấm bảng để tên câu lạc bộ , cô cảm thấy hơi sợ vì ban đêm khuya như vậy ai mà chơi bóng rổ ở trong đó.
Dĩnh Cửu Hàn lúc này cũng đuổi kịp bọn họ.
“ Cuối cùng cũng đến rồi sao , hình như chào đón hơi bị sớm đấy ”.
Cẩm Thiên An bắt đầu cảm thấy khó chịu ở mũi nữa , lần này cậu ngửi mùi này không có tanh nồng như thường ngày chỉ ngửi mùi gì đó khó mà tả được nhưng đỡ hơn mùi tanh nồng của máu .
Dĩnh Cửu Hàn thấy mũi của Cẩm Thiên An đỏ lên “ Em lại ngửi được mùi gì nữa à , mùi máu nữa sao ”.
Cẩm Thiên An lắc đầu “ Không , lần này mùi nó khó tả lắm , nó hơi khai khai ”.
Lạc Hoa nghe vậy liền ngửi ngửi “ Đâu? em có ngửi thấy mùi gì”.
“ Bụp….Bụp….Bụp ” âm thanh phát ra từ câu lạc bộ bóng rổ không ngừng giống như có ai đang chơi rất chăm chỉ vậy.
Dĩnh Cửu Hàn nắm tay cửa kéo ra , Lạc Hoa thấy vậy hốt hoảng chặn lại “ Nè nè anh định mở ra à ”.
Dĩnh Cửu Hàn đẩy Lạc Hoa ra nói “ Ừ ”.
Tiếng mở cửa “ két ” nơi không gian yên tĩnh , âm thanh kéo cửa rất lớn.
Bọn họ nhìn bên trong tối mịt không thấy gì , tiếng chơi bóng rổ cũng không còn nữa chỉ có quả bóng thì vẫn lăn ở sân chơi giống như có kẻ nào đó vừa chơi xong bỏ lại trái bóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...