Cẩm Thiên An bất đầu kể “ Truyện kể rằng có một giáo viên nọ ở lại trường đến tối để hoàn thành công việc của mình , do cô ấy nghe tiếng gì đó nên bước đi mở cửa vô tình thấy 1 lối đi thông đến khu nhà cũ.
Do tò mò nên giáo viên này đã đi theo lối đó để khám phá.
Sáng hôm sau, đồng nghiệp phát hiện tất cả đồ đạc của người giáo viên này đều bị biến mất chỉ trong một đêm.
Và kể từ đó, không ai biết giáo viên đó ở đâu.
Đó là câu chuyện của hai nhóc nãy kể ”.
Lạc Hoa thấy có gì đó sai sai bèn nói “ Vậy tại sao bọn nó lại biết có lối đi bí mật trong khi đó tụi nó chưa nhìn thấy mà ”.
Cẩm Thiên An cũng đồng ý vì điều đó nhưng “ Thật ra vào đêm hôm đó không phải chỉ có một giáo viên ở lại ”.
“ Còn một giáo viên khác sao ” Dĩnh Cửu Hàn hỏi.
Cẩm Thiên An gật đầu nói tiếp “ Đúng , do có tận hai giáo viên ở lại để chấm điểm cho học sinh.
Người bị mất tích tên là Thảo còn người còn lại tên Ngân.
Hai nhóc học sinh nói cô Thảo bản tính rất hiền lành chỉ có tật là hay xen vào chuyện người khác.
Còn cô Ngân thì bản tính rất là dữ dằn thường thì các học sinh khác đều không thích hai người này đặc biệt là cô Ngân.
Khi hai người họ phát hiện có cửa bí mật đi thông với ngôi nhà cũ thì cô Thảo bản tính tò mò nên đã đi khám phá còn cô Ngân thấy không an toàn nên đã ở lại nhờ người giúp.
Sau khi cô Thảo bước vô thì cô Ngân cũng đã chờ hơn mấy tiếng không thấy bước ra khỏi cảnh cửa đó , cô Ngân quyết định xông vô tìm nhưng khi mở cửa thì căn phòng bí mật đó cũng đã biến mất chung với cô Thảo.
Tới sáng cô Ngân đã gọi cho cảnh sát nhưng không có khả thi vì tất cả đồ đạc có liên quan đến cô Thảo cũng từ đó mà biến mất trong một đêm không có dấu hiệu gì gọi trộm cắp hay vụ bắt cóc nào cả ”.
Lạc Hoa nghe hết câu chuyện mà Cẩm Thiên An kể lại cô cảm thấy rối não “ Rồi rốt cuộc chúng ta nên đi điều gì vụ gì , hôm qua chúng ta có hai vụ đó là cây đàn tự đánh piano và mô hình cơ thể người biết đi , nay lại thêm một vụ mất tích ở ngôi nhà cũ.
Sao càng ngày càng rối , thế rốt cuộc chúng ta nên điều tra cái gì? ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe Lạc Hoa nói vậy cũng có lí “ Tuy đây là trận đầu của cửa nhưng đến nhiều vụ án khác nhau khó mà tìm ra cách để giải quyết ” Nói xong hắn quay qua hỏi Cẩm Thiên
An “ Em thấy sao? ”.
Cẩm Thiên An trả lời : “ Thật ra em đã biết được chút nhưng không chắc lắm , đợi khi tìm được em sẽ nói ”.
Lạc Hoa quay qua hỏi “ Vậy người giáo viên tên Ngân đó bây giờ sao rồi? ”.
Cẩm Thiên An nói :“ Thật ra thì giáo viên tên Ngân đó chính là…”
“ Là bà giám thị đúng không ” Thoáng chốc Dĩnh Cửu Hàn cũng nắm được tình hình.
Lạc Hoa nghe vậy liền nói “ Sao anh biết? ”.
Dĩnh Cửu Hàn kể lại vào tối qua trên lúc hắn phát tay lên vai của bà giám thị thì đã nhìn thấy cái bảng ghi thông tin tên giáo viên nằm trong bên trong áo đen đó.
Cẩm Thiên An nghe vậy liền bái phục Dĩnh Cửu Hàn , hôm qua cậu tưởng hắn chỉ muốn chọc tức bà ta , ai ngờ lại tìm được manh mối.
Cả bọn vẫn tiếp tục ngồi bàn tiếp thì…..
“ AAAAAAAAA ” Có tiếng la rất lớn phát lên từ tầng lầu nơi ngủ của bọn họ.
Cả ba đều quay mặt lại các bàn khác thì thấy những người ở nhóm khác đã đi đâu.
“ Những người khác đâu ”.
Cẩm Thiên An bỗng nhiên lại thấy không ổn ở mũi , cậu lại ngửi được mùi rất tanh nồng phát ra từ tầng lầu , cậu bịt mũi lại nói “ Mấy người có ngửi được mùi gì rất nồng không? ”.
Hai người kia đều lắc đầu.
Bọn họ thấy không ổn liền chạy lên tầng xem thử có vụ gì.
Khi chạy lên tầng thì họ thấy xác của Tiểu Tinh đang nằm ở cầu thang nơi lên tầng hai mà bà giám thị đã cấm họ không được lên , xung quanh cái xác của Tiểu Tinh toàn là máu.
Cô em Trần Linh nhút nhát đang ngồi ôm những người khác khóc lóc.
Dĩnh Cửu Hàn đến sờ vào cổ của Tiểu Tinh để kiểm tra mạch đập .
“ Sao rồi ” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn mặt trầm ngâm nói “ Cô ta chết rồi ”
Mọi người nghe vậy cũng đều hoảng sợ vì trong đám người ở đây cũng đã có một người chết y như lời của Dĩnh Cửu Hàn kể.
Dĩnh Cửu Hàn quay qua hỏi bọn người kia “ Rốt cuộc vụ này là sao ? ”.
Trần Linh vừa khóc vừa nói “ Là lỗi tại em , em và chị Tiểu Tinh ở cùng phòng , do chị ấy nói muốn sớm quay về để còn về nhà với cha mẹ nên em đã nói với chị ấy lúc bọn anh chị lên tầng đã tìm thấy được gì đó chắc là tìm được cách để thoát ra.
Do chị ấy vui mừng mà đã tự mình lên tầng.
Mười phút sau do lo cho chị ấy nên em đã đi tìm nhưng lại thấy xác ở đây ” Cô vừa kể vừa khóc trông rất thảm thương “ Đáng ra em không nên nói vụ tìm ra manh mối thì chị ấy giờ đang vui vẻ nằm trong phòng…huhu”.
Cẩm Thiên An quay qua hỏi “ Cô ấy bị bà giám thị giết sao? ”.
Dĩnh Cửu Hàn kiểm tra trên cơ thể của Tiểu Tinh và xung quanh hiện trường một hồi “ Không ”.
“ Không ư , chứ em tưởng bà ta giết Tiểu Tinh để cho không tiết lộ cánh cửa ” Lạc Hoa ngạc nhiên nói.
Dĩnh Cửu Hàn lắc đầu “ Nhìn vết thương trên cơ thể này thì em ấy chết là do rơi từ cầu thang xuống ”.
“ Rơi ư ” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu nói “ Nhưng có gì đó đã siết cổ cô ta xong rồi mới rơi xuống , nhìn đi vết siết ở cổ vẫn còn rất sâu ”.
Trên cổ của Tiểu Tinh có dấu hiệu bị siết cổ giống như bị ai đó cầm dây quấn cổ Tiểu Tinh lại để giết sau đó lại đẩy cô ta xuống cầu thang nơi mà bà giám thị cấm nói không nên lên.
Mọi người xung quanh đều nghĩ đó là do bà dám thị làm nhưng có bọn Cẩm Thiên An cho là không , vì siết cổ giết nạn nhân còn phần đầu còn nguyên thì đó không phải là phong cách của bà ta.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn xung quanh tìm thêm manh mối thì thấy ở phía sau tường nơi góc khuất kia có ai đó đang nhìn bọn
họ “ Ai đó! ”.
Dĩnh Cửu Hàn lập tức chạy thật nhanh đến chỗ người nào đó đang nấp nhìn bọn họ.
“ Má ơi , anh ta chạy nhanh thiệt ” Cẩm Thiên An thấy Dĩnh Cửu Hàn chạy rất nhanh so với người bình thường.
“ Anh ta bắt được ai vậy ? ” Lạc Hoa thấy Dĩnh Cửu Hàn lôi ra hai người trốn phía sau bức tường đang tiến tới.
“ Là hai nhóc sao ? ” Cẩm Thiên An nhận ra hai người này , họ là hai NPC học sinh bàn cuối cùng lúc bọn họ hỏi manh mối.
“ Sao hai nhóc lại ở đây , anh tưởng bây giờ là giờ học ” Dĩnh Cửu Hàn dùm ánh mắt đáng sợ nhìn hai đứa học sinh kia.
“ Má ơi , anh ta đáng sợ quá ” hai đứa NPC học sinh ôm nhau sợ run người trước ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn.
“ Hai đứa đang làm gì ở đây vậy , không đi học sao ” Cẩm Thiên An dịu dàng hỏi làm cho hai đứa nhóc học sinh kia đỡ sợ phát khóc chạy đến ôm Cẩm Thiên An “ Chị ơi…huhu ”.
Cẩm Thiên An cũng không hiểu gì nhưng thấy hai đứa trẻ trước mặt cậu khóc làm cho cậu cũng cảm thấy hơi buồn mà xoa đầu tụi nhóc “ Ngoan đừng khóc nữa ”.
Lạc Hoa thấy chướng mắt hai nhóc đó “ Chị ơi , hình như chị chiều tụi nó hơi bị nhiều rồi đấy ”.
Cẩm Thiên An nghe vậy liền cười “ Vậy à hehe ”.
Dĩnh Cửu Hàn bắt đầu hơi ngứa mắt bọn này liền nắm áo tụi nó nói “ Rốt cuộc tụi bây đi theo đến đây làm gì! ”.
Hai đứa học sinh cũng nín không khóc nữa nói “ Thì bọn em đang ăn thì nghe có tiếng la nên chạy lên đây xem thử , ai ngờ thấy chị ta đã chơi ngu ”.
Cẩm Thiên An nghe vậy liền hỏi “ Chơi ngu ? ý em là sao ? ”.
NPC học sinh có mái tóc hồng nói “ Em tên Nam và người tóc vàng này tên Thiếu thật ra nhóm bọn em còn một người nữa tên là Bình nhưng cậu ta đã chết hơn một năm rồi ”.
“ Tại sao chết ? ” Dĩnh Cửu Hàn hỏi.
NPC tóc vàng trả lời “ Thật ra thì lúc ba bọn em trốn học có lên đây chơi khoảng tầm giờ chiều lúc đó bọn em nghe tin đồn rằng nếu cầm thứ gì liên quan đến mèo bước lên bậc thang đếm mười ba bậc ở tầng này thì sẽ gặp điều huyền bí.
Lúc đó Bình có đem theo tượng có hình con mèo , cậu ta nói muốn thử xem có gặp được gì không , ,nhiều khi có thể ước được một điều ước nhưng lúc cậu ta lên đếm thì chỉ có bậc thứ mười hai.
Do không có gì xảy ra nên em và Nam đã quay lưng lại định bỏ về ”.
“ Thấy rồi bậc thứ mười ba…….AAAAAA”
“ Khi em và Nam nghe cậu ta tìm được bậc thứ mười ba nhưng lại la lên.
Bọn em quay lại thì đã thấy cậu ta đã nằm trên vũng máu giống như chị ta vậy ” Kể xong thì cả hai điều khóc lóc , Dĩnh Cửu Hàn thấy vậy cũng buông Hai đứa nhỏ ra.
Hai đứa nhóc được thả ra thì ngừng khóc mặt hơi gian chạy rất nhanh.
“ Ôi cha , bọn chúng còn chạy nhanh hơn nữa à ” Lạc Hoa thấy những người này không gọp lại chung với tên Dĩnh Cửu Hàn này quả thật là hơi uổng.
Cẩm Thiên An đứng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói “ Nếu là vậy thì nếu bước lên bậc thang này thì sẽ bật chế độ tử vong đúng không?”.
Lạc Hoa nhớ lại lúc bọn họ lên thì các bậc cầu thang đều bình thường không có chuyện gì xảy ra hay xuất hiện thêm một bậc nào nữa.
Dĩnh Cửu Hàn nghe Cẩm Thiên An nói quả thật là đúng nhưng vẫn chưa chắc chắn vì lúc họ lên hoặc xuống thì vẫn bình thường.
Cẩm Thiên An liếc nhìn xác của Tiểu Tinh từ trên xuống dưới thì thấy “ Đây chẳng phải là….
”.
Mọi người đều nhìn Cẩm Thiên An đến cái xác của Tiểu Tinh cố gắng đẩy xác ra khỏi thứ gì đó.
Lạc Hoa thấy vậy liền hỏi “ Chị tìm gì à ”.
Mọi người thì thấy Cẩm Thiên An lôi ra một cái móc khóa có hình con mèo dính đầy máu.
Mọi người nhìn vô thì không hiểu gì chỉ có Dĩnh Cửu Hàn nhìm chằm chằm cái móc khóa mèo đó rồi nhận ra “ Là mèo? ”
Cẩm Thiên An gật đầu nói “ Theo như hai em học sinh kia kể thì lúc đó em Bình có cầm một bức tượng hình con mèo giống như điều kiện để bậc cầu thang thứ mười ba xuất hiện vậy ”.
“ Vậy thật ra Tiểu Tinh chết là do đã đem theo móc khóa hình mèo nên đã kích hoạt tử vong sao ” Lạc Hoa hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn trả lời thẳng hừng “ Ừ ”.
Lạc Hoa nghe chữ “ Ừ ” của Dĩnh Cửu Hàn thì cô bắt đầu hơi rối cô nhắm mắt lại cười “ Vậy à hahaha…….
Rốt cuộc là sao! , tự nhiên vì có cái móc khóa mà chết là tôi thấy vô lí lắm rồi đó ”.
Những người khác nghe vậy cũng hoang mang , sau này bọn họ sao còn dám đi xuống tầng dưới để ăn nữa.
Bọn họ cũng quyết định trên người có đeo gì thì cũng gỡ ra hết.
Cẩm Thiên An kêu mọi người bình tĩnh lại nhưng không thành , cả đám như phát bệnh điên dại không còn nghe người khác nói gì nữa.
Lúc này Cẩm Thiên An mới nhớ “ Này Lạc Hoa , em có nhớ lúc đi lên tầng chị mang giày gì không? ”.
“ Giày gì ư ” Lạc Hoa đang cố nhớ lại lúc bọn họ lên tầng.
Lúc cả đám trốn ở sau tủ thì cô có nhìn dưới đất thì thấy giày của Cẩm Thiên An.
“ Là giày đen có hình con mèo ”.
Cẩm Thiên An gật đầu nói “ Đúng ”.
Dĩnh Cửu Hàn thở dài nói “ Haizz , Lạc Hoa cô em đây có nhớ lúc chúng ta bước cầu thang mấy bước không? ”.
Lạc Hoa nghe vậy liền cáo lên nói “ Đi lên tầng cũng phải đếm bậc nữa sau ”.
“ Không phải đâu, em hiểu sai ý của anh ta rồi ” : Cẩm Thiên An nói.
Lạc Hoa vẫn chưa hiểu gì nên Cẩm Thiên An mới giải thích
“ Thật ra lúc đó chị mang giày cũng hình con mèo nhưng không bị sao là vì , chúng ta thật ra không bước lên đủ mười hai bậc ”.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu nói “ Lúc chúng ta bước lên , do có nhiều bậc có chuột chết ngáng đường nên chúng ta đã bỏ hết hai hoặc ba bậc mới lên cũng như xuống được ”.
Lạc Hoa nghe vậy cũng nhớ lại , quả thật là bọn họ đi hoặc xuống có bỏ mấy bậc vì có chuột chết hoặc ở bậc đó có chất gì đó dính dính trông rất ghê tởm.
“ À , em nhớ ra rồi ”.
Trần Linh hút hít nói “ Vậy chúng ta phải làm sao ? ”.
Cẩm Thiên An quay qua nở nụ cười thân thiện nói “ Thì nếu cầu thang nào có mười hai bậc thì đừng bước đủ mà hãy bỏ ít nhất hai hoặc ba bậc ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...