“Nhưng anh đâu có nói với tôi” Cẩm Thiên An nói.
Dĩnh Cửu Hàn tỏ vẻ ngây thơ “Ủa, tôi chưa nói hả”.
Nguyễn Thiên Ân thở dài giống như cậu biết thế nào chuyện này cũng sẽ xảy ra “Cậu mau ngồi xuống đi” Nguyễn Thiên Ân lạnh lùng nhìn Cẩm Thiên An.
“À vâng” Cẩm Thiên An ngồi xuống nhận thấy ánh mắt đó không hề có ác ý nhưng nó lại khiến cậu khó chịu “Bắt buộc tôi phải đến đây sao”.
Dĩnh Cửu Hàn nghiên đầu “Vậy cậu ở đó làm gì?”.
“Ở đâu cơ?” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn nói đã biết vụ có trộm vô nhà Cẩm Thiên An cũng như có người chết trong nhà cậu đó không ai khác lại là chủ nhà.
Dĩnh Cửu Hàn đã điều tra lí lịch của ông chủ nhà đó, nhà không người thân, dòng họ nên sớm muộn gì mấy căn nhà ông ta cho người khác thuê phải dọn đi không thôi phải cọc lại tiền nhà từ đầu còn phải trả tiền nhà trước hai tháng vì giờ nó thuộc quyền sở hữu của nhà đất.
Cẩm Thiên An nghe có phần hơi sốc, tiền cọc cũng gần phân nửa tiền nhà mà giờ phải đóng lại tiền cọc lại phải trả thêm hai tháng tiền nhà trước nữa.
Hiện cậu không có tiền để trả cho khoản đó.
Dĩnh Cửu Hàn nói nếu như Cẩm Thiên An chịu dọn đến biệt thự ở thì sẽ miễn phí tiền nhà không cần phải đóng gì cả chỉ cần Cẩm Thiên An làm việc là được.
Cẩm Thiên An nghe vậy cũng im lặng vài giây, cậu suy nghĩ nếu được ở miễn phí thì còn gì bằng “Được tôi đồng ý”.
Dĩnh Cửu Hàn hài lòng với câu trả lời “Vậy được” Hắn ăn tiếp đồ ăn của mình không nói gì nữa.
Nguyễn Thiên Trúc chọt chọt Cẩm Thiên An “Có chuyền gì à?” Cẩm Thiên An hỏi.
Nguyễn Thiên Trúc nói nhỏ để những người khác không nghe được “Từ lúc nãy em nhìn anh thấy quen” Nguyễn Thiên Trúc ban đầu không có ấn tượng gì với Cẩm Thiên An nhưng dần tiếp xúc nói chuyện thì cậu có cảm giác như lương tâm mách bảo không nên quên người này.
Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn trầm lặng không nói gì, cậu quay qua nói với Nguyễn Thiên Trúc “Chắc bọn mình gặp nhau ở kiếp trước không chừng”.
Nguyễn Thiên Ân tuy ngồi hơi xa hai người kia nhưng vẫn có thể nghe thoáng được vài câu “Đùa vui ghê” cậu nghĩ đứa em mình dù có hơi ngu ngơ nhưng chắc sẽ không tin.
Nguyễn Thiên Trúc nhìn Cẩm Thiên An chằm chằm “Vậy à, em cũng nghĩ như vậy” Cậu quay qua nhìn chén cơm của mình ăn tiếp.
Cẩm Thiên An không tin được Nguyễn Thiên Trúc lại tin chuyện đó nhưng người còn không ngờ được đó là Nguyễn Thiên Ân bất động nhìn thằng em ngây ngô của mình “Thằng này hết thuốc chữa rồi”.
Bữa cơm kết thúc, ai nấy đều trở về phòng chỉ riêng Trần Kim Diệp ở lại dọn chén “Em phụ nhé” Cẩm Thiên An nói.
Trần Kim Diệp không khó tính như Nguyễn Thiên Ân cậu gật đầu nói cảm ơn Cẩm Thiên An.
“Hi không có gì” Cẩm Thiên An dọn dẹp xong thì ở lại phụ rửa chén.
“Em chừng nào mới vô cửa” Trần Kim Diệp rửa chén hỏi.
Cẩm Thiên An nghe câu hỏi đó bất giác nhớ ra rằng mình vẫn chưa biết gì nhiều về cửa vì tên Dĩnh Cửu Hàn kia mỗi lần hỏi thì y như rằng nói chuyện với cái bóng vậy hắn toàn im lặng vài giây rồi mới nói không thôi thì tóm tắt “Em không biết, anh ta không nói gì cả”.
Trần Kim Diệp không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm giống như đã biết trước “Hồi lúc mới gia nhập thì anh cũng vậy không ai giải thích gì cả phải đợi đến khi qua ải cửa ba thì bọn họ mới giải thích kĩ” Trần Kim Diệp nhớ lại lúc gia nhập mọi ánh mắt nhìn cậu rất lạ đợi một thời gian sau cậu mới hiểu được sự việc.
“Vậy à” Cẩm Thiên An nhận thấy ánh mắt của Trần Kim Diệp rất lạ “Hồi đó anh Hàn là người đưa anh về à”.
Trần Kim Diệp lắc đầu “Không, hồi đó Boss là anh trai của anh Hàn”.
“Anh trai?” Cẩm Thiên An chưa từng nghe Dĩnh Cửu Hàn có anh trai mà nếu có chắc cũng đẹp trai thất thường như Dĩnh Cửu Hàn thôi “Vậy giờ đâu rồi?”.
Trần Kim Diệp im lặng vài giây như không muốn nhắc lại nhưng nhìn ánh mắt của Cẩm Thiên An có phần mong đợi “Hắn ta đi rồi”.
“Đi? Đi đâu” Cẩm Thiên An hơi tò mò.
Trần Kim Diệp định mở miệng nói thì Dĩnh Cửu Hàn bất thình lình xuất hiện khự một cái “Hai người đang nói xấu tôi à”.
Cẩm Thiên An bị làm cho giật mình “Anh quá xấu rồi còn cần gì nói xấu nữa”.
Dĩnh Cửu Hàn cười nhẹ “Vậy à” Dĩnh Cửu Hàn đưa tay gõ vào đồng hồ “Cũng trễ rồi cậu về nhà soạn đồ mai tôi tới rước”.
Cẩm Thiên An nhìn đồng hồ thì thấy gần mười một giờ, cậu đặt chén xuống rửa tay “Em về nhe hẹn anh mai gặp”.
Trần Kim Diệp cười “Ừ mai gặp”.
Trần Kim Diệp nhém nữa khai hết về quá khứ đen tối của tổ chức “Mốt phải cẩn thận hơn” Cậu tiếp tục rửa mấy cái chén còn lại.
Cẩm Thiên An ngồi trên xe cũng được hơn năm phút tên Dĩnh Cửu Hàn ấy không thèm mở miệng nói dù là một từ.
Cậu thấy bầu không khí trên xe thật khiến người ta nghẹt thở.
“À đúng rồi” Cẩm Thiên An nhớ lại Trần Kim Diệp đã hỏi mình vụ chừng nào mới vô cửa thứ hai, cậu nhìn Dĩnh Cửu Hàn hỏi chừng nào cậu mới vô cửa lần nữa nhưng tên Dĩnh Cửu Hàn vẫn cứ im lặng.
“Tên này làm mình sôi máu” Cậu me phía trước có đèn đỏ, xe dừng, cậu liền dùng cú đá truyền thuyết của mình đá vào chân Dĩnh Cửu Hàn một phát khiến hắn đau run người.
“Em…làm gì…vậy” Dĩnh Cửu Hàn ôm chân kéo quần lên thì thấy đỏ chót.
Hắn run người nhìn Cẩm Thiên An tỏ vẻ đáng thương.
Cẩm Thiên An nghĩ bản thân mình hình như đá có hơi mạnh nhưng tại hắn ta không chịu nói chuyện cứ im lặng chi rồi làm cậu nổi cáu “Tại anh không nói”.
Dĩnh Cửu Hàn đó giờ ai hỏi gì cũng im lặng nên khiến người khác khó chịu bỏ đi còn riêng mỗi Cẩm Thiên An là không, cậu ấy một là đá hai là chửi một trận giống như đang nổi đóa.
Đèn xanh, Dĩnh Cửu Hàn tiếp tục lái xe tiếp, hắn thở dài nói mỗi người có cách thức vô cửa khác nhau, nam thì ba tháng còn nữ thì bốn tháng.
Cẩm Thiên An mới trở lại hôm qua nên còn hai tháng lẻ hai mươi chín ngày nữa mới tới.
Trong hai tháng này cậu cần phải học thuộc một số điều với nhận làm nhiệm vụ.
Do Cẩm Thiên An mới gia nhập nên Dĩnh Cửu Hàn sẽ đi chung coi như là quan sát lính mới.
Cẩm Thiên An ngồi tập trung nghe “Vậy cần học thuộc gì?”.
Dĩnh Cửu Hàn nói mai rồi sẽ biết xong vẫn im lặng không nói gì.
Cẩm Thiên An nhìn biểu cảm đó quả thật muốn đấm thằng chả này vài trận mới thả giận nhưng cậu cần phải bình tĩnh niệm kinh trong lòng tức giận sẽ nổi mụn.
Năm phút sau Dĩnh Cửu Hàn trở Cẩm Thiên An về tới nhà.
Dĩnh Cửu Hàn ngồi trong xe nhìn Cẩm Thiên An bước ra như đang bực bội gì đó không thèm nói hẹn gặp lại với hắn mà đóng cửa cái rầm “Em ấy đang giận mình à”.
Cẩm Thiên An bực bội vô nhà nhìn bên trong vẫn còn bừa bộn chưa dọn dẹp cậu nghĩ ngày mai chắc phải gọi điện cho bên dọn dẹp mới được chứ một mình dọn thì chắc ngài hôm sau mới xong.
Cậu mệt mỏi lết lên lầu mở cửa phòng mình ra nằm xuống giường từ từ nhắm mắt lại.
“Ưm…mùi này…sao y như mùi anh ta vậy” Cẩm Thiên An ngủ mơ mơ màng màng ngửi được mùi nước hoa thường dùng của Dĩnh Cửu Hàn.
Cậu nghĩ chắc đi chung với hắn ta nên mới bị ám mùi chứ đâu ra tên đó lại xuất hiện ở đây vào giữa đêm…
“Em đang nói gì vậy?”.
Cẩm Thiên An giật mình mở ra thì thấy Dĩnh Cửu Hàn đứng trước mặt mình nhìn cậu chằm chằm “Anh…sao anh lại ở đây?” Cẩm Thiên An hoảng hốt rõ ràng mình đã phá cửa khi vào vậy mà tại sao tên đó lại xuất hiện trong nhà cậu.
Dĩnh Cửu Hàn đưa lên tăm kẹp tóc hắn nói dùng cái đó để mở cửa.
Cẩm Thiên An nghĩ tên này nên đổi nghề đi làm ăn trộm nhiều khi còn hợp lí hơn.
Nếu ai đi ngang qua thấy hắn tưởng khả nghi lúc đó có bị đánh thì đừng kêu la cứu “Vậy giờ này anh đến làm gì?” Cậu nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn ba giờ sáng.
Dĩnh Cửu Hàn nói khi nãy đã điện cho Cẩm Thiên An vài lần nhưng không bắt máy, hôm qua mới có vụ trộm vô nhà nên hắn liền chạy tới lỡ có chuyện gì thì dễ đối phó.
Cẩm Thiên An nghe vậy thấy trước mắt không có thằng ăn trộm nào xuất hiện nhưng giờ trước mặt cậu là một tên còn khả nghi hơn ăn trộm.
Cậu nghĩ mình có nên gọi cảnh sát bắt tên này không.
Dĩnh Cửu Hàn như đi guốc trong bụng Cẩm Thiên An “Không có ai khả nghi mà đẹp trai như tôi đâu”.
“Tự tin dữ” Cẩm Thiên An cười nhạt.
Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai tự tin nói “Tất nhiên”.
Cẩm Thiên An còn hơi buồn ngủ cậu nói có chuyện gì thì nói nhanh đi kẻo làm phiền hàng xóm.
Dĩnh Cửu Hàn không vòng vo tam quốc nói ngày mai Cẩm Thiên An sẽ nhận nhiệm vụ đầu tiên bên khách hàng.
“Nhiệm vụ đầu tiên?” Cẩm Thiên An ngạc nhiên.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu nhiệm vụ lần này của khách hàng là cửa thứ ba, ải chắc không nguy hiểm mấy thích hợp cho Cẩm Thiên An làm nhiệm vụ lần này.
Cậu không ngờ tới mình sẽ nhận nhiệm vụ nhanh như vậy “Vậy chừng nào bắt đầu”.
Dĩnh Cửu Hàn trả lời là tối ngày mai.
“Sớm vậy, tôi chưa biết mặt mũi của khách hàng với nội dung bên trong cửa như thế nào” Cẩm Thiên An nói.
Dĩnh Cửu Hàn đáp không cần lo vụ khách hàng, hắn đã sắp xếp hết chỉ cần vào cửa gặp ai có đeo vòng bạc là khách hàng nhưng có điều nếu có gặp thì hãy tỏ vẻ không quen biết để tránh người khác nghi ngờ, giả bộ là người mới vào rồi từ từ đến bắt chuyện sau.
“Còn vụ nội dung bên trong cửa thì…” Dĩnh Cửu Hàn ném cho cậu cuốn sách có tự đề là Mystery synthesis, bề ngoài to lớn siêu dày.
“Má ơi, cái này trọi người khác chắc ở tù quá” Cẩm Thiên An mở mục lục thì thấy tận nghìn trang, chữ bên trong còn nhiều hơn kiến khiến cậu hơi sốc.
Cẩm Thiên An hỏi đây là cuốn gì thì Dĩnh Cửu Hàn tỏ ra nụ cười khiến cho cậu rùng mình “Đừng nói với tôi là…”
Dĩnh Cửu Hàn nói trong vòng ngày mai Cẩm Thiên An phải ít nhất đọc qua hơn một trăm vụ án và phải ghi nhớ trong đầu ít nhất hơn năm mươi vụ vậy cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ trong tích khắc.
Cẩm Thiên An dần cảm giác muốn giết người hơn là tự đâm đầu vào cuốn sách này.
Cậu nghĩ chỉ cần hắn ta lơ là thì cậu sẽ chọi cuốn sách này vô đầu hắn rồi ngày mai tự đi đầu thú.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn nét mặt của Cẩm Thiên An đầy âm mưu, hắn nhếch môi cười nhẹ nói “Nhiêu đó không giết được tôi đâu”.
Cẩm Thiên An hơi ngạc nhiên khi mỗi lần cậu nghĩ gì thì bị tên đó đi guốc hết, cậu thấy hơi rung sợ vì mới tưởng tượng hắn ta là con giun nên mới đi guốc được trong bụng cậu.
Cẩm Thiên An thở dài “Được tôi sẽ học, anh mau về đi”.
Tích tắc…tích tắc…tích tắc.
“Sao anh chưa về đi” Từ nãy giờ hơn mấy phút Dĩnh Cửu Hàn vẫn đứng lì ở đó không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm “Đừng nói…” Cậu dần hiểu được mục đích của hắn ta qua ánh mắt đó.
Dĩnh Cửu Hàn cười chúc mừng cậu đã đoán đúng, đêm khuya như vậy đường xá còn nguy hiểm nữa không lẻ nở lòng nào đuổi hắn đi về.
Trước mặt Cẩm Thiên An hắn ta tỏ vẻ yếu đuối trong khi đó hắn ta đã đè bắt cậu trong một nốt nhạc “Được rồi, anh ra SoFa ngủ đi”.
Tích tắc…Tích tắc…Tích tắc.
“Anh còn muốn gì nữa” Cẩm Thiên An nổi cáu lên.
Dĩnh Cửu Hàn nói bên ngoài bừa bộn đến nổi chôm luôn cái ghế SoFa nên hắn sẽ không ngủ ở đó.
“Không lẻ anh định nằm chung” Cẩm Thiên An hốt hoảng hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn cười nhẹ “Không lẻ cậu sợ tôi sẽ làm gì cậu”.
Cẩm Thiên An nói ai thèm sợ, cùng chung là đàn ông với nhau ngủ chung cũng là chuyện bình thường.
Và thế là hai người nằm chung giường với nhau, Dĩnh Cửu Hàn nằm nhìn trần nhà còn Cẩm Thiên An thì nằm quay lưng lại “Tên đó chiếm hết giường của mình”.
Khò…khò…khò.
Cẩm Thiên An nghe tiếng gáy của tên nào đó.
Cậu quay lưng lại nhìn thì thấy Dĩnh Cửu Hàn đang nằm ngủ ngon lành “Tên này là heo chắc”.
Sáng hôm sau…Chín giờ.
“Này, này! Anh đi ngủ đến khi nào nữa” Cẩm Thiên An đứng gọi Dĩnh Cửu Hàn dậy nhưng không mấy khả nghi lắm.
Cậu nghĩ tên này đó giờ chưa được ngủ chắc “Hehehe” Cậu nở nụ cười gian.
Cậu giật cái ga niệm lên làm cho Dĩnh Cửu Hàn giật mình té xuống giường “Haha đáng đời” Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn té xuống trông rất mắc cười “Ai biểu kêu không nghe, hahaha”.
“Ặc, sao có lành cảm không lành” Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn từ từ lú đầu lên tràn đầy sát khí trừng mắt lên nhìn cậu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Thôi anh cứ ngủ tiếp đi, tôi đi đây…á” Cẩm Thiên An bị Dĩnh Cửu Hàn tóm được.
Hai tay hắn ta tróng lên giường nhìn Cẩm Thiên An bằng ánh mắt đáng sợ.
“Đã gần hai năm tôi chưa được ngủ giấc nào đàng hoàng nhưng đêm hôm qua lại ngủ được” Hắn ta nhướng mày cười nhạt “Bị cậu phá như vậy, cậu nghĩ có nên phạt cậu hay không?”.
Cẩm Thiên An đáng thương lắc đầu “Anh Hàn à, tôi lần sau sẽ không làm như vậy nữa”.
Cậu dùng ánh mắt đáng thương siêu lấp lánh nhìn hắn mong sẽ được tha.
Nhưng đối với Dĩnh Cửu Hàn thì không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt ấy nhưng vì lần đầu nên tha “Nếu có lần sau tôi đây sẽ phạt cậu”.
Dĩnh Cửu Hàn quay lưng đi đóng cửa cái rầm.
“Má ơi, anh ta trông đáng sợ thật” Cẩm Thiên An nằm nhớ lại ánh mắt ban nãy thật khiến người ta rùng mình.
Đến trưa những người bên bộ phận dọn dẹp nhà đã tới, đồ đạc đã được sắp xếp lại đóng vào thùng.
Do ở một mình nên đồ đạc cũng không nhiều.
“Không biết anh ta lấy đâu ra cuốn sách này?” Cẩm Thiên An ngồi trên ghế đọc cuốn sách mà hôm qua Dĩnh Cửu Hàn kêu cậu học.
Tựa đề cuốn sách là Mystery synthesis, bìa đen chữ đỏ, mục lục hơn nghìn trang.
Bên trong nội dung là những vụ án bí ẩn khắp cả nước.
Có những điều do người làm có số khác thì xếp vào do quỷ làm.
“Chuẩn bị hết chưa?” Dĩnh Cửu Hàn từ bên ngoài bước vô.
“Rồi” Cẩm Thiên An đóng sách lại đem hết tất cả thùng đựng đồ bỏ vô xe Dĩnh Cửu Hàn.
Mấy cái thùng được đưa lên xe hết.
Cậu đứng bên ngoài nhìn ngôi nhà lần cuối “Tạm biệt” Cậu cúi xuống “Cảm ơn” Ngôi nhà kế bên, nó là ngôi nhà của ông chủ nhà.
“Lên xe đi, chúng ta cần nhiều việc phải làm” Dĩnh Cửu Hàn ngồi trên xe chờ sẵn nói.
Cẩm Thiên An leo lên xe nhìn ngôi nhà lần cuối “Tạm biệt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...