Buổi chiều tối hôm đó, đúng 5 giờ chiều Ren đã có mặt ở cổng trường với bộ đồ thể thao đen có sọc trắng ngắn, cực chất với body chuẩn, đôi giày thể thao trắng. Bước vào sân trường thỉnh thoảng rung rinh bộ tóc mái, đám con gái đứa nào đứa nấy cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp như tỏa nắng của Ren. Phải nói là đẹp hoàn hảo, đẹp đến từng chi tiết.
-Wow, trông anh ấy kìa, đậm chất soái ca.
-Ôi, sao lại có người đẹp như vậy chứ, lạnh lùng, boy cold.
Ren không để ý đến những lời bàn tán của đám con gái nhiều chuyện, việc chính là cậu phải đi thẳng đến sân bóng rổ. Việc cậu đang suy nghĩ là chuyện Rin không muốn cậu tham gia thi với Min. Vừa nghĩ đến thì Rin đã từ đâu đi đến chặn ngang trước mặt.
-Dừng lại đi.
Đám con gái thấy Rin mà bữu môi coi thường nhưng chỉ ánh mắt nhìn của Rin cũng khiến cả đám nẹp vế đứng gọn ra một phía.
-Rin, tại sao lại cản tôi nữa.
-CẬu có thể không tham gia.
-KHông, tôi nhất định phải tham gia.
-Cậu… cậu có nhất định phải vậy không? – Rin lớn tiếng, thái độ có chút khó chịu.
Thấy thái độ như vậy Ren lại thấy thất vọng, cậu bức xúc cũng lớn tiếng lại.
-CẬu… không được cấm tôi. Cậu có biết cuộc thi này vì…
Rin đang rất mong chờ câu nói tiếp của Ren nhưng Ren suy nghĩ gì đó và cậu ngưng ngay lại không nói tiếp nữa mà chỉ thở dài.
-Tóm lại là nhất định tôi phải thi. CẬu… lo lắng, quan tâm Min như vậy sao? CẬu sợ Min sẽ thua tôi hả. – giọng nói đầy sự thất vọng.
Rin lắc nhẹ.
-Không phải, lí do tôi không muốn cậu tham gia thì là vì… cậu bị thương, vết thương còn chưa khỏi mà đã thi thố gì. Môn này đâu phải vận động bình thường.
Nghe nói đến đây cơ mặt Ren như dãn ra. Cậu nhận ra rằng từ trước đến giờ mình đã nghĩ nhầm. Cậu thở dài, làm bộ khuôn mặt tiếc nuối và nói một cách điềm đạm.
-Thật vậy ư?
-Chứ sao, lát nó lại rách ra ai chịu thì biết bao giờ mới khỏi.
Câu nói của Rin càng khiến Ren có động lực. Cậu chạm tay nhẹ lên vai Rin.
-Yên tâm, tôi sẽ không sao.
Cười một nụ cười như tỏa nắng rồi đi trong tư thế rất tự tin và quyết thắng. Rin cảm thấy đến nước này chắc chắn cuộc thi sẽ phải diễn ra nhưng cô không có cách nào để ngưng nó lại.
Ren trong tư thế một boy lạnh lùng đi thẳng đến sân bóng rổ nơi mà Min đã đợi sẵn ở đó với một rổ bóng rổ trước mặt. Còn xung quanh là những đám người đến xem và cổ vũ. Thấy Ren đến, đứa nào đứa nấy hô rối rít như người nổi tiếng. Ren không chút cảm xúc, vẫn bộ mặt lạnh nhạt đi đến. Đưa nắm đấm nhẹ ra trước để Min đấm nhẹ lại bắt trước cách chào hỏi của dân hiphop.
-Cậu đến đúng hẹn đấy.
-Bắt đầu được chưa. Ai làm trọng tài.
Min đưa tay đến chỗ thầy thể dục.
-Thầy giáo sẽ làm trọng tài. Ok.
Ren gật nhẹ.
-OK.
-Nhưng trận đấu sẽ không vui khi… nếu chỉ có tôi với cậu đấu.
-Vậy ý cậu là…
-Phải thêm cả đồng đội nữa chứ.
-Cậu…
Min ra hiệu, đội bóng rổ hàng ngày tập với cậu xếp một hàng đứng ra hết sân.
-Có phải vui không? 9 đấu 5. Nếu hòa thì…lúc đó tôi với cậu sẽ… solo đơn lẻ. ok.
Điều này khiến Ren lại thấy hơi ái ngại, trong khi đám người của Min thì rất hùng hậu nhưng Ren thì không có ai.
-Tôi…
-Hay là cậu định chịu thua ở đây.
Ren đang trong tình thế khó xử, tiếng nói vọng đến.
-Chịu thua là thua thế nào.
Tất cả ánh mắt dồn hết đến nơi vọng ra tiếng nói.
Ren lững thững quay lại và rất ngạc nhiên khi thấy một đám bạn, cậu cười nhẹ và thở mạnh một hơi an tâm.
-Mọi người…
Một đội mặc đồ thể thao trắng tiến lại chỗ Ren. Đi đầu chính là Tam Hổ, tiếp theo là Nam, Việt và Piza, còn cả Tuyên, Hoàng.
Min cũng rất bất ngờ nhưng cậu vẫn vỗ tay vờ cổ động nhưng thực chất là mỉa mai.
-Wow, đủ 9 người luôn rồi kìa, có hẹn nhau không mà đồng bộ quá ha.
Cả đội đi đến cạnh Ren, lần này xem ra Ren rất cảm kích.
-Sao mọi người lại…
Ji lau nhẹ lỗ tai, vểnh mặt nói.
-Chú mày không cần ngạc nhiên quá đâu, thực ra thì tụi này biết vụ hôm nay rồi. Nhưng tưởng chú mày lợi hại lắm nhưng hình như không phải rồi.
-Sao hả. – Ren tỏ ra khó hiểu.
-Đã nói đến đấu bóng, người ta thì có cả một đội bóng rổ hay đi thi cấp trường, mạnh như thế thì làm sao mà không lấy cái đó để thi. Tưởng chú mày biết thế mà chuẩn bị quân ai ngờ như dự đoán, chú mày chỉ nghĩ đơn giản là solo một mình nên không chuẩn bị team đúng không? Hứm.
Nghe những câu nói của Ji mà Ren cảm thấy vô cùng chuẩn xác. Cậu đã không quyết đoán mà chỉ biết làm một cách thô sơ.
-Tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Ren càng bỡ ngỡ hơn khi thấy Hoàng cũng có mặt trong team mình.
-Anh… Hoàng…anh…
-Sao chú mày bất ngờ vậy, dù gì thì cũng là quen biết, thằng Hani nhờ chẳng lẽ anh lại không đi. Sao được. Hứm. – CƯời đểu.
Ren đánh mắt sang Tuyên.
-Tuyên, cậu…
-Thực tình là tôi cũng không ưa cậu cho lắm nhưng mà…
Tuyên nhí nhảu đi sát lại phía Ren nói nhỏ vào tai.
-Tôi biết lí do mà có cuộc thi này chính là… Rin đúng không, nên… tôi cũng muốn giúp cậu. Với lại… ngoài tôi phù hợp thì làm gì có ai. Tôi đã từng là một tay bóng rổ cừ khôi của trường và địa phương hồi cấp 2 ý nha đấy, đừng có khinh thường nha.
Nghe đến đây Ren cảm thấy rất an tâm. Nhưng ngược lại điều khiến cậu lo là đám bạn mình liệu có thể chơi được bóng rổ.
-Anh Hani nhưng mà… mọi người biết…
Hani cười khỉnh.
-Đấy là chú mày chưa biết tài của anh em tụi này thôi. Đơn giản bình thường con trai mà không biết chơi bóng rổ thì quá quê rồi đúng không anh em.
Cả đám đồng thanh.
- Đúng chất.
Hani tỏ ra kiêu hãnh.
-Chú mày đừng khinh bọn anh nhá, nói cho mà biết.
Hani đập nhẹ vai Hoàng.
-Đây, nhìn thằng này mặt đần đần ngu ngu…
-Cái thằng mặt giặc, nói ai đần đần ngu ngu hả.
-Hehe, nhưng mà… hắn đã từng là vận động viên xuất sắc trong đội bóng rổ cả tỉnh đi tham gia đấu với các tỉnh ngoài đấy. – nói với giọng kiêu hãnh.
Ren trừng mắt ngỡ ngàng.
-Anh…
Hoàng gật nhẹ.
Hani cười nhòe.
-Bọn này hàng ngày lông nhông vậy thôi nhưng còn nhiều tài mà chưa ai biết đâu. Toàn nhân tố thần bí đấy. Đúng không Kun.
Kun cười nửa miệng.
-Hani chỉ được cái nói đúng thôi.
Piza giơ tay phát biểu.
-Vậy em ở đây là chơi kém nhất rồi, thôi cho vào chân dự bị, có gì chơi trận 2. Hứm.
Việt kiêu hãnh.
-Toàn cao thủ bóng rổ thế này thì… thua là chuyện quá khó. He. Đấy, nhìn ai cao là biết ngay người ấy biết chơi bóng rổ mà. Hahaha.
Piza lừ lừ lườm Việt.
-Nè, cái ông Việt gian kia, vậy lùn là không biết chơi hả, người ta thấp hơn so mấy người có một chút xíu thôi à, nhưng mà… vẻ điển trai thì không thua đâu nhá. Hưm.
Cả đám được trận cười sảng khoái.
Trong lúc đó đội bóng của Min thì chỉ đứng đó nhìn đội của Ren nói chuyện. Hani đi lên trước khiêu khích.
-Min à, anh tưởng chú lầm lầm lì lì có vẻ rất đơn giản nhưng nay mới biết, chú mày… không hề đơn giản. he.
Min nhìn thẳng vào ánh mắt thách thức của Min, cười khỉnh.
-Vâng, anh đánh giá em quá cao rồi Hani à, đâu có đâu.
-Vậy là chú mày khiêm tốn rồi. Như trước thì… thực lòng anh rất ủng hộ chú mày nhưng bây giờ… về chuyện đó… anh… lại thấy Ren hợp hơn và… cũng muốn ủng hộ cậu ta hơn. – nói với giọng đĩnh đạc.
Mịn gật gật một vẻ thản nhiên.
-Được, nhưng mà… tại sao anh lại thay đổi ý kiến như vậy?
-Vì … theo anh mày nghĩ người kia… cũng có ý với Ren hơn với chú mày đấy.
-Vậy sao, được, nhưng nay kết hợp cả đi.
-Ok. Các thánh đã sẵn sàng chưa.
Ren cười nhẹ.
-Hình như trận đấu này là của Hani hay sao ấy nhỉ.
Hani ngượng ngùng lùi lại, cười mỉm một cái rồi im lặng ngay.
Đến lượt Ren lên tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc.
-Vậy là đủ điều kiện, chúng ta có thể công bằng công khai thi đấu rồi.
Min gật nhẹ.
-Tôi cũng mong chờ ngày này rồi, ngày mà… tôi có thể đánh bại cậu. Ok.
-Cậu cứ thử.
Một người trong đám đội của Min đi lên nói nhỏ.
-Không được khinh thường tên này, nghe nói hắn chơi cừ lắm đấy.
Đứa khác kéo tay.
-Nhưng ở trường có bao giờ thấy hắn chơi đâu, nhìn hắn chậm chạp lắm.
Min nhắc nhở.
-Cậu ấy nói đúng đấy, chớ khinh thường địch.
Một tiếng còi lớn vang vọng của trọng tài và sau đó là hai đội trắng và đỏ đứng ra hai phía, mỗi bên 5 người.
Ren đứng đối diện với Min, cả hai đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Những người ngồi xem cũng là những học sinh trong trường đứng đầy xung quanh sân bóng để theo dõi. Tiếng còi nữa vang lên, cả hai bắt đầu cuộc chơi. Tiếng bóng bộp bộp dưới đất rồi chuyền qua tay nhau. Đội của Min giường như họ phối hợp rất ăn ý bởi họ đã luyện bóng với nhau hằng ngày nên rất hiểu đường truyền bóng và tung bóng. Họ chơi nổi trội hơn cả đội Ren. Một đứa vớ được bóng, luồn qua Hoàng và Kun ném bóng cho Min và chớp cơ hội trống, Min vớ bóng nhảy lên úp một quả căng đét vào rổ. Tiếng hô vọng lên từ những khán giả ngồi xem xung quanh.
-Wow, đội Min đã ghi được điểm rồi.
-Anh Min hay quá.
Ren không nản lòng, cậu vẫn tiếp tục cùng cả đội chơi nhưng vì chưa hiểu nhau nên cách chơi rất hời hợt. Tiếng còi trọng tài vang lên sau một thời gian thi đấu.
-Đội đỏ đang dẫn đầu, tỉ số 10 1.
Tiếng hô hò vọng đến.
-Đội trắng cố lên.
Tiếp tục lại tiếng hô.
-ĐỘi đỏ chiến thắng.
Tiếng nói vọng đến.
-Thời gian hiệp 1 sắp hết, ĐỘi trắng hãy cố lên.
Ren để ý và cậu cũng thấy thời gian sắp hết. Cả đội nhìn nhau không ai nói gì nhưng cũng hiểu ý và chỉ gật đầu một vẻ quyết tâm.
Tiếng còi lại vang lên.
-Tiếp tục.
Trận đấu hiệp 1 lại diễn ra nhưng lần này đội Ren rất hăng. Người nào người nấy mồ hôi đầy người nhưng vẫn chạy cướp bóng và chuyền bóng rất nhanh nhẹn. Hani và Hoàng giường như không biết mệt, vẫn cứ chạy le bóng và chuyền bóng đến chỗ Ren. CÒn Tuyên và Nam thì yểm chợ. Ren đấu chính và chỉ chờ có bóng trong tay, cậu luồn lách qua đối phưfơng một cách rất chuyên nghiệp và súp một quả vào rổ thật đẹp.
Tiếng cổ vũ ngày càng lớn.
-Wow… hay quá.
Càng về sau đội Ren càng hăng như có kỳ tích xuất hiện, đấp bóng vào liên tiếp.
Ren tiếp cận quả bóng, vừa đập vừa đi bóng, né vô cùng nhanh và dứt khoát, đến gần rổ cậu lấy đà nhảy thật cao bám tay vào rổ và đập bóng chui qua lưới. Liên tiếp ghi điểm, sau đó là một quả ghi điểm từ phía xa, còn chưa đến bên kia sân nhưng đội Min le rất chặt nên Ren đứng từ phía xa ném căng đét bóng trúng rổ. Sau đó là liên tiếp những màn lập công của đồng đội. Hoàng lúc này mới tỏ rõ bản chất của một tay chơi bóng rổ cừ khôi. Ném phát nào chuẩn phát đấy, chuyền chính xác không lệch chút nào và rất cứng cơ. Tam Hổ cũng không kém, họ kết hợp rất chặt chẽ và ăn ý.
Trận đấu ngày càng gay cấn, cả hai đội chơi rất nhiệt huyết. Thời tiết hôm nay cũng ủng hộ họ, lúc chiều trời mát mẻ, không còn cái nắng gắt như ban ngày khiến con người cũng thấy dễ chịu hơn. Lệ với đám con gái vẫn đứng bên ngoài cổ vũ, thái độ vô cùng tự hào.
- Wow, không ngờ mấy thánh nhà mình khùng khùng vậy mà chơi bóng giỏi phết. Đúng chuẩn soái rồi, vừa đẹp trai, vừa tài nữa.
Lệ ngoảnh trước ngoảnh sau vẫn không thấy Rin, cô gọi điện thử thì tắt máy.
- Cái cô bạn này, trận đấu gay go thế này mà không ra xem. Đấy, lại còn tên giặc Iron nữa, bạn cậu ta thi đấu mà không thấy zô giúp gì hết.
Tiếng nói từ sau vọng đến.
- Ai bảo không giúp.
Iron từ đâu đó đi đến cũng phong cách phủi bụi như mọi ngày, chiếc mũ hiphop đội ngược ra sau, chiếc áo phong đen trùng với quần bò thô có đính đá cộc chân, đôi giày lười màu da đen trông rất oách. Đám con gái thấy Iron rối rít cả lên. Đứa thì nháy máy, đứa thì làm bộ mặt ngưỡng mộ.
- Xồi xồi, Iron kìa chúng mày.
- Woww, anh ấy chất quá đi.
Lệ lững thững quay lại phía sau, thấy Iron cô làm ra bộ mặt giận dỗi.
- Giờ cậu đến làm gì?
- Đến cổ vũ, đâu có muộn.
- Hey, bạn mình mà còn không giúp. – Cách nói khó chịu
Iron cười nhẹ trên khuôn mặt nhí nhảnh.
- Tình hình là rất muốn giúp nhưng mà… tôi không có thế mạnh về bóng rổ. Có tham gia thì… cũng chỉ làm vướng cậu ta thôi.
- Vậy sao? – Thái độ đa nghi.
- Tất nhiên.
- Vậy tin tưởng lần này đấy.
Nói xong lại nụ cười duyên nhẹ nhàng.
- Đứng lại gần đây.
- Làm gì?
- Tại sao phải đứng xa tôi như vậy?
- Không thích, nhỡ mấy cô em hiểu nhầm thì Iron mất gái rồi còn gì.
- Lại ghen hả.
- Ghen đâu.
- Xung quanh nồng nặc mùi dấm chua.
Lệ không nói nữa mà tiếp tục hướng mắt đến hai đội chơi.
Iron lại cười nhẹ trước thái độ đó của Lệ, biết cô không vui những vẫn muốn trêu.
Trời đã sập tối, cuối cùng thì trận thi đấu đã kết thúc nhưng tỉ số hai trận là hòa. Lúc này Rin mới từ bên ngoài lững thững đi đến sân bóng và đi thẳng lại chỗ Lệ và Iron.
- Nè.
- Rin, cậu đi đâu vậy, trận đấu kết thúc rồi nhưng… hai đội hòa.
Rin cười nhẹ.
- Kệ thôi chứ sao nữa.
Cả hai đội cũng đã mệt, Ren hơi cau mày tại vết thương bên bả vai đang đau nhức và có vẻ như nó lại bị nứt ra. Cậu chỉ lo máu sẽ làm bẩn bộ thể thao trắng mình đang mặc dù cậu đã bó chặt vết thương ấy lại bằng vải đen nhưng vẫn lo vết thương bị nứt dạn ra chảy máu. Nhưng thấy Min đứng trước mặt, cậu lại cố ý bộ mặt thản nhiên không có chuyện gì.
- Rồi, xong. Chúng ta đã hòa.
Min cười khỉnh.
- Vì hòa nên… tôi nghĩ chúng ta cần có cuộc đấu đôi.
- Đấu đôi?
- Tôi vừa nói với trọng tài, chúng ta… sẽ đấu solo với nhau. OK
Ren đã thấy Rin đứng bên ngoài sân nhưng ánh mắt luôn hướng về Min với đầy hi vọng nên cậu chấp nhận ngay lời thách thức.
- Được, tôi sợ cậu sao?
Trận đấu lại diễn ra giữa hai người Min và Ren. Không khí cũng rất căng, tưởng chừng như đã kết thúc nhưng giường như bây giờ mới bắt đầu cuộc chiến. Không khí trong sân bóng và cả những khán giả xung quanh ngày càng nóng lên. Đèn điện 4 góc sân đã bật sáng choang cả khu vực sân bóng.
Ren vẫn cố chịu đựng vết thương đang đau ê ẩm phía sau lưng và vẫn cố tỏ ra bình thường.
Trong ánh điện hiện rõ bộ mặt rất quyết thắng của Min và Ren. Tiếng còi báo bắt đầu, cả hai cùng vào cuộc.
Tiếng còi vang lên, trận đấu giữa Min và Ren bắt đầu. Càng chơi càng thấy khả năng chơi của Ren. Cậu chơi rất tốt như vận động viên chuyên nghiệp. Min cũng tỏ thế khiến tỉ số luôn đều nhau. Tỉ số 8-8 9-9 10-10. Mồ hôi chảy ướt đẫm áo của hai anh chàng đấu tranh vì gái. Cả khán đài như ngưng thở theo dõi trận đấu căng như dây đàn. Người ngoài thì không thể hiểu tại sao lại có trận quyết đấu này, chỉ nghĩ rằng đấu để tranh tài. Chỉ những người trong cuộc giúp đỡ Ren mới biết cuộc thi này là vì Rin. Nhưng vết thương phía sau lưng cậu ngày càng đau, mặt mày nhăn nhó, cắn chặt răng chịu đựng. Min cười khỉnh.
-Ren, tôi nghĩ cậu nên chịu thua đi. Cậu đấu được tôi không?
Ren vẫn quyết tâm.
- Thua thì thua chứ không bao giờ đầu hàng. Ok.
Nói xong cậu hít môth hơi thật mạnh tiếp tục đấu. Tỉ số vẫn cứ đều đều. Rin vẫn luôn theo dõi trận đấu từ xa, gần hêtd giờ là lúc kịch tính nhất cô mới lại gần. Hai anh chàng cùng quay ra nhìn Rin khiến cô rất khó xử, không biết nên cổ vũ ai nhưng một cảm giác kỳ lạ là cô muốn Ren thắng. Thực tình cô cũng không biết cuộc thi này mở ra là vì mình. Cách đây mấy phút cô mới nhận đươc tin nhắn của Lệ. Thật không ngờ.
Trận đấu vẫn đang diễn ra theo quy luật. Sức Ren thù ngày càng xuôngd khiến đám anh em Tam Hổ lo lắng đến phát bực. Hani nhăn nhó.
-Cái tên này, sức khỏe kém mà còn đua đòi.
Ji đồng tình.
-Quá ngốc luôn. Bao giờ chứ sao lại là bây giờ.
Kun trấn an.
-Yên tâm đi, có thua cũng không sao.
-Yên tâ làm sao được. Cả một tương lai của sư đệ chúng ta đó.
Kun cười nhạt, lắc nhẹ đầu.
-Anh em cá với tôi không? Ren thua.
Ji cười phá lên.
-Được. Chơi. Trậ Pi-a nhá.
-Ok.
Trọng tàu thồn báo thời gian cho trận đấu gần kết thúc, tỷ số vẫn đang giữ 20 – 20. Đến quả cuối cùng, Ren tỏ ra một vận động viê chuyên nghiệp. Khán giả thì rất trông chờ, nhất là Ji chỉ trông chờ để được ván pi-a của Kun. Ren cướp bóng rồi đi bóng nhanh thoăn thóăt nhưng vừa đến gần rổ thì cậu gục xuống làm quả bóng tung lên bị trượt rất xa hỏi rổ. Tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nghiên, tất cả như ngưng thở cho quả bón cuối cùng. Và Min đã cướp lấy bóng nhảy lên ném trọn vẹn vào rổ. Tỷ số nâng 21-20. Min kiêu hãnh quay lại nhìn Ren, cười một cách mãn nguyện. Ren thở mạnh một hơi, cau mặt đứng dậy, quay sag nhìn Rin với đầy sự thất vọng. Rin đừng đó, chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn đầy hi vọng.
Min nói.
-Cuộc thi này tôi thắng.
Cậu quay sang Rin nhưng thấy cô lại đang huớng mắt sang phía người khác. Người đó chính là Ren. Cậu cảm lạc lõng nhưng vẫn không quên mình đang đứng trong sân bóng. Min đưa tay, Ren biết ý cầm tay Min kéo người dậy.
-Tôi thua rồi. Cậu thắng.
Min gật nhe.
-Ukm. Vậ cậu chúng ta nên làm theo thỏa thuận.
Ren buông tay Min và nhìn Rin với đầy sưh tuyệt vọng. Dù chán nản nhưng cậu vẫn cố tỏ ra thản nhiên trước đối thủ.
-Quân tử nhất ngôn.
Cậu nhìn Rin một lần nữa như để từ biệt rồi mới quay đầu đi. Vừa được mấy buớc, có tiếng gọi lại.
-Khoan đi đã.
Nghe tiếng Min, cậu ngưng ngay lại, quay nhẹ đầu về sau. Min lên tiếng.
-Tôi đã thắng nhưng cậu cũng không thua. Tô biết nay cậu đã bị thương không thì... chắc chắn không thể thua tôi.
-Vậy thì sao?
-Coi như ván này ta hòa.
-Vậy là cậu định nhường Rin cho tôi ư? Tôi không cần. - giọng điệu lạnh lùng.
-Không, mà vì..tôi thắng cũng chưa chắc có được cậu ấy bởi vì...theo tôi thấy Rin... – nói từ từ chậm rãi. Rin...đã thích cậu.
Ren sững người, câu nói như cơn cuồng phong ập đến trong người khiến cậu bừng tỉnh.
-Cậu bảo gì?
-Thật đấy.
Min đi lại gần, chạm nhẹ tay lên vai, kéo Ren quay người lại.
-Không cần phải giải thích nhiều. Trong thời gian hẹn hò 3 ngày, dù đi với tôi nhưng cậu ấy luôn nhắc đến tên cậu cho dù là nói những câu không hay. Cậu hãy nghĩ đi, về thái độ mỗi khi lên lớp và ánh mắt cậu ấy nhìn cậu đã có khác biệt rất nhiều. Khi thiếu cậu thì cậu ấy luôn tìm kiếm và hỏi người nọ người kia.
-Tin được không, cậu ta không hề nói vơi tôi.
-Tại sao thì tôi không biết, nhưng giờ tôi khẳng định Rin...đã thíc cậu rồi đấy.
Ren không thể hiểu nổi cảm xúc của mình bây giờ, vui buồn lẫn lộn nhưng cậu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không để cho ai biết cảm xúc của mình.
-Ren, nhớ bảo vệ cậu ấy. Tôi đã không thể làm được nhưng tôi chắc...cậu sẽ làm tốt hơn tôi.
Min cười nhe, quay lại nhìn Rin một lần như là lời từ biệt cuối cùng rồi đi khỏi sân bóng. Trận đâu kết thúc, Rin vẫn đứng đó còn khán gủa cũng giải tán dần. Giường như họ cố tình ra ngoài để lại không gian cho Rin và Ren.
Ji cứ đứng đơ người nhìn về phía sân bón thì bị Hani kéo đi.
-Đi thôi, tên ngốc này. Ai bảo cá thua chưa.
Rin từng bước chạm rãi đi lại chỗ Ren. Còn Ren vẫn đứng lặng im, ánh mắt long lanh đầy hi vọng.
-Rin...
Rin cười nhẹ, bịt miệng cậu lại.
-Cậu không phả nói gì thêm nữa.
Hai người cứ đứng đó nhìn ngau cho đến khi bóng đèn trong sân tắt.
,.............................................................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...