Mạc Tịnh Ngôn có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, dùng nĩa cắm một miếng bánh ngọt vừa mới được đem ra, nàng vén tóc dài phủ xuống mặt lên, đưa bánh ngọt vào trong miệng. Chung quanh yên lặng vô cùng, vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn vào đôi môi hồng nhạt của nàng, cho đến khi nàng buông nĩa, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Ngon lắm" Thì tất cả mọi người ở trường quay rất ăn ý đều phát ra thanh âm thán phục pha lẫn sợ hãi.
Giờ phút này, Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu cùng đoàn phim "Nguyên Vị" đang tham gia chương trình mỹ thực, bánh ngọt kia là do người dự thi mang đến tham gia chương trình nhưng là không vì chiến thắng mà là vì Monica.
"Tôi luôn thích Monica, tôi luôn hy vọng có thể tự mình làm bánh ngọt cho nàng." Người con trai cao lớn anh tuấn cầm bánh ngọt hình trái tim vừa nướng xong đến, người chủ trì tuyên bố mang đến trước mặt Mạc Tịnh Ngôn.
Vương Tử Hựu ngồi bên cạnh nàng, Mạc Tịnh Ngôn liếc trộm nàng, thấy nàng cũng đang nhìn mình, nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ gì. Mạc Tịnh Ngôn do dự một chút rõ ràng màn này là do nhà sản xuất cố tình bày ra, Mạc Tịnh Ngôn nên phối hợp với người ta hay là....
Ách! Thật phiền quá! Tại sao phải nghĩ nhiều như thế? Tiểu quỷ kia có mất hứng cũng đành chịu mà thôi, nghệ sĩ ở trong ngành lăn lộn giống như là ở giang hồ hỗn độn, luôn trong tình trạng thân bất do kỷ, Vương Tử Hựu chắc sẽ hiểu rõ.
Cho nên Mạc Tịnh Ngôn rất phối hợp mà ăn bánh ngọt bằng vẻ mặt rất thỏa mãn.
Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn có cảm giác, ánh mắt mọi người nhìn mình có gì đó kỳ lạ?
Đạo diễn âm thầm nói với trợ lý đứng bên cạnh: "Monica đã nhiều năm như vay, tuy dạo gần đây nàng không có nhiều vai diễn xuất sắc cho lắm... Nhưng là nhìn vẫn rất đẹp. Ai... trước đây tôi luôn rất thích phim nàng đóng."
Tiểu phụ tá nhìn đạo diễn ngồi ôm bụng của mình, thầm thương cho cái ghế nhỏ đã sớm bị cái mông của hắn bao phủ, còn có vẻ mặt nhìn về phía nữ minh tinh, không khỏi toát mồ hôi lạnh...
Tiết mục kết thúc, Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu đến phòng nghỉ uống nước, chờ thông báo lịch trình kết tiếp.
Vương Tử Hựu nghi hoặc nhìn vẻ mặt thất thần của Mạc Tịnh Ngôn, hỏi nàng:
"Cảm thấy.... vừa rồi diễn xuất của tôi kỳ lắm sao? Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều mơ màng." Mạc Tịnh Ngôn nói ra nghi ngờ của mình.
Vương Tử Hựu liếc nàng, mặc áo khoác chuẩn bị đi. Trợ lý mới của Vương Tử Hựu là Nicco cầm túi lớn túi nhỏ đi phía sau, Vương Tử Hựu đột nhiên nghĩ ra cái gì định quay đầu nói với Mạc Tịnh Ngôn, kết quả Nicco đi gần nàng quá, nên đụng vào người nàng.
"Xin lỗi..." Tiểu nữ hài vội xin lỗi, Vương Tử Hựu có chút không kiên nhẫn đẩy nàng sang một bên, vốn muốn đùa giỡn Mạc Tịnh Ngôn nói lúc này ở trường quay ánh mắt mọi người nhìn không phải mờ mịt, mà là biểu hiện của nàng quá mê người khiến mọi người nhìn thấy đều bị xuất thần, kết quả lại bị tiểu trợ lý đụng phải mọi cảm hứng đều biến mất hơn nữa còn xấu hổ, thấy Mạc Tịnh Ngôn lại nhìn Nicco, bất đắc dĩ bĩu môi nói "Đi thôi."
Vương Tử Hựu đi nhanh về phía trước, Nicco vóc dánh vốn nhỏ bé lại xách nhiều độ đạc, cơ hồ chạy trối chết cố sức đuổi theo phía sau. Vương Tử Hựu nghĩ đến gì đó, đột nhiên dừng lại, Nicco vội vàng phanh lại, thật vất vả mới ngừng bước chân đúng lúc không đụng phải lần nữa.
Nicco khúm núm nhìn Vương Tử Hựu, chỉ phần eo của Vương Tử Hựu thôi đã cao đến ngực nàng rồi, cảm giác áp bách khiến Nicco không thể nào nhìn thẳng vào nàng.
"Cái này... chính là siêu sao hào quang sao?
Vương Tử Hựu từ cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi: "Cô là do ai đưa đến?"
"Tôi....Tôi là được cho phép đến đây."
"Cho phép?" Vương Tử Hựu nhìn Nicco đeo mắt kính, tóc có chút rối, rõ ràng là bộ dạng của kẻ nhát gan, đây là khí chất Vương Tử Hựu không thích nhất...bộ dạng không có một chút tự tin cùng ý chí chiến đấu.
Thật là, là ai gửi người này đến ah. Vương Tử Hựu cảm thấy Nicco này có chút kỳ quái, kỳ quái ở đây không chỉ là vấn đề khí chất mà là một cái gì đó không rõ.
"Được rồi." Vương Tử Hựu nói với chính mình: "Gần đây hơi nóng nảy, đừng giận chó đánh mèo."
Vương Tử Hựu cho đến bây giờ đều cho rằng bản thân mình không phải là người có tính tình tốt, đặc biệt là lúc nàng đang có chuyện bực mình thì đừng có đụng đến nàng. Ví dụ gần đây, mối quan hệ giữa nàng và Mạc Tịnh Ngôn khó xác định, tuy ngẫu nhiên Mạc Tịnh Ngôn sẽ mang cơm đến cho nàng hay có thông tin gì mới sẽ nhắn tin cho nàng, nhưng so với cảm giác yêu đương vẫn có khoảng cách! Thế nhưng Vương Tử Hựu lại không có cách nào yêu cầu tiến thêm bước nữa, dù sao quan hệ hiện giờ chẳng qua là do vui đùa nhất thời, nữ nhân kia lại ngốc nói phải chịu trách nhiệm. Bởi vậy Vương Tử Hựu hơi chột dạ, cảm giác mình không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì....
Thật sự là hại người hại mình! Làm hại chính mình tiến thoái lưỡng nan, còn tâm tình thì xốc nổi!
Thời tiết còn trở nên ảm đạm.
Nhớ đến lúc nãy nhân viên công tác trong phim trường dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn ái mộ nhìn Mạc Tịnh Ngôn, tâm tình Vương Tử Hựu muốn lồng lộng lên.
Nicco đi phía sau nàng, rất cố gắng, dốc toàn lực đuổi theo nàng.
Zoe....Zoe...tôi nhất định phải ở bên cạnh cô...nhất định....bất luận dùng phương cách gì!
Trong ánh mắt Nicco đã không còn sự nhu nhược trước đây, mang theo khao khát, cũng như quyết tâm tấn công lẫn ham muốn đoạt được, thế nhưng, Vương Tử Hựu đưa lưng về phía nàng hoàn toàn không nhìn thấy.
Sau khi buổi hòa nhạc "Nguyên Vị" diễn ra hoành tráng kết thúc, đoàn phim "Nguyên Vị" bắt đầu chiến dịch tuyên truyền trong cả nước, vừa kết thúc tiết mục mỹ thực liền vội vàng đón máy bay. Trên đường đến sân bay, đơn vị chế tác gọi điện để thảo luận về tiết mục tuyên truyền.
Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu bàn bạc với người chế tác về tiết mục kế tiếp, Tiểu Phi ngồi ở hàng cuối cùng đã hiểu rõ bản thảo, dù sao phần diễn của hắn cũng ít, chỉ có một hai điểm cần nhấn mạnh, đối với bản thảo chỉ cần thảo luận 10 phút đã ok rồi, vì vậy thời gian rảnh rỗi ngồi chờ hắn lôi ghita ra nhẹ nhàng gãy vài tiếng, ngón tay dài nhỏ gẩy nhẹ, một chuỗi âm thanh êm tai réo rắt vang lên.
Đại Nguyên ngồi bên cạnh hắn bàn giao dặn dò hắn phải làm sao làm sao ở tiết mục, Tiểu Phi vừa gật đầu lại tùy ý ngẩng lên, vừa đúng lúc đối mặt với Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn một bên bàn bạc trên điện thoại lại nhẹ nhàng liếc nhìn Tiểu Phi, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền dời đi.
Vương Tử Hựu tựa lưng lên ghế, vừa nói điện thoại vừa ngó nghiêng các nàng.
Hay thật, không đối mặt mà tâm linh tương thông sao? Nguyên lai xấu hổ là do các ngươi rung động sao!
Vương Tử Hựu đã không còn hài lòng với bản thảo, lập tức cúp điện thoại. Đại Nguyên đi đến với vẻ mặt bất đắc dĩ vỗ vai nàng nói: "Lại như thế rồi, tin tức Vương Tử Hựu kiêu ngạo sẽ sớm truyền ra ngoài. Hài tử, khiêm tốn chút đi. Kiểm soát cảm xúc của mình là một trong những tố chất của nghệ sĩ chuyên nghiệp, understand?"
Vương Tử Hựu nghiến răng, buồn bực đến không thèm gật đầu.
Đại Nguyên nheo mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên quay người kéo 80 đang ngồi bên cạnh Mạc Tịnh Ngôn nói: "Này, Monica chị đổi chổ đi, tôi với 80 có một vài chuyện riêng cần nói."
Mạc Tịnh Ngôn vẫn còn bàn bạc công việc trên điện thoại, vừa nói điện thoại vừa ngồi xuống cạnh Vương Tử Hựu. Vương Tử Hựu dựa lưng tiện tay lấy tạp chí ra đọc nhưng ánh mắt lại không nằm ở đó, khóe mắt vụng trộm nhìn về phía Mạc Tịnh Ngôn.
Trong xe ngọn đèn vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Tịnh Ngôn, Vương Tử Hựu có chút khó hiểu, chẳng phải chỉ là tiết mục tổng hợp đó sao? Sao lại phải thăm hỏi kỹ càng như thế, cần gì phải tốn sức đến thế?
"Chúng ta là diễn viên ah, tại sao lại vì những tiết mục tổng hợp tốn sức nhiều như thế?" Vương Tử Hựu thở dài, Mạc Tịnh Ngôn đúng là đồ ngốc...
"Tốt, cảm ơn." Mạc Tịnh Ngôn chào xong mới tắt điện thoại.
Vương Tử Hựu chịu không nổi: "Làm ơn, với bộ dạng như thế chị sẽ đoạt được giải ảnh hậu sao? Đâu nhất thiết phải cúi đầu như thế?"
Mạc Tịnh Ngôn trầm mặt nhìn nàng, Vương Tử Hựu duỗi thẳng lưng, giả vờ chăm chú đọc báo.
"Em cầm báo ngược rồi." Mạc Tịnh Ngôn nói những lời này suýt chút nữa khiến Vương Tử Hựu ném báo ra khỏi cửa sổ.
"Khụ khụ ..." Vương Tử Hựu bị sặc không khí, liên tục ho khan.
Mạc Tịnh Ngôn vốn chán ghét cái thái độ cao ngạo của nàng, thế nhưng như thế này lại khiến cho người dở khóc dở cười, làm nàng không nổi giận được.
"Tiểu quỷ này." Mạc Tịnh Ngôn gõ đầu Vương Tử Hựu một cái: "Lại như thế, tôi đánh đòn em."
"Chị..." Vương Tử Hựu bị tức đến mặt đỏ lên, Mạc Tịnh Ngôn ôm mặt nàng nói.
"Chị cái gì chị, gọi là Mạc tỷ."
Vương Tử Hựu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt biến hình nhìn Mạc Tịnh Ngôn, không còn cách nào hờn dỗi đành ngoan ngoãn kêu một tiếng "Mạc Tỷ...."
"Ngoan." Mạc Tịnh Ngôn hài lòng buông Vương Tử Hựu ra, dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại nói: "Tôi hơi mệt, chút đến nơi nhớ gọi tôi dậy?"
Vương Tử Hựu muốn nói, vì sao không dựa vào vai nàng mà ngủ? Thế nhưng trước mắt bao nhiêu người, chỉ có thể "Ân" một tiếng, Mạc Tịnh Ngôn khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt rồi an tâm đi vào giấc ngủ.
Vương Tử Hựu ngồi ở chổ kia bụm mặt, thỏa thích thưởng thức một chút dư vị thân mật
Đại Nguyên cùng 80 ngồi chổ kia, 80 vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại Nguyên nói mệt mỏi nên dựa vào vai 80
"80, cậu có cảm thấy truyền thông hiện giờ không chỗ nào là không thấy không?" Đại Nguyên đột nhiên nói.
80 ngáp nói: "Cái gì ah...vốn là như thế mà..."
Đại Nguyên méo mó miệng nói: "Cho nên ah, tiếp xúc với mấy ký giả ít một chút sẽ tốt hơn, dù sao tin tức giật gân chính là những điều họ muốn nhất...." Đại Nguyên vỗ đùi 80 nói: "Cậu hiểu chứ"
80 lúc này mới hồi phục tinh thần minh bạch Đại Nguyên muốn nói cái gì, chẳng lẽ Đại Nguyên đã biết sao?
"Tôi mệt quá, cho tôi mượn vai ngủ một chút nha...." Đại Nguyên tựa hồ cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, liền ngủ luôn.
80 lấy lại bình tĩnh, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới mặt đất mưa tí tách rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...