[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Từ lần Mạc Tịnh Ngôn nói với Vương Tử Hựu sau khi uống rượu gọi nàng là "Bạch Khiết" sau đó còn làm một số chuyện hoang đường, Vương Tử Hựu rất biết tiết chế không dám uống nhiều rượu, vì vậy ngay sau khi cảm thấy mặt nóng lên liền không uống nhiều hơn. Nhưng Mạc Tịnh Ngôn không biết chuyện gì đã xảy ra, gần đây dù tiết chế nhưng trong lòng nàng buồn bực liền uống rất nhiều, cuối cùng còn kéo 80 cùng nàng chơi đoán số.

Một nhóm người của công chúng uống rượu coi như xong, còn bắt đầu chơi đoán số, nên nói gì đây? May mắn đây là quán bar dành riêng cho hội viên, bằng không ngày mai báo chí nhất định lại giật tít đại lão bản của truyền hình và điện ảnh Thiên Minh ít xuất hiện bị tạc nước chảy đầy mặt.

80 cười cực kỳ miễn cưỡng, nàng một bên phải trả lời hàng tá tin nhắn của Tô Trì, một bên còn phải ngăn cản Mạc Tịnh Ngôn chơi đoán số mà toàn rót rượu, nàng bề bộn tay chân luống cuống, không chỉ thất sách uống cạn vài ly rượu đỏ lớn, còn bị Tô Trì ghét bỏ vì trả lời tin nhắn chậm, bị nàng mắng một trận, 80 chán nản hoàn toàn buông tay cùng Mạc Tịnh Ngôn chơi hết mình.

Không nghĩ Mạc Tịnh Ngôn bình thường trầm mặt khi uống rượu lại cường thế đến vậy, không cùng nàng chơi đoán số, nàng lại dùng ánh mắt hung ác với người ta, hung ác đến nỗi khiến người khác phải cùng nàng chơi đoán số. Không ngờ rượu đối với Mạc Tịnh Ngôn giống như thuốc kích thích, ngay cả chơi đoán số cũng không ai địch lại, hết bắt lấy 80 rồi đến Đại Nguyên, xử xong Đại Nguyên tấn công sang trưởng phòng trong vòng ba chén lớn, mấy anh chàng mảnh khảnh của nhóm nhạc Lợi khí đều bị nàng dọa chạy sang bàn mấy cô gái để nói chuyện phiếm.

Mạc Tịnh Ngôn phấn khích vô cùng, trưởng phòng không cùng nàng náo loạn, hai mắt nàng say lờ đờ mông lung quay đầu nhìn Vương Tử Hựu cùng nàng nhìn nhau một thoáng, Vương Tử Hựu đang uống trà, nhưng khi Mạc Tịnh Ngôn tùy ý quay đầu cũng là lúc ánh mắt các nàng chạm nhau.

Chẳng lẽ nàng luôn đang nhìn mình sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu nàng.

Mạc Tịnh Ngôn không để ý nàng, tiếp tục đi bắt 80.

"Mạc tỷ, Mạc tỷ, tôi thật sự không được..." 80 rốt cuộc chịu không được bắt đầu đánh thái cực, Mạc Tịnh Ngôn mặc kệ nàng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hạ hai chiêu, 80 vô lực chống đỡ, lại thua rồi, Mạc Tịnh Ngôn không nói hai lời đem rượu đưa cho nàng, 80 bộ dáng nhận mệnh, nhắm mắt lại, nâng ly uống cạn một hơi.

"Tốt lắm, 80!" Mạc Tịnh Ngôn dùng sức vỗ vai 80, 80 trọng tâm bất ổn, hai mắt đầy hoa, đầu óc mãnh liệt chìm đắm, ngã nhào xuống ghế sofa.

Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, đứng lên đi ra ngoài hóng gió. Rời khỏi rất lâu sau Đại Nguyên mới từ đằng sau ghế sofa trồi lên, úp lấy nằm ngay đơ trước mặt 80, thấy 80 đã thăng thiên, vỗ vỗ mặt nàng: "80, 80..cậu sao lại nhanh gục như thế?"

80 đẩy tay Đại Nguyên ra, không kiên nhẫn hừ một tiếng: "Cút đi... nữ nhân chết tiệt..."


Đại Nguyên nổi giận, người ta quan tâm dỗ dành ngươi, ngươi lại bảo ta cút đi sao? Đại Nguyên đang muốn biến đi, 80 đột nhiên giữ chặt tay nàng, đôi mắt nhắm chặt nói: "12... cậu đừng đi... cậu không được đi, đừng bỏ mình đi, được không...Mình rất nghiêm túc, đối với cậu mình rất nghiêm túc..."

Đại Nguyên lập tức căng thẳng. 12? 12 là ai? mặc dù Đại Nguyên không biết 12 là thần thánh nơi nào, nhưng có thể đoán được bất quá chỉ là hoa danh, hơn nữa cùng với hoa danh "80" có liên hệ với nhau.
80 chưa bao giờ đề cập qua với nàng chuyện tình cảm, nhưng không nghĩ là lộ ra một chuyện tuyệt hảo như vậy, Đại Nguyên ngồm xổm xuống kéo cổ áo 80, quả nhiên phát hiện dấu vết kỳ dị...dấu hôn!

Đại Nguyên triệt để đánh hơi thấy mùi JQ (gian tình). Nhìn xem dấu hôn loan lổ tận đáy lòng Đại Nguyên cảm thán: 80 ah 80, cậu với người kia, quả thật là phóng khoáng.

Vương Tử Hựu trên đường đi nghe điện thoại, mẹ của nàng gọi điện đến cho nàng, lúc ấy trong quán có chút ồn ào, Vương Tử Hựu không muốn mẹ nàng biết nàng đang ở trong quán bar — tuy nàng gia nhập làng giải trí vài năm rồi. Nhưng người nhà đều dạy nàng không nên bị làng giải trí chao đảo nhiễm những thói quen không tốt, đôi lúc vì xã giao, Vương Tử Hựu cũng đến quán bar vài lần, mỗi lần như thế nàng đều không nói với gia đình nàng.

Vương Tử Hựu đứng ở góc vắng của quán bar, cúi đầu cùng mẹ nàng trao đổi, nhắn nhủ lịch trình ngày mai, hơn nữa nói về khả năng có về ngủ đêm nay không, đột nhiên trông thấy Mạc Tịnh Ngôn không vui vẻ bước chân chao đảo như muốn ngã sấp xuống, Vương Tử Hựu vội vàng nói: "Mẹ ơi chút con gọi điện cho mẹ nha, con cúp máy trước..." Nói xong nàng vội vàng nhét điện thoại vào túi áo, Mạc Tịnh Ngôn chằm chằm nhìn nàng, chỉ tay vào Vương Tử Hựu cả buổi cũng không chỉ đúng, thiếu chút nữa muốn ngã quỵ, phút chốc Vương Tử Hựu vội đỡ nàng.

"Mạc Tỷ... Chị sao lại chạy ra đây?" Vương Tử Hựu cảm thấy tóc dài của Mạc Tịnh Ngôn dán trên cổ nàng, rất nhột, nhột đến đáy lòng nàng. Mạc Tịnh Ngôn luôn luôn lãnh đạm độc lập, nhưng hiện giờ cả người nàng xụi lơ trong lòng Vương Tử Hựu, thân thể mền mại thơm tho, như là cần người bảo hộ.

Vương Tử Hựu lấy lại bình tĩnh nói: "Mạc tỷ, tôi chở chị về nhà a..." Nàng chính là muốn cõng Mạc Tịnh Ngôn lại bị nàng từ phía sau lưng đẩy ra, Vương Tử Hựu thiếu chút nữa mất hình tượng mặt chạm đất, khó hiểu xoay người hỏi: "Chị làm gì vậy..."

Mạc Tịnh Ngôn thà vịn bức tường lạnh như băng còn hơn để Vương Tử Hựu vịn nàng, cảm tình của Vương Tử Hựu trước sau khác biệt, dáng người khác với bức tường hoàn toàn có mị lực.

"Cô đừng có chạm vào tôi..." Mạc Tịnh Ngôn đầu rất đau, lại như cũ rất rõ ràng hiểu rõ mình cùng Vương Tử Hựu đang giận dỗi, không thể nhanh chóng thân mật lại.

"Thế nhưng Mạc tỷ, chị lung lay như sắp ngã tới nơi, vạn nhất ngã dập đầu thì làm sao bây giờ?" Nói xong Vương Tử Hựu lại muốn đỡ nàng, Mạc Tịnh Ngôn dứt khoát đẩy nàng ra.

Vương Tử Hựu không phản bác được, buông tay chống nạnh đứng đó, nàng ngược lại muốn nhìn xem Mạc Tịnh Ngôn đang làm gì.


Hai người ở góc tối im ắng đối mặt với nhau, tràn đầy mùi thuốc súng nồng đậm, tuy không nhìn đến đối phương nhưng lại có thể cảm thấy hỏa hoa bắn ra tứ phía.

Tốt, rất tốt. Vương Tử Hựu chính là muốn nhìn chằm chằm Mạc Tịnh Ngôn cho đến chết, ngược lại muốn nhìn cô gái này rốt cuộc muốn làm cái gì? Quật cường đến cùng thú vị thế sao? Thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình khó đến thế sao? Khó đến nỗi nàng sẵn sàng tra tấn bản thân còn hơn nói ra tất cả ư? Đầu óc ngốc nghếch vẫn mãi là đầu óc ngốc nghếch, khó trách 28 tuổi vẫn chưa có mối tình đầu!

Vương Tử Hựu lần đầu tiên phỉ nhổ Mạc Tịnh Ngôn trong lòng.

Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên hỏi: "Vừa rồi...cô nói chuyện điện thoại với ai hả?"

Vương Tử Hựu vốn muốn trung thực nói là mẹ của nàng, nhưng nghĩ lại liền thốt ra: "Chuyện đó không liên quan đến Mạc tỷ"

"Không liên quan đến...tôi ư ?"

"Chị...Mạc tỷ không phải đã có Tiểu Phi rồi sao? Thoải mái cùng nàng tán tỉnh rất tốt mà." Vương Tử Hựu vẻ mặt không quan tâm nhìn lên trần nhà, trong lòng lại đau đớn.

"Tiểu Phi?" Mạc Tịnh Ngôn dốc tất cả sức nặng phó thác cho bức tường, "Cô vẫn còn nhớ rõ Tiểu Phi ở trước mặt nhiều người nói... nói nàng yêu thích tôi đã lâu.... là chuyện này sao?"

Vương Tử Hựu cắn răng: "Đương nhiên nhớ rõ!" Làm sao có thể không nhớ rõ!

Mạc Tịnh Ngôn tự giễu cười rộ lên: "Tôi nói cho cô biết, nàng căn bản không thích tôi, nàng có một người bạn gái ngoài giới.... nàng thổ lộ với tôi, chỉ là tuân theo sự an bài của công ty, tạo scandal, gây chú ý, cô hiểu không?"


Vương Tử Hựu trầm mặc nhìn cắt hình của Mạc Tịnh Ngôn trong bóng tối.

"Đáng tiếc, bản thân tôi vốn khó bảo toàn, làm sao có thể giúp nàng ấy leo lên? Tôi vốn cũng đã... ngã vào đáy cốc rồi, ngay cả mình là ai cũng tìm không thấy rồi. Cô biết không, khi tôi mới làm diễn viên đã từng rất tự phụ, tôi sẽ không cần đứng bán thịt hay nguyên tắc ngầm gì đó vẫn có thể trở thành diễn viên xuất sắc, tôi cho rằng chỉ cần có thiên phú, chỉ cần toàn tâm toàn ý cố gắng có thể leo đến đỉnh cao! Nhưng.... hiện tại tôi nên làm gì ? Phơi bày thân thể mình trước mặt người khác. Đây là diễn viên sao? Đây là nghệ thuật sao? Hay cũng chỉ là một loại gái bán hoa? Chuyện như vậy so với những gái bán hoa đã làm có khác gì nhau? Đều là cho người khác xem thân thể mình, để đổi lấy tiền bạc!"

Nghe đến đây Vương Tử Hựu trong lòng cực kỳ đau xót, quy tắc ngầm, gái bán hoa lại xuất phát từ miệng Mạc Tịnh Ngôn, như từng đao chuẩn xác không sai sót cắm thẳng vào trái tim Vương Tử Hựu.

Nguyên lai Mạc Tịnh Ngôn....nghĩ như vậy.

Vương Tử Hựu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nàng vô thức ôm lấy chính mình.

"Tôi như vậy, còn ai muốn dựa vào để leo lên? Chỉ là những chuyện đáng chê cười đúng không? Cho nên trong giới này không có tình yêu, chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi!" Mạc Tịnh Ngôn đầu nóng lên, dưới tác dụng của rượu cồn nàng không thể lựa lời mà nói, nhưng nàng lại rất tỉnh ráo, nàng biết rõ mình đang nói cái gì, chỉ là quá phấn khích, những điều thường ngày nhịn không dám nói đều được rống lên: "Cho nên Zoe....cô nói những lời kia đều là giả dối sao? Cô có thích tôi không? Nếu cô thật sự thích tôi, như thế nào lại bỏ mặc tôi không vui như vậy? Nếu yêu thật sự như vậy, nếu quả thực muốn thế, thì tôi không cần!"

Vương Tử Hựu nhẫn nhịn không được đáp lễ nói: "Chị nói đủ rồi Mạc Tịnh Ngôn! Chị căn bản không biết tâm ý người khác! Một người có lỗi với chị, thì chị cho rằng cả thế giới đều có âm mưu sao? Chị đã không còn nhỏ, mà sao ngây thơ quá vậy! Từng tuổi này mà chưa yêu đương thì chị có tư cách gì nói những lời của tôi đều là giả dối? Chị chính là ngoan cố không chút đáng yêu!! Tôi nói chuyện điện thoại với ai cần phải báo cáo với chị sao? Chị cho rằng chị là ai? Tức chết tôi rồi!" Vương Tử Hựu nổi giận phát tiết, Mạc Tịnh Ngôn nghe Vương Tử Hựu nói nàng đã lớn tuổi, nói nàng ngây thơ, nói nàng không đáng yêu, nói nàng tự cho là đúng, nói như vậy ai chịu cho được?! Vương Tử Hựu khi yêu thích nàng đã ép nàng vào tường cưỡng hôn, không thích lại đả kích như vậy? Tự cho mình đúng chính là cô ta thì có !??

Mạc Tịnh Ngôn bị kích động quá sức, thấy Vương Tử Hựu nói xong là muốn rời đi, càng mãnh liệt cảm thấy không thể chấp nhận để nàng chẳng để ý đến cảm thụ của người khác mà bỏ đi. Mạc Tịnh Ngôn đi nhanh về phía trước túm lấy cổ tay Vương Tử Hựu, dùng sức kéo nàng trở về.

Vương Tử Hựu không ngờ Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên tấn công, có chút không kịp phản ứng, rồi lại không dám giãy dụa mạnh, sợ động tác của nàng quá mạnh sẽ khiến Mạc Tịnh Ngôn vốn đứng không vững thật sự té úp sấp xuống mặt đất.

Mạc Tịnh Ngôn dùng sức kéo Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu đành phải phối hợp với nàng, bị nàng ép vào tường, cái ót đập một phát, đau đến mức trong đầu Vương Tử Hựu như có 10 ông sao xoay vòng vòng, nhưng người này là Mạc Tịnh Ngôn, nếu Vương Tử Hựu thật sự đá một cước, đoán chừng toàn bộ hành trình tuyên truyền "Nguyên vị" chỉ còn một mình Vương Tử Hựu độc diễn.

Hai mắt Mạc Tịnh Ngôn nhìn rất nghiêm túc, toàn thân vô lực dùng hai tay chống tường mới đứng vững. Nhưng lại khiến tim Vương Tử Hựu đập rộn lên... giờ phút này nàng chính là ở giữa hai tay của Mạc Tịnh Ngôn.

Hành động trêu chọc này chính là chiêu bài của Vương Tử Hựu ah, Mạc Tịnh Ngôn lúc nào đã học được?


Bất quá Vương Tử Hựu thật sự thừa nhận chiêu này rất cường đại, đây là lần đầu tiên bị người khác nhốt chặt như vậy, cảm thấy toàn bộ máu trong người đều trào lên não, mặc dù không đến mức chảy máu não nhưng tim đập nhanh đến mức không cách nào kìm chế, đặc biệt Mạc Tịnh Ngôn đứng không vững cả người dán lên người Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu cảm thấy hơi thở đã bị đình trệ rồi.

Mạc Tịnh Ngôn nàng muốn làm gì?

Khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu dán rất gần nhau, nàng dừng trước khuôn mặt hoàn mỹ của Vương Tử Hựu, càng lúc càng hoảng hốt. Nhớ rõ lần đầu tiên gặp Vương Tử Hựu đã cảm thấy cô gái này thật sự rất kinh diễm, vẻ đẹp của nàng có thể khiến người ta im bặt, hào quang bắn ra bốn phía. Tuy nhiên nàng bình thường miệng lưỡi rất độc lại hay làm những chuyện khiến người ta bốc hỏa, nhưng giờ phút này bị chính mình áp ở nơi hẻo lánh, nàng lại biểu hiện một loại bất lúc cùng.... chờ mong?

Đôi mắt kia của Vương Tử Hựu không nhúc nhích mà nhìn Mạc Tịnh Ngôn, có một loại khao khát rõ ràng, Mạc Tịnh Ngôn kinh ngạc, loại cảm xúc mền mại này, Vương Tử Hựu rõ ràng không thèm che dấu sao? Nữ nhân này có nhiều người thích như vậy, nhưng lúc này nàng lại ở trong lòng của mình. Được rồi cứ như thế mà hôn đi, không cho nàng có bất kỳ dây dưa không rõ với ai khác, hơn nữa một nữ nhân cao ngạo lại bị mình chinh phục, là một chuyện thật sự rất thú vị...

Cơ thể nhiệt độ lên cao tựa như thật sự muốn đem đối phương hòa tan, cho đến khi Vương Tử Hựu nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ Mạc Tịnh Ngôn mới giật mình tỉnh táo lại, lúc nàng thanh tỉnh lại mới phát hiện môi mình đang dán chặt với môi của Vương Tử Hựu, mà đầu lưỡi... đang cùng chiếc lưỡi mền mại của nàng dây dưa một chổ!!

Mạc Tịnh Ngôn vội bắt lấy bả vai của Vương Tử Hựu đẩy nàng về phía sau, đối với việc Mạc Tịnh Ngôn vừa mới hôn sâu, Vương Tử Hựu luôn biểu hiện thái độ mặc kệ bài bố, cho nên lúc đẩy cả hai đều lập tức cách nhau một khoảng lớn.

Mạc Tịnh Ngôn nhìn Vương Tử Hựu cúi đầu hô hấp vẫn bất ổn, toàn bộ da đầu của nàng đều run lên.

Đây rốt cuộc là tình huống gì đây! Như thế nào lại...Đột nhiên...

Miệng Vương Tử Hựu giật giật như muốn nói gì đó. Mạc Tịnh Ngôn khắc sâu cảm giác mình phi thường khoa trương mà làm chuyện không biết xấu hổ, cho nên khi Vương Tử Hựu định mở miệng, nàng vội vàng đi trước một bước rống to: "Thế nào! Cô hôn tôi được, không cho phép tôi hôn cô sao??"

Vương Tử Hựu rõ ràng sửng sốt một chút, suy tư một chút, mỉm cười.

Đã ngoan cố không được thoải mái như Mạc Tịnh Ngôn cũng thẳng thắn thành khẩn, tại sao mình không thể vì người mình yêu mà bỏ xuống kiêu ngạo vô vị chứ.

Vương Tử Hựu cảm thấy trong lòng rất ấm, nàng hạ thấp âm thanh, dùng giọng chân thật nhất nói: "Chị hôn tôi... tôi rất thích, thật sự."

Mạc Tịnh Ngôn ngốc đứng nguyên tại chổ. Nàng cảm thấy mình nhất định say đến mụ người rồi, bằng không vì sao lại trông thấy ánh mắt Vương Tử Hựu có chút ngượng ngùng cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui