"Nữ chính xuất sắc nhất chính là...."
Tất cả mọi người đều nghẹn lại, nín thở, không khí thiếu thốn đến đáng sợ, dàn nhạc còn phối hợp đánh lên một đoạn tiếng trống dồn dập, mỗi một tiếng như đang đánh vào lòng người.
Lưu Chính Húc nhìn dàn diễn viên tái nhợt dưới sân khấu, lông mày nhết lên, ánh mắt dừng lại ở Mạc Tịnh Ngôn, miệng khẽ mở ra, đọc tên: "Mạc Tịnh Ngôn"
Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy nước mắt vỡ oà, trong mắt xuất hiện rất nhiều tia sáng kỳ lạ, dàn nhạc nổi lên bài hát sôi động vui vẻ, Mạc Tịnh Ngôn cơ hồ mù mịt đứng lên, diễn viên xung quanh nhao nhao ôm nàng. Thân thể Mạc Tịnh Ngôn cứng ngắc đứng yên để một đám ôm lấy.
"Chúc mừng Monica"
"Monica, cố lên!"
"Chúc mừng, chúc mừng"
Mạc Tịnh Ngôn đối với những người ôm mình luôn miêng nói "Cám ơn, cám ơn..." Thế nhưng giờ phút này đầu nàng hoàn toàn trống rộng, những gương mặt xẹt qua đều trở nên hư không, nàng thậm chí không biết người chạm vào mình là ai, không biết mình đang nói cái gì, cho đến khi...
"Mạc tỷ" Vương Tử Hựu xuất hiện trước mặt nàng, Mạc Tịnh Ngôn nhanh chóng định thần, nhìn nàng. Giống như là đang ở trong đêm tối lạc đường đột nhiên nhìn thấy đèn đường sáng rõ. Mạc Tịnh Ngôn hoảng hốt rất lâu đột nhiên đứng ngay tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau với Vương Tử Hựu.
Vương Tử Hựu hai mắt đỏ rồi, nước mắt không ngừng lưng tròng, hung hăng cắn môi, thế nhưng hai má lại không ngừng rung rẩy, liều mạng kiềm chế nước mắt chảy xuống
Tại sao khóc? Tiểu Hựu của tôi sao lại khóc? không muốn nàng khổ hơn nữa...
Trong lòng đau đớn, Mạc Tịnh Ngôn bổ nhào về phía trước, hung hăng ôm Vương Tử Hựu vào trong ngực. Vương Tử Hựu dang hai tay ôm chặt lấy nàn, nước mắt ào ào rơi xuống đất, không thể kiềm chế được. Mạc Tịnh Ngôn luôn vỗ lưng nàng, hai người không nói nên lời.
Hai người không biết ôm bao lâu, đạo diễn quay hình nhắc nhở người chủ trì gọi Mạc Tịnh Ngôn lên sân khấu, người chủ trì bất đắc dĩ thúc giục Mạc Tịnh Ngôn, nàng mới lưu luyến buông tay Vương Tử Hựu. Dắt theo chiếc váy dài trắng tinh khiết sáng chói lên sân khấu, đến bên cạnh Lưu Chính Húc, khẽ ôm hắn một cái, tiếp nhận cúp nữ diễn viên xuất sắc nhất từ hắn.
Mạc Tịnh Ngôn ôm cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, quay người, hướng mắt về phía đám đông dưới sân khấu, trong nhất thời không biết đâu là đâu.
Ánh mắt nàng tìm kiếm Vương Tử Hựu, máy quay không buông tha nàng, chỉ thấy Vương Tử Hựu ôm mặt, khóc nức nở.
Mạc tỷ thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp! Vương Tử Hựu không biết mình làm sao, nàng cho đến bây giờ là người không dễ rơi lệ, nhưng khi nàng nghe thấy Mạc Tịnh Ngôn đoạt giải, trong thoáng chốc nàng không thể nào khống chế nổi bản thân trong lòng dâng lên niềm chua xót cùng nước mắt đã không cùng nàng đánh cược, ào ào tuôn ra.
Mạc tỷ bỏ ra nhiều công sức, hôm nay nàng đứng trên sân khấu lãnh thưởng, nhận cúp thuộc về nàng, chuyện này đáng lẽ phải vui mới đúng. Vương Tử Hựu! Vương Tử Hựu tự hỏi mình, Vương Tử Hựu cô khóc cái gì? vì cái gì mà khóc? vì cái gì trông thấy chị ấy thành công, chị ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới thành công, lại rơi lệ như suối trào?
"Này, Tiểu Hựu đừng khóc." Lời nói đầu tiên của Mạc Tịnh Ngôn.
Vương Tử Hựu nghe câu này lập tức gật đầu lia lịa, tuy nhiên cũng đã khóc rất nhiều rồi. Người bên cạnh đưa cho nàng khăn tay, Vương Tử Hựu lau xuôi lau ngược cũng không lau hết nước mắt của mình.
Vành mắt Mạc Tịnh Ngôn cũng đỏ, nàng nhìn cúp ở trong tay hồi lâu rồi nói: "Kỳ thật trước đây tôi từng đánh cuộc với một người, đánh cuộc xem ai có thể dành được giải thưởng này. Chúng tôi ước định, người thua phải nghe theo người thắng, vô luận người thắng có nói cái gì, thì đối phương cũng phải nghe theo."
"Ah?" Dưới sân khấu mọi người bắt đầu bàn tán xì xào.
Vương Tử Hựu ôm mặt nhíu mày, Mạc Tịnh Ngôn muốn nói gì đây, như thế nào cảm thấy nàng muốn...
Ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn một lần nữa lại dừng ở Vương Tử Hựu, quay phim khi thì chiếu vào Mạc Tịnh Ngôn, khi thì chiếu vào Vương Tử Hựu, rõ ràng khiến người xem phấn khởi.
"Nhưng cuối cùng chúng tôi huỷ trận đánh cuộc đó. Tuy đánh cuộc đã bị huỷ bỏ.... nhưng tôi muốn nói điều này, nếu như em không luôn ủng hộ tôi, vô luận tôi làm nhiều điều khiến em tổn thương nhưng em chưa từng giận dữ với tôi, mặc kệ tôi làm gì nói gì, thì em luôn mỉm cười với tôi, thì hôm nay có thể tôi không cách nào đứng đây, không có khả năng vượt qua những cơn sóng mới, và có thể tôi vẫn sẽ là một Mạc Tịnh Ngôn đánh mất phương hướng. Các bạn có biết không? Lúc các bạn nổi danh, cuộc đời đang ở đỉnh cao, sẽ có rất nhiều người vây quanh, đây không phải là chuyện đáng tự hào, cho đến khi Mạc Tịnh Ngôn không còn là Mạc Tịnh Ngôn, chỉ là một diễn viên bình thường đã qua đỉnh cao, nhưng vẫn còn người quý trọng, còn có người nói sẽ mãi mãi ủng hộ, phần tình nghĩa kia...mới...thật sự là...chân thành..."
"Thế nhưng tôi lại không biết quý trọng...bởi vì một chuyện mà không ngừng tổn thương người ủng hộ tôi, tôi thật xin lỗi..." Nói đến chỗ này, Mạc Tịnh Ngôn cũng không kiềm chế nổi nước mắt để nó cuồn cuộn rơi xuống, nàng mé môi, hít một hơi thật sâu: "Tiểu Hựu, nếu như không có em, cho đến nay vẫn tha thứ ủng hộ tôi, tuyệt đối sẽ không có tôi hôm nay!"
Vương Tử Hựu ngây dại, màn hình trực tiếp lập tức cắt ra làm hai phần, một bên là Mạc Tịnh Ngôn cảm tính, một bên là Vương Tử Hựu ngây người.
Ngồi trước tivi, 80 cũng đỏ mắt, Tô Trì tay chân luống cuống ôm nàng an ủi nàng, Tiểu Phi cùng Tiểu Cửu bắt đầu kích động: "Hẳn đây là cảnh công khai trong truyền thuyết chăng?"
"Tiểu Hựu" Mạc Tịnh Ngôn giơ cúp lên, hướng về Vương Tử Hựu, một chữ dừng lại tự hào nói: "Cúp này...thuộc về tôi, cũng thuộc về em, em mới là diễn viên chính xuất sắc nhất của tôi."
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu một lần nữa khóc như mưa, chua xót lẫn hạnh phúc cùng nhau dâng lên, nàng cũng chẳng quan tâm hình tượng, nghẹn ngào thút thít nỉ non.
Mạc Tịnh Ngôn vừa khóc vừa nở nụ cười: "Nhiều năm trước ba mẹ tôi đều xuất ngoại, để lại cho tôi căn nhà rất lớn, 300m vuông mà chỉ có một mình tôi ở, thật sự là tịch mịch cùng trống rỗng, em có nguyện ý...đến ở cùng tôi không?"
Tất cả mọi người chìm trong không khí kinh ngạc lẫn cảm động, ở trên màn ảnh đặc tả hình ảnh Vương Tử Hựu vừa khóc vừa gật đầu lia lịa.
Em nguyện ý! Mạc tỷ em nguyện ý! Chị có biết không vì những lời này em đã đợi bao lâu?
Không khí tại hiện trường sôi sục.
Không có ai nghĩ hai người này lại có dũng khí ở giải trao giải long trọng công khai.
Không thèm nghĩ đến hậu quả, Mạc Tịnh Ngôn không muốn lý trí, lý trí làm nàng mệt mỏi, nàng thầm nghĩ đêm nay sẽ nói hết lòng nàng. Nàng không muốn vì nàng mà Tiểu Hựu lại thương tâm lần nữa, nàng muốn cả thế giới biết được Tiểu Hựu của nàng tốt đến mức nào, nàng muốn cả thế giới biết nàng yêu cô gái này nhiều đến thế nào?
Điên thì điên! Để cho tôi một lần lựa chọn tình yêu, tuy tôi chưa từng yêu đương, thế nhưng tôi nguyện ý đem tuổi già giao cho người con gái tên là Vương Tử Hựu, bởi vì nàng đáng để phó thác. Một cô gái tốt như vậy không thể để mất nàng, bằng không ở nơi nào có thể tìm được một người con gái yêu mình sâu đậm, sẵn sàng vì mình mà xông pha khói lửa?
Lời nói của Mạc Tịnh Ngôn khiến tất cả đều ngạc nhiên, không ai nghĩ một cô gái có vẻ hướng nội sẽ làm ra chuyện điên khùng như vậy.
Thường Hiểu Vân cùng lão Mạc ngồi trước TV, Thường Hiểu Vân khóc bù lu bù loa, Lão Mạc vội vàng đưa khăn tay.
Ba ba Vương Tử Hựu sắc mặt không tốt, nhưng nhìn vợ mình khóc đến bất tỉnh nhân sự rồi, cũng không cách nào khác giúp nàng lấy khăn giấy.
Cả đêm nay, cả thành phố, khó có thể ngủ.
Rất nhiều người xem trực tiếp lễ trao giải cảm thấy không...chân thật, hình như đều là những lời cảm ơn hoàn mỹ trong phim.
Sự thật thì ngoài đời có tình yêu dũng cảm tốt đẹp như thế sao?
Các nàng là diễn viên mà đúng không? Cho nên có thể suy ra đó chỉ là một vở kịch khiến người ta rơi lệ mà thôi. Các nàng thật sự sống như vậy ư? Các nàng là diễn xuất đúng không?
Thật làm người ta đố kỵ đến nghiến răng!
Ngày hôm sau, toàn bộ phóng viên chia ra mấy đường, chạy đến nhà Mạc Tịnh Ngôn, biệt thự nhà Vương Tử Hựu thì cha mẹ nàng bị nêm chặt như cối, trận thế giống như sắp có chiến tranh đến nơi.
Làm sao có thể! Tối hôm qua còn thấy các nàng cùng nhau leo lên chiếc G500 của Vương Tử Hựu, sao lại không về nhà được?
Hai người bọn họ luôn có cách để trốn phóng viên, biến mất vô hình.
Các nàng làm bằng cách nào? Có ai biết sao không?
Trong cao ốc của công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Minh, ông chủ lớn cực độ tức giận, đem tất cả tạp chí hôm nay ném trước mặt Đại Nguyên: "Cô nhìn coi! Cô quản lý nghệ sĩ kiểu gì hả? Công khai? Trả lại cho tôi cái công khai ở buổi lễ trao giải Kim Tượng! Cô nói xem sau này tôi làm sao quản lý cái công ty này đây! cô nói đi!"
Đại Nguyên nhìn một góc trần nhà nói: "Các cô ấy muốn công khai, chẳng lẽ tôi bịt miệng các cô ấy lại?"
"Chuyện đó...ít nhất cô cũng nên tìm đạo diễn truyền hình bắt chèn quảng cáo vào chứ! Cô sao lại ngu xuẩn như vậy hả? Đầu óc cô dùng làm gì? Cô..."
Đại Nguyên hít một hơi sâu, giật cổ áo, dùng sức ném ngã ông chủ lên bàn.
"Cô, cô định làm gì?"
Đại Nguyên chỉ gã mặc bộ đeo đai, cười lạnh: "Tôi không làm nữa, ông muốn tìm ai thì tìm đi, tôi không làm cho ông nữa!"
Mọi người ở công ty kinh ngạc. Trong nháy mắt Đại Nguyên xách túi của mình ra khỏi công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Minh, đi ra đường lớn, nhìn lại toà cao ốc ở phia sau, hung hăng khinh bỉ liếc.
Vì cái gì người khác tiêu sái, Đại Nguyên ta lại không thể? Ta không được? Quỷ ám à!
Đối với công ty của ông chủ lớn nàng hung hăng chỉa ngón tay giữa, cũng không quay đầu mà bước đi
Sân bay.
Hôm nay là ngày nhóm nhạc thần tượng Major đại giá quang lâm, phía sau một đám người nhao nhao, máy bay còn chưa xuống, hình dáng thần tượng còn chưa thấy đâu, mà một đám nữ sinh bắt đầu ca hát những bài của các nàng.
"Ah ai đây?"
Trong sảnh lớn của sân bay có hai cô gái vội vàng hấp tấp kéo vali, sóng bước nhanh chóng đến chỗ an toàn. Hai người đều đeo kính râm, ăm mặc rất bình thường, tóc đều dài, một người tóc đen, một người tóc nâu đen. Thế nhưng dù các nàng có che lấp bản thân thì cả người đều toả ra khí chất siêu sao.
Nữ sinh tóc đen từ phi cơ khổng lồ của Major nhìn qua, vẻ mặt hiếu kỳ.
"Đi thôi Tiểu Hựu, có gì đẹp đâu, còn chưa gặp đủ minh tinh hay sao? Ở đây khẳng định sẽ có phóng viên mai phục, bị phát hiện có khả năng chúng ta sẽ không thể đi được nữa, mau mau !" Mạc Tịnh Ngôn kéo đầu Vương Tử Hựu hiếu kỳ trở về, thúc nàng đi mau.
Vương Tử Hựu tâm tình phi thường tốt: "Có mấy khi em cùng Mạc tỷ đến Las Vegas đăng ký kết hôn và hưởng tuần trăng mật, sao có thể để bị vây chỗ này? Đi mau!"
Mạc Tịnh Ngôn cười càng tươi hơn.
Hai người mang hành lý đến nơi vận chuyển, đang muốn đăng ký, đột nhiên ở sau lưng nghe ai đó gọi: "Là Mạc Tịnh Ngôn và Vương Tử Hựu!"
Vương Tử Hựu cả kinh, nhìn lại, thấy một đám phóng viên cầm máy ảnh hướng về các nàng điên cuồng chụp
"Thật sự là sinh không gặp thời rồi, Mạc tỷ, chị nhanh đăng ký, để em truy cản một lúc!"
Mạc Tịnh Ngôn vỗ đầu nàng, dắt nàng đi: "Truy cản cái rắm, cùng nhau trốn thôi!"
Vì thế, mặc kệ đèn flash quen thuộc sáng choang, Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu dắt tay nhau bay về phía trời xanh.
Rốt cuộc ngồi vững vàng, hai người thở phào, xụi lơ trên ghế.
"Thật đáng sợ! Phóng viên không có chỗ nào không ở!" Vương Tử Hựu thở phì phò phàn nàn cả buổi, Mạc Tịnh Ngôn im lặng nhìn nàng, chậm rãi mười ngón đan xen với nàng nói: "Mặc kệ quá trình nhiều khó khăn, cuối cùng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chuyện này không thể tốt hơn."
Vương Tử Hựu nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc của Mạc Tịnh Ngôn, vẫn cảm thấy giờ phút này hạnh phúc đến mức quá ảo rồi.
"Em đến bây giờ vẫn không tin được mọi điều này là sự thật đấy Mạc tỷ, chúng ta thật sự đã công khai sao? Chị thật sự chọn lựa em ư? Chúng ta có thật đang đi Las Vesgas để kết hôn không?" Nói xong, nàng nhìn xuống hai chiếc nhẫn kim cương giống như đúc trên tay hai nàng "Chiếc nhẫn này, có thật không?"
"Đồ ngốc..." Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ: "Em còn nhiều nghi hoặc đến thế sao?"
"Chỉ là cảm thấy, trải qua nhiều chuyện như vậy, em thật sự cho là chúng ta sao có cơ hội ở bên nhau thế này? Không nghĩ..."
Mạc Tịnh Ngôn đau lòng nắm thật chặt tay nàng: "Tiểu Hựu, kỳ thật em có bao giờ nghĩ từ bỏ chưa?"
"Từ bỏ...chị muốn nghe lời thật chứ?"
Mạc Tịnh Ngôn làm như chuẩn bị tâm lý xong, gật đầu. Nàng muốn nghe, Vương Tử Hựu nói gì nàng cũng muốn nghe
"Thật không có" Vương Tử Hựu cười nói "Thật sự có tổn thương, có khóc đến mức không thể kiềm chế, nhưng kỳ lạ là, em chưa từng nghĩ vứt bỏ chị, từ bỏ đoạn tình này, cảm tình này."
"Tiểu Hựu..."
"Từ thời niên thiếu, trong lòng em bắt đầu có hình bóng chị, em cố gắng mọi thứ để có thể đến bên chị, thu ngắn khoảng cách với chị. Có lẽ tình cảm cả đời này của em chỉ dành riêng cho chị chăng? Trong lòng em hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ sống chung cả đời với người khác, tất cả suy tưởng khi về già duy nhất chỉ nhìn thấy một người không thay đổi chính là chị. Ngốc cũng tốt, mặc kệ người ta cười, em chỉ muốn trung thành với tình cảm của mình. Bất quá em may mắn, ông trời đối với em không tệ, em kiên trì được, cuối cùng thật sự cho em được chị! thế nhưng Mạc tỷ, chị sẽ không hối hận chứ? Chị đang nổi tiếng như vậy, lại ở lễ trao giải nói ra chuyện của hai chúng ta, con đường diễn xuất sao này tính thế nào? Chị có thật sự nghiêm túc nghĩ đến chưa? Có phải là chỉ nhất thời xúc động không?"
Mạc Tịnh Ngôn nói: "Kỳ thật bộ "Chống Cự" kia đã cho tôi thấy nhiều điều tôi muốn thấy. Tôi thích diễn xuất, đó là sự nghiệp của tôi, thế nhưng ở cùng với em mới là tâm nguyện lớn của tôi. Nếu tiếp tục yêu đương bí mật, thì em sẽ vì tôi mà rơi lệ, tôi không muốn làm khó em. Kỳ thật cho dù chúng ta công khai, cho dù không ai tiếp nhận chúng ta, tôi cũng không thể sống với màn ảnh được nữa, nhưng tôi có thể tiếp tục hoạt động ở hậu trường. Tôi muốn làm đạo diễn, tiếp tục kiếp sống điện ảnh của tôi, mà em có thể làm bạn bên cạnh tôi, đây là chuyện không thể tốt hơn."
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu dựa vào vai Mạc Tịnh Ngôn, máy bay đưa các nàng đi xa thành phố quen thuộc, rời xa những tin đồn, rời xa ánh mắt của những người luôn tò mò về các nàng, bay đến nơi thuộc về hạnh phúc của riêng nàng.
Giờ phúc này sẽ không chùng bước, tương lai có chuyện xấu gì, ai biết rõ được? thế nhưng chúng ta chỉ có thể sống bây giờ, hảo hảo nghĩ về người yêu thương, mới là chuyện quan trọng nhất.
Bởi vì người yêu mang đến cái ôm, không chỉ là tình yêu, còn có ủng hộ, cuộc sống, khi người cảm thấy bất lực, cái ôm vô tư ám áp.
Luôn luôn có một người, vẫn đứng phía sau cô, vô luận cô cười hay khóc, quay đầu lại, nàng vẫn sẽ ở đấy bảo vệ cô.
Cả ngày lẫn đêm, bốn mùa không đổi, chỉ vì cô...
"Ai, Mạc tỷ, chúng ta phải nói trước, chị trở thành đạo diễn cũng không được có cái gọi là nguyên tắc ngầm nữ minh tinh, biết chưa?"
"Em nghĩ tôi cũng giống người khác sao!!"
"Muốn lặn thì chỉ có em được lặn!"
"Lần đầu tiên có người dám danh chính ngôn thuận nói những lời lưu manh..."
"Ha ha!"
"Ai, đưa hộ chiếu cho tôi xem cái coi"
"Chi, để làm chi?"
"Ảnh hộ chiếu của tôi chụp lộ lỗ tai, còn lộ trán nữa! Tôi xem thấy khó coi vô cùng, đưa của em cho tôi xem nào!"
"Không được đâu!"
"Nhanh lên"
"Đều xấu giống nhau mà!"
Trừng mắt.
"...."Vương Tử Hựu thua trận, chộp dạ đưa hộ chiếu cho nữ vương của nàng. Mạc Tịnh Ngôn nhìn thoáng qua, không hề tập trung vào bức ảnh trên hộ chiếu của Vương Tử Hựu.
"Đợi chút, ngày tháng năm sinh này là thế nào?"
Thảm! cuối cùng bị phát hiện rồi!
"Vương Tử Hựu! Em có phải trộm thay đổi tuổi không? Em...em mới 21 tuổi??" Trên mặt Mạc Tịnh Ngôn lúc xanh lúc đỏ.
Vương Tử Hựu lau mồ hôi: "Mạc tỷ, chị đã nói rồi, ngoại hình cao thấp, tuổi tác không có vấn đề...bất quá chỉ là kém nhau 7 tuổi thôi mà..."
"7 tuổi!" Mạc Tịnh Ngôn hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi nữa "Tôi học năm hai tiểu học em mới sinh ra! Tôi bắt đầu đóng phim em còn là một đứa trẻ chưa mọc lông măng! Chuyện này...chuyện này..." Trong đầu Mạc Tịnh Ngôn dùng tốc độ ánh sáng mà nhớ đến những lời Vương Tử Hựu đã nói, khi em còn nhỏ rất thích phim của chị...nguyên lai những lời này là thật!
Mạc Tịnh Ngôn triệt để tê liệt té khỏi ghế máy bay, chuyện này là gì đây, nàng sao có thể cùng một đứa con nít nhỏ hơn nàng 7 tuổi kết hôn được!
"Không được! Máy bay dừng lại đi!"
"Mạc tỷ, đừng như thế!"
"Tôi không kết hôn!"
"Mạc tỷ...."
"Hai chúng ta thật sự quá khác nhau!"
"Bình tĩnh..."
"Vương Tử Hựu!"
oOo
"Ah ha ha a...."
Đại Nguyên đứng ở sân trống la lên, nhìn về phía sân bay thấy máy bay thấp thoáng bay lên, tiếng động cơ cực lớn gây chấn động màn nhĩ của nàng, thế nhưng nàng tựa hồ nghe được tiếng cười.
Trời xanh thăm thẳm, toàn thân nàng hoàn toàn thoải mái. Nhìn về phía xa xa, nơi nàng thích nhất....biển trời mêng mông.
Chúng ta sẽ có cuộc sống mới, cuộc sống mới ở phía xa đang chào đón chúng ta.
Cho nên, chúng ta hẹn gặp ở giang hồ.
~ Chính văn hoàn ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...