Lúc Thương Hàn tỉnh lại, chân trời đã ám màu màu đen, cô thấy bản thân ngày hôm nay rời giường quá sớm, liền với lấy chiếc di động đặt ở đầu giường lên xem giờ, vừa thoáng thấy những con số Thương Hàn lập tức ngồi bật dậy, cô cảm giác thời gian vẫn còn sớm, ai ngờ hiện tại đã là 5 giờ chiều rồi. Thương Hàn không hiểu vì sao mình lại ngủ lâu như vậy, cô mơ hồ nhớ mình vừa ngủ không an giấc, mơ thấy rất nhiều sự việc loạn thất bát tao, chuyện buồn cười nhất chính là tự nhiên còn mơ thấy mình mang thai, thật đúng là điên rồ. Thương Hàn vỗ vỗ cái đầu sắp đau đến vỡ tung của mình, đột nhiên nhớ tới, hình như hôm qua mình có nhặt được một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ đâu rồi?
Thương Hàn nhanh chóng quét quanh căn phòng một lần, không một bóng người, lòng cô treo lên, cô thất thiểu đi xuống giường, mở ra cánh cửa phòng ngủ, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, huyền tâm cũng một lần nữa yên ổn trở lại.
Bảo Bảo đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, cô bé vẫn đang mặc cái váy màu hồng nhạt lúc Thương Hàn ôm trở về ngày hôm qua, hai chân nhỏ đung đưa, đôi mắt tập trung xem TV, bộ dạng cực kỳ chuyên chú, Thương Hàn nhìn liếc qua TV show, thì ra là hoạt hình sói đuổi cừu, màu sắc tươi tắn trẻ con rất thích, nội dung phim cũng đơn giản, khó trách Bảo Bảo lại xem hăng say đến vậy.
Bảo Bảo đang xem TV, chớp mắt nhìn thấy Thương Hàn đang ở phía sau mình, cô bé hai mắt tỏa sáng, không thèm xem TV nữa, nhảy phóc xuống sô pha, chạy đến trước mặt Thương Hàn, hai tay cô bé ôm lấy đầu gối của cô, ngẩng đầu cười tít cả mắt: "Mama!"
"Bảo Bảo, cháu dậy rồi sao không gọi cô dậy nấu cơm cho ăn, muộn như vậy, chắc cháu phải đói bụng lắm rồi?" Thương Hàn ngồi xổm xuống, sửa sang mái tóc rối loạn của Bảo Bảo: "Bảo Bảo muốn ăn cái gì? Cô làm cho cháu."
"Con không đói." Bảo Bảo lắc lắc đầu, ôm cổ Thương Hàn, thần bí nói bên tai: "Mama, vừa rồi mẹ lớn đến đó."
Thương Hàn cả kinh: "Cái gì? Vừa rồi người nhà cháu đến? Cô ấy đâu rồi? Giờ cô ấy ở đâu? Bảo Bảo, về sau cháu phải nhớ kỹ, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, biết chưa? Vạn nhất là kẻ bắt cóc thì phải làm sao?"
Bảo Bảo dường như không hiểu: "Kẻ bắt cóc là gì ạ?"
"Kẻ bắt cóc?" Thương Hàn nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười xấu xa, giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ: "Kẻ bắt cóc chính là người xấu, người rất rất xấu, kẻ bắt cóc sẽ bắt Bảo Bảo rời khỏi mama, không cho Bảo Bảo được gặp mama đấy."
"Không! Bảo Bảo không muốn không được gặp mama!" Bảo Bảo bị Thương Hàn dọa, sợ tới mức sắp khóc, lo lắng hét lên: "Vừa rồi là mẹ lớn đến! Không phải là kẻ xấu! Không phải!"
"Được rồi được rồi, đó không phải là người xấu." Nhìn Bảo Bảo như vậy, Thương Hàn đoán người vừa đến là thân nhân của Bảo Bảo: "Bảo Bảo, mẹ lớn là ai, cháu nói cho cô biết được không?"
"Mama thật ngốc, ngay cả mẹ lớn cũng không nhớ." Bảo Bảo cười lăn lộn trong lòng Thương Hàn: "Mẹ lớn tên là Thành Lăng, mama không nhớ ra Bảo Bảo, sao đến cả mẹ lớn cũng không nhớ, mama thật ngốc, haha..."
Thành Lăng? Thương Hàn nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên.
Tiếp đó, cô từ đầu đến chân đánh giá lại Bảo Bảo một lần. Đừng nói, thật sự giống, cái miệng nhỏ và đôi mắt to này, càng nhìn càng giống Thành Lăng. Thương Hàn đột nhiên có một ý tưởng lớn mật, hay là... Đây là con riêng của học tỷ?
"Bảo bảo, tối hôm qua cháu nói cháu họ gì?"
"Họ Thành ạ, Thành Bảo Bảo."
"Khoan đã! Là họ Trần hay họ Thành?"
Nhưng mà Bảo Bảo mới 5 tuổi, nghe không hiểu hai chữ này có gì khác nhau: "Mama đang nói gì vậy ạ?"
Thương Hàn nghĩ Bảo Bảo nhỏ như vậy, hỏi cũng bằng thừa, cô vỗ ót, trực tiếp gọi điện thoại cho Thành Lăng đi, như vậy cho đơn giản, cô có nên trực tiếp hỏi học tỷ đến đây không?
Sau khi điện thoại được đả thông, Thương Hàn đột nhiên hối hận, cô cứ như vậy lỗ mãng hỏi học tỷ có con riêng hay không à? Nhưng bất quá hối hận không còn kịp nữa rồi, tiếng cười của Thành Lăng từ trong di động truyền vào trong tai của Thương Hàn: "Hiếm khi nào Thương Hàn chủ động gọi điện cho tôi, hôm nay có phải mặt trời mọc ở đằng Tây rồi không đấy?"
"Học tỷ, quả thực xin lỗi, em..."
"Nói đi, có chuyện gì nào? Trừ bỏ xin phép ra tôi đều phê chuẩn, em xin nghỉ một ngày hôm nay rồi, cũng nên đi làm đi."
"Em... Em chỉ muốn hỏi, học tỷ, chị có... Chị có..." Có con rơi hay không...
"Có cái gì hay không? Thương Hàn, có phải em lại xảy ra chuyện gì không?"
"Không... Không có việc gì... À, học tỷ, em còn có việc, không quấy rầy chị nữa, hẹn gặp lại!" Nói rồi, Thương Hàn quyết đoán cúp điện thoại xuống.
Cái bộ dạng lúng túng này của cô làm cho Bảo Bảo lại càng được dịp cười nhạo: "Hì hì, mama đúng là quỷ nhát gan, sợ nhất mẹ lớn."
"Ai... Ai sợ cô ấy chứ!" Trái tim Thương Hàn trống rỗng, cô nhớ mình sáng nay vốn định đưa Bảo Bảo lên sở cảnh sát tìm cha mẹ, không nghĩ mình ngủ thẳng đến tối, lúc này trời đã tối rồi, đưa Bảo Bảo đi cũng không còn thích hợp nữa, có lẽ nên đợi thêm một ngày, ngày mai cô sẽ đưa Bảo Bảo đi.
Nhưng mà... Ngày mai học tỷ không cho phép nghỉ... Thương Hàn cam chịu nghĩ, hay là để Bảo Bảo ở đây thêm vài ngày nữa, thứ 7 cô được nghỉ, đưa đi cũng không muộn.
Lại nói, Bảo Bảo có khi chính là con riêng của học tỷ, nếu học tỷ không vội, thế thì mình vội cái gì? Có lẽ nên đợi đến khi học tỷ trống việc, cô sẽ hỏi.
Thương Hàn cảm thấy vui vẻ vì ý tưởng của bản thân, nhất là việc Bảo Bảo có thể ở đây thêm vài ngày, càng khiến cho cô thêm vui vẻ, cả người cô lâng lâng, giống như trúng số, gương mặt cười đến như nở hoa: "Bảo Bảo, con muốn ăn gì? Mama làm cho con." Cô tự nhiên tiếp nhận xưng hô của Bảo Bảo đối với mình, không có một chút cảm giác không đúng nào.
"Bảo Bảo muốn uống nước có ga!"
"Không được."
"Mama..."
"Không được."
"Mama..."
"Không được là không được."
"Mama là tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này..." Bảo Bảo ôm chặt bắp chân của Thương Hàn, chớp chớp đôi mắt to làm nũng, Thương Hàn lập tức buông khí giới đầu hàng.
"Được rồi, nhưng chỉ được uống một cốc thôi nhé, không thì con sẽ bị tiêu chảy, Bảo Bảo biết chưa?"
"Biết rồi ạ! Mama tốt nhất !"
Bảo Bảo lạch bạch chạy vào trong bếp tìm nước có ga, Thương Hàn nhìn bóng lưng bé nhỏ, không hiểu sao lại có cảm giác cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc.
"Mama, con muốn uống nước có ga."
"Mama cũng muốn uống, Bảo Bảo, con len lén lấy nước có ga ra đây, hai mẹ con mình bí mật uống, không để cho mẹ lớn biết, được không?"
"Cái gì mà đừng để cho tôi biết thế? Trời thì lạnh em còn định cho con uống nước có ga, Thương Hàn, em giỏi nhỉ. Nước có ga tôi ném hết đi rồi, chưa đến xuân hai mẹ con em đừng mong sẽ được uống chúng."
"..."
Hai chân Thương Hàn mềm nhũn, cơ thể run run, cô ngồi xuống ghế sô pha, đầu lại bắt đầu đau.
Trước mắt cô lóe lên ba hình người, hai lớn một nhỏ, không đến 1 giây, cơ bản không thấy rõ ai là ai.
Đầu cô như muốn nổ tung.
Đừng, đừng nhớ nữa.
Cô là người dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, nếu đầu óc đã không muốn nhớ, đại để cũng sẽ không phải ký ức vui vẻ gì, cô liền quên hết đi.
...
Có Bảo Bảo rồi, ngày trôi qua thật mau, Bảo Bảo giống như là hạt dẻ cười, Thương Hàn thấy thì liền vui, mỗi ngày đi làm việc nhớ thương nhất chính là trong nhà còn có Bảo Bảo, tan tầm cô giống như khẩn cấp chạy vội trở về nhà, sợ Bảo Bảo ở trong nhà một mình xảy ra chuyện, ngay cả trợ lý của cô cũng nói, Thương tỷ dạo gần đây làm sao vậy, chưa từng thấy cô hăng hái như vậy.
Thương Hàn càng ngày càng vui vẻ, còn Thành Lăng càng ngày càng âm trầm, vô nghĩa, con của mình lại ở trong nhà người khác, còn có thể không âm trầm sao? Chỉ là Thương Hàn lựa chọn không thấy, dù sao cô cũng thích Bảo Bảo như vậy, có thể ở lâu một ngày được thì hay thêm một ngày.
Mỗi ngày có Bảo Bảo ở nhà chờ cô, Thương Hàn đi làm đều có thêm động lực, mỗi ngày đi đến công ty giống như là được lên dây cót, cô nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình, tan tầm đúng giờ trở về chăm sóc cho Bảo Bảo.
Hôm nay, Thương Hàn theo thường lệ cấp tốc làm cho xong việc, cô nhìn lên đồng hồ trong văn phòng, vẫn còn nửa tiếng nữa mới tan tầm, cô ngồi ở trước bàn không ngừng nhìn kim phút, lòng thầm cầu mong mau chóng tan tầm, cô chờ mãi chờ mãi mới đến lúc kim giây chỉ 5' nữa tan tầm, đột nhiên máy tính của cô nhận được một cái mail, tiếp đó trợ lý đi vào, đứng ở trước mặt cô, ngón tay không tự nhiên xoắn lại, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
"Tiểu Lý, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi không có thời gian đâu."
"Thương tỷ, giám đốc Thành nói có một trường hợp khẩn cấp, ngày mai phải bàn giao lại cho khách rồi, hy vọng chị tối nay tăng ca..."
Thương Hàn mở ra cái mail vừa thấy, thiếu chút nữa thì ngất xỉu: "Ngày mai đã phải bàn giao mà dự án này còn chưa làm được đến một nửa? Một buổi tối đòi xong? Thành Lăng đang mơ à? Bảo cô ấy giao cho ai khác đi, nhà tôi còn có việc, tôi phải tan ca."
Vừa nói xong, Thành Lăng liền xuất hiện, gương mặt lạnh toát nhìn Thương Hàn, khiến cho trợ lý cũng sợ run lên, cô ấy tìm một cái cớ rồi chuồn đi mất, Thương Hàn cũng bị Thành Lăng dọa cho sợ hãi, nhưng bất quá cô còn có cái lý của mình, gương mặt mạnh mẽ chống đỡ lại Thành Lăng.
"Dự án này không thuộc trách nhiệm của em, em mặc kệ, em muốn tan ca."
"Ai nói không phải trách nhiệm của em? Dự án này vốn là của em, chính là hôm em xin nghỉ, giờ em còn định đùn cho ai?"
Thương Hàn nổi nóng, đập bàn đứng dậy: "Hôm sau sao chị không nói cho em biết!"
Thương Hàn thấp hơn Thành Lăng một chút, Thành Lăng lại còn đi giày cao gót, vậy nên khi cô nhìn Thành Lăng phải hơi ngẩng cái đầu, chính cái động tác ngẩng đầu đó lại khiến cho cô thua về khí thế, thêm nữa, đôi mắt của Thành Lăng lúc này giống như là đang đóng băng, khiến cho khí thế của Thương Hàn lại càng thêm suy yếu, cô mới cứng được vài phút, lại phải ủ rũ ngồi xuống.
"Đây là trách nhiệm của trợ lý em." Thành Lăng cũng ngồi xuống đối diện cô, ôm ngực, nâng cằm: "Nếu như em có thời gian để cãi nhau với tôi, chi bằng mau chóng bắt tay vào công việc, làm sớm thì nghỉ sớm."
Thương Hàn nuốt cơn giận lại: "Em phải gọi điện về nhà đã."
"Nhà em còn có người?"
Có đấy, có con chị ở đấy. Chị gặp con bé rồi, còn định giả bộ cái gì? Dừng lại đi. Thương Hàn một bên bấm điện thoại một bên oán thầm, đầu dây bên kia rất nhanh thông suốt, vẻ ảo não trên gương mặt cô theo đó cũng ngay lập tức biến thành vẻ mặt ôn hòa, giống như là lật trang sách.
"Bảo Bảo, mama hôm nay phải tăng ca, con ăn bánh uống sữa trước nhé, không được tự ý bật bếp lên biết không? Cũng không được uống nước có ga! Mama mà phát hiện ra, cuối tuần không đưa con đi công viên chơi nữa!" Nói xong, Thương Hàn lại nghĩ tới những hiểm nguy khác có thể xảy ra, lẩm bẩm dặn dò nửa ngày mới cúp máy, cô vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Thành Lăng đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt vô cùng quái dị.
"Em có đứa nhỏ từ đâu?"
"A? Hôm đó em nhặt được một đứa nhỏ, vốn em định đưa con bé lên sở cảnh sát, hôm đấy em còn xin nghỉ với chị, hiện tại em có thể xin phép trì hoãn công tác được không?"
"Đứa bé đó vẫn còn ở nhà em?"
"Đương nhiên rồi, con bé còn gọi em là mẹ đấy." Thương Hàn cười nói: "Em luyến tiếc đưa con bé đi, học tỷ, chị nói xem, nếu như em có một đứa nhỏ như vậy thì thật tốt quá."
"..." Thành Lăng trầm mặc một lúc rồi nói: "Mau đi làm việc đi, tôi và em làm cho xong việc này, sau đó tôi sẽ đưa em về."
"Hả? Lại đưa về à?" Thương Hàn há hốc miệng, không đúng, học tỷ này có tật xấu này à? Khi không có việc gì thì thích đưa người về nhà, có phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...