[bhtt]không Thể Lớn Lên - Tam Nguyệt Đồ Đằng





"Mama."

Gió lạnh ban đêm rót vào trong lỗ tai Thương Hàn, cô bé chỉ cao tới đầu gối cô, mặc cái váy màu hồng mỏng manh, đứng ở trong tuyết, bĩu môi, vươn tay hướng về phía Thương Hàn, giống như là muốn được cô ôm.

Cô bé kia sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không cảm thấy lạnh, đôi tay vươn ra một hồi không thấy Thương Hàn có phản ứng gì, cô bé lại càng ủy khuất, chân ngắn bước về phía Thương Hàn, lanh lảnh gọi thêm một tiếng: "Mama".

"Cháu... Cháu đừng lại đây!" Thương Hàn nhìn xung quanh, không có một ai, chỉ có thứ ánh sáng u ám phát ra từ những ngọn đèn đường, mấy cái cây ven đường, lá đã sớm rụng đi sạch sẽ, nhường chỗ cho ánh đèn tha hồ giương nanh múa vuốt, Thương Hàn nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn cô bé kia, sợ tới mức lùi về sau mấy bước: "Cháu đừng có tới đây!"

"Mama... Không cần con nữa..." Cô bé ủy khuất ngồi xổm dưới đất, cái tay nhỏ bắt đầu dụi dụi mắt: "Mama không cần con nữa... Không cần Bảo Bảo nữa..."

Ban đầu chỉ là những tiếng nức nở, sau đó tiếng khóc ngày một lớn, cuối cùng khóc đến độ tê tâm liệt phế. Một đứa bé như vậy ngồi ở trong tuyết khóc, Thương Hàn nghe mà không đành lòng, cô do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn đi tới bên cạnh cô bé kia, đưa tay bế cô bé lên.

Còn không đợi cô đưa tay qua, cô bé đã một bước chui vào trong lòng Thương Hàn, bám chặt góc áo Thương Hàn không chịu buông, ranh mãnh nở nụ cười: "Mama, Bảo Bảo đã đi tìm mama suốt, Bảo Bảo sẽ không bao giờ rời bỏ mama đâu."

"Cô không phải là mẹ cháu." Thương Hàn bất đắc dĩ ôm cô bé kia đứng lên, phủi phủi đi lớp tuyết bám trên người cô bé. Cô nghĩ không biết đây là con cái nhà ai, suốt cả một ngày dài mà người lớn trong nhà không chịu đi tìm, thật đúng là vô tâm. Cô lại phát hiện người cô bé này lạnh như băng, chỉ sợ cô bé ở trong tuyết đến sinh bệnh rồi, nghĩ vậy cô liền kéo khóa áo lông của mình rồi bọc đứa bé vào trong lòng, dự định đưa nó đi qua phòng khám bên ngoài tiểu khu để bác sĩ khám thử xem.


Ai ngờ cô bé tinh quái, nhìn ra tính toán của Thương Hàn, cô bé túm khóa áo lông của Thương Hàn, hỏi: "Mama, chúng ta sẽ đi đâu ạ?"

"Cô sợ con sinh bệnh, chúng ta đi bác sĩ trước, có được không?" Thương Hàn lại một lần nữa bọc cái tay bé nhỏ của cô bé vào trong lớp áo.

Cô bé kia đột nhiên phản ứng kịch liệt, khóc lớn lên: "Con không cần! Con muốn về nhà! Con không đi bệnh viện đâu!"

Sức lực giãy dụa của cô bé lúc này thật lớn, Thương Hàn dường như không ôm nổi nữa, cô vội vàng an ủi cô bé: "Được được được, chúng ta không đi bệnh viện, chúng ta về nhà, bảo bảo ngoan... ngoan..."

Cô bé nghe thấy vậy mới một lần nữa an tĩnh lại.

Thương Hàn nghĩ dáng vẻ của cô bé này trông cũng không giống như sinh bệnh, nó lại còn liều mạng giãy dụa như vậy, một mình Thương Hàn phỏng chừng cũng không thể đưa đi bệnh viện được, hiện tại trời đã về đêm, không thể để cô bé lại đây, cha mẹ cô bé có vẻ cũng không chịu đi tìm, sau khi suy đi tính lại, Thương Hàn quyết định trước hết sẽ đem tiểu gia hỏa này mang trở về nhà một đêm, ngày mai tỉnh dậy cô sẽ đưa cô bé lên đồn cảnh sát, tìm hiểu xem cha mẹ cô bé là ai, ngay cả con gái của mình cũng để lạc mất.

Không đi bệnh viện, cô bé lập tức an tĩnh trở lại, đôi tay bé nhỏ ôm chặt lấy cổ Thương Hàn, ngoan ngoãn tựa vào cổ cô, dường như cô bé rất lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt, ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh, mỏng manh đến mức Thương Hàn có cảm giác cô không thể cảm thấy được.

Trên đường trở về, Thương Hàn nhớ ra là mình còn chưa biết tên của cô bé, cô bèn hỏi: "Bảo bảo, cháu tên là gì?"

"Bảo Bảo gọi là Bảo Bảo ạ."

Thương Hàn vui vẻ nghĩ, đại khái tên ở nhà của đứa bé này là "Bảo bảo", sau đó lại nghĩ, đây là tiểu bảo bối nhà ai, đặt một cái tên thường gọi là bảo bối như vậy, sao lại để lạc mất con mình? Mình phải mau chóng đi đến đồn công an hỏi thăm một chút, không biết chừng cha mẹ bé đang lo lắng muốn chết.


Thương Hàn cười cười, lại hỏi: "Ừm, thế Bảo Bảo họ gì vậy?"

"Bảo Bảo họ Thành, Thành Bảo Bảo ạ."

Bảo Bảo nói không rõ lời, Thương Hàn nghe ra thành họ Trần, cô cũng không để ý, ôm cô bé trở lại nhà, tắm rửa cho cô bé xong, cô lại không biết tìm đâu ra quần áo sạch để cho Bảo Bảo thay, cô bèn ôm cô bé lên giường, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau nghịch ngợm.

Vui chơi quên mất thời gian, mãi cho đến lúc di động của Thương Hàn reo, cô cầm lên mới thấy hoảng sợ, hiện tại đã là hai giờ sáng.

Điện thoại là Thành Lăng gọi tới, Thương Hàn vốn sợ cô, lại bởi vì chuyện phát sinh đêm nay, sợ càng thêm sợ, ngón trỏ đặt ở trên môi Bảo Bảo, suỵt một tiếng: "Bảo Bảo ngoan, đừng lên tiếng, bà phù thủy sắp đến bắt chúng ta đấy."

Bảo Bảo nhanh chóng bịt miệng mình, dựa vào Thương Hàn không dám thở mạnh, trợn tròn mắt đợi bà phù thủy biến đi.

"Học... Học tỷ, đã trễ thế này rồi, chị gọi có chuyện gì vậy?" Thương Hàn ấp a ấp úng nói.

Thành Lăng ở trong điện thoại cười, tiếng cười khiến cho lỗ tai Thương Hàn ngứa ngáy: "Đã trễ thế này rồi, sao em còn chưa ngủ?"

"Không... Em sắp ngủ, học tỷ có việc gì vậy?"


"Không có việc gì." Thành Lăng dừng một chút, mới nói tiếp: "Chuyện đêm nay... Em đừng để ý, là tôi thất thố."

"Dạ? À, không... Em không sao đâu." Trong ấn tượng của Thương Hàn, đây là lần đầu tiên Thành Lăng cúi đầu trước mình, thế nhưng cô lại không cảm thấy khá hơn một chút nào, không được tự nhiên nói: "Học tỷ, giờ đã muộn rồi, không có chuyện gì thì em tắt máy trước đây."

"Ừ, em ngủ ngon."

Cuộc điện thoại của Thành Lăng đã câu đi hơn phân nửa phần hồn của Thương Hàn, Thương Hàn không ý thức được Bảo Bảo đã ghé sát đầu lại gần bên điện thoại, vừa lúc cô bé nghe được câu chúc ngủ ngon của Thành Lăng, đôi mắt sáng rực, đột nhiên reo lên: "Mama!"

Thương Hàn sợ tới mức nửa hồn còn lại cũng bay đi, cô nhanh chóng che microphone: "Tiểu tổ tông của cô ơi, sao cháu thấy ai cũng gọi là mẹ hết vậy?"

Bảo Bảo che miệng cười, Thương Hàn vừa tức vừa lo, lại bị bộ dạng của Bảo Bảo chọc cười, cô không nhịn được cũng cười theo: "Coi cháu vừa làm chuyện tốt gì kìa!"

"Thương Hàn? Thương Hàn em sao vậy? Ở bên kia có chuyện gì à?" Thành Lăng nghe ra ở chỗ Thương Hàn có gì đó không đúng, cô bất giác đứng dậy, bước nhanh ra cửa, vừa lúc cô đặt tay lên tay nắm cửa mới nghe thấy ở đầu dây bên kia Thương Hàn nói:

"Không, không có việc gì đâu, học tỷ, đứa nhỏ la hét, chị đừng nổi giận..."

"Đứa nhỏ?" Thành Lăng nhíu mày, tay nắm chặt tay nắm cửa: "Đứa nhỏ nào?"

"Chính là... là đứa bé tối muộn em nhặt được, em định sáng mai đưa nó lên sở cảnh sát..." Giọng của Thương Hàn càng ngày càng nhỏ, trong đầu của cô chợt lóe lên phản ứng của Thành Lăng lúc đưa cô về nhà, học tỷ dường như không thích trẻ con.

Lòng Thành Lăng thắt lại thật chặt, nhưng giọng nói thì trái lại không có gì biến hóa, cô lãnh đạm hỏi: "Ừ, vậy em có muốn tôi đi cùng không?"

"Không cần đâu, em xin phép chị trước thôi."


"Được rồi, vậy em đi ngủ sớm một chút, tôi không quấy rầy em nữa, chúc ngủ ngon."

"Ừm, học tỷ ngủ ngon."

Nghe điện thoại truyền đến những tiếng tu tu... Thành Lăng mới bỏ điện thoại xuống, ném ở một bên.

Cô ngồi ở bên giường, đối diện chiếc giường là cửa sổ cỡ lớn nằm sát đất, đêm nay trời không có trăng, ngoài cửa sổ không có một thứ ánh sáng nào chiếu rọi vào, trong phòng chỉ có một màu đen tuyền bao phủ.

Cửa sổ nằm sát đất vốn là thứ Thương Hàn thích nhất, nhất là vào mùa đông, mặt trời ấm áp sẽ từ cửa sổ lẻn vào, ở bên cửa sổ có trải một tấm thảm lông dê thật dày, Thương Hàn thích phơi nắng, thường lười biếng ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, đến khi Thành Lăng tiến vào sẽ thấy một con mèo lười Thương Hàn đang say ngủ ở trên tấm thảm, miệng khẽ nhếch lên, trên tay còn cầm theo một cuốn sách không biết đã bị gió lật đến trang nào.

Lúc này Thành Lăng thường nổi lên ý xấu đi miết mũi Thương Hàn, Thương Hàn bởi vậy mà mông lung tỉnh lại, cô nhìn Thành Lăng cười, ngáp ngáp miễn cưỡng nói: "Bảo bối, để cho em ngủ." Nói rồi lại kéo Thành Lăng cùng nhau nằm xuống, đầu gối lên cánh tay của Thành Lăng, hơi thở nhè nhẹ phả vào trong cổ của cô.

Thành Lăng ngày trước thực thích mùa đông.

Thành Lăng nhìn ra bên ngoài cửa sổ sắc trời tối đen như mực, hệ thống sưởi vẫn mở nhưng người cô lại lạnh buốt, không cảm nhận ra một chút độ ấm nào.

Thời gian đã qua rạng sáng, nhưng Thành Lăng hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, cô ngồi yên lặng hút thuốc hồi lâu, đưa tay với lấy khung ảnh đặt ở trên cái tủ đầu giường, trong ảnh chụp là hai cô gái đang ôm theo một đứa trẻ, bức ảnh được bảo tồn rất tốt nhưng cũng đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.

Cuối cùng rồi cũng sẽ phai màu.

Mùa đông năm nay rất lạnh, không có lấy một chút ánh sáng mặt trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận