[bhtt]không Thể Lớn Lên - Tam Nguyệt Đồ Đằng







Thương Hàn liều mạng chạy đến công ty, vẫn là đến muộn...

Cô học ngành thiết kế, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm việc tại một phòng thiết kế tư nhân, boss của công ty là một mỹ nhân xinh đẹp, hơn 30 tuổi vẫn chưa kết hôn, ngực tấn công mông phòng thủ, là kiểu người mà Thương Hàn thích nhất, nếu là người khác thì nhất định Thương Hàn không cần nói hai lời sẽ thông đồng ngay, qua lại với nhau, bàn chuyện trước độ xuân phong, tiếc thay Thương Hàn lại sợ nhất vị boss này, cúp đuôi trốn còn không kịp chứ nói gì là bàn chuyện xuân phong.


Thương Hàn thừa nhận là mình sợ, không có biện pháp để hóa giải, sợ đến 30 năm, nhìn qua chỉ sợ sẽ sợ cả một đời.

Lúc cô đến văn phòng, boss không ở đấy, đến tám phần là cái người tự luật bản thân đó cũng sẽ có lúc ngủ nướng không dậy nổi, Thương Hàn vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe có giọng nói từ phía sau vang lên: "Thương Hàn, em lại đến muộn."

Tông giọng rất êm tai, rõ ràng, như suối róc rách chảy qua lỗ tai Thương Hàn, không gắt gỏng cũng không nóng nảy, có một loại hương vị đặc hữu của thục nữ ưu nhã mà thong dong.

Vào trong tai Thương Hàn lại khiến cho da đầu cô run lên, cô xoay người lại, chóp mũi ngửi được mùi hương hoa mai.

Cô không nghĩ tới boss lại ở gần mình như vậy, cô thấp hơn đối phương một chút, thời điểm xoay người chóp mũi vừa vặn bắt gặp cằm của người kia, mùi hương dễ ngửi tiến vào trong mũi cô khiến cho Thương Hàn đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu nhận sai: "Học tỷ, em xin lỗi! Từ nay em không dám thế nữa!"

Đúng rồi, vị boss xinh đẹp này chính là học tỷ của Thương Hàn, người lớn hơn Thương Hàn một khóa, chính là một nhân vật hô phong hoán vũ ở trong trường, sau khi cô ấy tốt nghiệp vài năm liền ra ngoài mở một cái văn phòng làm việc của riêng mình. Năm đó Thương Hàn còn thầm thương trộm mến vị học tỷ này, đáng tiếc sau đó không có chuyện sau đó, hơn nữa cái vị học tỷ này còn có loại tâm lý biến thái khắc nghiệt đối với công việc, trái tim rung động mỏng manh của Thương Hàn cũng theo đó bị bào mòn thành ra sợ hãi.

"Tháng này em đến muộn 3 lần." Thành Lăng ôm ngực nhìn chằm chằm vào Thương Hàn: "Hôm nay chính là lần thứ 4."


Thương Hàn hoàn toàn không nghe ra Thành Lăng đang nói cái gì, lực chú ý của cô đều đã đổ dồn vào màu sơn móng tay nhàn nhạt của Thành Lăng.

Hai tay thật xinh đẹp, so với tuyết bên ngoài còn trắng hơn, mười đầu ngón tay đầy đặn, mềm mại giống như có thể nổi được trên mặt nước, Thương Hàn nhìn những ngón tay đó, hồn bay đi tận đẩu tận đâu.

Cô thật sự rất dễ thất lạc hồn phách, ước chừng là do di chứng của tai nạn xe cộ 5 năm trước còn lưu lại.

Thương Hàn dồn hết mọi khuyết điểm trên người mình đổ tại cho tai nạn xe cộ đó, cô thường xuyên nghĩ, nếu không phải cái tai nạn đấy làm hỏng đầu óc của cô, khiến cho cô thường xuyên hỗn loạn, thì có khi cô đã trở thành một con người cực kỳ vĩ đại rồi. Vĩ đại đến trình độ nào? Đại khái thì có thể sánh ngang với vị bà chủ học tỷ kia đi.

Thương Hàn là nhà thiết kế có kinh nghiệm, có rất nhiều nhà thiết kế có kinh nghiệm giống như cô không cần phải làm việc theo giờ giấc cố định, nhưng Thành Lăng thì lại đặc biệt nghiêm khắc với cô, không cho phép đi muộn về sớm, ngay cả tiểu trợ lý của cô cũng thường xuyên vụng trộm cười giễu cợt sau lưng cô, điều này làm cho Thương Hàn rất ư là buồn bực.

Chẳng qua sau đó cô bình thường trở lại, tai nạn xe cộ khiến cho cô quên đi rất nhiều sự việc, năng lực nghiệp vụ lại không bằng người ta, học tỷ Thành Lăng chưa đuổi cổ cô đi đã là đại từ đại bi lắm rồi, không những thế còn lấy lương cao bao nuôi cô, nhận được loại đãi ngộ này thì có yêu cầu thêm một chút đối với cô thì có đáng là gì, chưa kể không được phép đến muộn cũng không được tính là yêu cầu gì đó quá hà khắc.


"Lần này lý do là gì?" Thành Lăng lướt qua Thương Hàn, ngồi ở trên ghế làm việc của mình, đôi chân duyên dáng bắt chéo lên nhau, xếp ở một bên. Cô ấy mặc một chiếc váy chính trang, đôi chân thon dài bọc một lớp tất da, Thương Hàn nhìn mà mát cả mắt.

Cho dù cô đã sớm chết tâm với vị học tỷ kia, nhưng học tỷ xinh đẹp thì vẫn là xinh đẹp, mỗi một tấc trên người đều vô hạn hoàn hảo, mỗi khi nhìn thấy, tâm tư của Thương Hàn lại được dịp ngứa ngáy.

"Em gặp một đứa bé trên đường." Thương Hàn ngây ngốc đáp.

"Cái gì?" Các bắp thịt ở cẳng chân Thành Lăng dường như căng ra, đồng tử co rút lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận