Khi Lâm Tiễn tắm rửa thay quần áo xong, Tiêu Uyển Thanh cũng vừa thay quần áo trang điểm nhẹ, trông như chuẩn bị đi. Lâm Tiễn không khỏi đầy phẫn uất các tạp chí vì chèn ép lao động nhân viên. Tiêu Uyển Thanh lúc nào cũng chăm chỉ đi làm từ sáng sớm.
Khi ăn sáng, Lâm Tiễn nhận thấy rõ Tiêu Uyển Thanh dường như không được tốt cho lắm. Mới ăn được nửa bát cháo, như mới động hai ba đũa, đồ ăn như còn chưa động.
Lâm Tiễn bình tĩnh nhìn Tiêu Uyển Thanh, có phải là dó trang điểm hay không mà nhìn không ra, động tác thanh thoát duyên dáng như thường lệ, cô thật sự không nhìn thấy gì. Nhưng vẫn là quá không bình thường, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiêu a di, dì không thoải mái sao?"
Tiêu Uyển Thanh đang phân tâm bị Lâm Tiễn lớn tiếng kéo lại, đũa hơi dừng lại, nụ cười che giấu, ấm áp nói: "Không có a, sao lại hỏi vậy?"
Lâm Tiễn chỉ vào bát của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng là không tin, nói, "Vì hôm nay dì ăn không như bình thường. Chúng ta ăn sáng cùng nhau lâu như vậy rồi. Con cũng đã thấy dì ăn không ngon miệng mấy lần, luôn là lúc dì không được khỏe. Có phải ... tới ngày dâu không? Nhưng như vậy không phải a. Dì mới hết mấy ngày trước cơ mà". Cô cau mày nghiêm túc nghĩ lại, chắc chắn nhớ ngày chính xác. "Hay là dạo này về muộn quá mệt nên đau bụng?" Giọng nói của Lâm Tiễn bỗng trở nên căng thẳng.
Tiêu Uyển Thanh không ngờ Lâm Tiễn có thể quan sát mọi cử chỉ của nàng cẩn thận như vậy, chưa kể cô càng nhớ rõ thời kỳ kinh nguyệt của nàng. Nàng nhìn Lâm Tiễn, sau một lúc kinh ngạc, một tia ấm áp xuất hiện trong mắt nàng. Nàng an ủi Lâm Tiễn, nói: "Dì không sao, dạ dày của dì buổi sáng hơi khó chịu. Ăn xong dì sẽ uống thuốc ngay, thời gian nữa sẽ ổn thôi, đừng lo." Tiêu Uyển Thanh định khen ngợi tay nghề của Lâm Tiễn đêm qua. Nhưng lúc này Lâm Tiễn mới phát hiện ra khác thường, nàng không dám tiết lộ sự thật, vì sợ Lâm Tiễn cảm thấy có lỗi.
Nữ hài lại có một trái tim đặc biệt ân cầm chăm sóc người như vậy. Nàng thầm nghĩ may là đã bỏ nốt mớ rau còn sót lại mà tối hôm qua không muốn vứt đi, nếu không, Lâm Tiễn sẽ phát hiện ra.
Nghe vậy, đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiễn lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Cô nhướng mày lo lắng nói: "Hay tối qua giao lưu, dì ăn phải thứ gì khó tiêu." Lâm Tiễn tự trách bản thân: "Tất cả là lỗi của con. Tối qua con không chuẩn bị cho dì một ít canh nóng, khi về uống làm ấm dạ này. "Là cô xem nhẹ, nghĩ rằng không cần uống cũng sẽ ổn.
Cô vẫn chưa biết cách chăm sóc người khác.
Tiêu Uyển Thanh cắn môi khi thấy cô gái nhỏ lo lắng tự trách mình, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi.
Rõ ràng là lỗi của nàng nói dối cô, đến cuối cùng Lâm Tiễn vô tội vẫn bị liên lụy, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng đối với cô có ý nghĩ không an phận đã mười phần sai, từng bước lừa dối quan tâm quý giá của cô gái, thậm chí còn sai lầm từng bước.
Nàng hào hùng suốt nửa đời người chưa bao giờ là kẻ tiểu nhân, ngoài việc thẹn với cha mẹ và những người thân yêu nhất, nàng chưa từng có lỗi với ai. Tại sao, bây giờ nàng rơi đến mức không thể tiến hay lùi.
Đó có phải là hình phạt của cuộc đời này?
Nàng vẫn miễn cưỡng kéo ra nụ cười, an ủi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, chuyện này sao lại trách con được? Dì đã lớn như vậy, lại không tự chăm sóc bản thân, nói sai là chính dì sai. Hơn nữa, có thể hôm qua đi ngủ dì bị cảm lạnh. Không sao, chuyện nhỏ thôi, sẽ ổn a. "
Lâm Tiễn bĩu môi, vẫn có vẻ không vui. Cô đặt đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị đi về phía Tiêu Uyển Khánh: "Vậy thì con xoa bụng cho dì. Xoa một chút sẽ thoải mái hơn."
Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến bàn tay của cô gái nhỏ sờ bụng mình, sắc mặt hơi căng ra, vội vàng cao giọng cự tuyệt cô: "Không cần đâu, Tiễn Tiễn!"
Lâm Tiễn dừng lại ngạc nhiên nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Sau khi giọng nói rơi xuống, Tiêu Uyển Thanh nhận ra mình ngớ ngẩn. Nàng cố gắng bình tĩnh, hắng giọng, bình tĩnh lại giọng điệu, giả vờ tự nhiên: "Không cần Tiễn Tiễn, con ăn trước đi, trời lạnh nên đau một chút." Lâm Tiễn không có ý ngồi xuống, nàng nghiêm túc nói thêm: "Ăn xong phải đi làm, xoa... xoa bụng, có lẽ sẽ muộn." Trí tưởng tượng phong phú của nàng lại bắt đầu vẽ nên bức tranh, thế là khi nói lời này, hình ảnh ái muội trong đầu nàng khiến nàng bất giác lắp bắp.
Khi Lâm Tiễn nghe được lý do thứ hai, cô gục đầu xuống ngồi trở lại vị trí của mình. Cô im lặng một lúc, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Con lớn hơn một chút là được rồi."
Nếu cô lớn hơn một chút, lợi hại hơn một chút, Tiêu Uyển Thanh có thể không phải vất vả công tác xã giao như vậy. Cô muốn Tiêu Uyển Thanh sống cuộc sống lý tưởng mà hai người từng nói đến.
Tiêu Uyển Thanh không nghe rõ Lâm Tiễn nói gì, nhìn thấy bộ dạng không vui của cô, khẽ nhíu mày, giả vờ đùa nói với cô "Tiễn Tiễn, uống nốt phần cháo còn lại đi. Để nguội ăn sẽ không ngon. Dì sẽ nghĩ con đang cố tình trả thù dì vì đã làm con lo lắng đó. "
Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói trong trẻo vui vẻ của nàng, không khỏi cười thành tiếng, bình tĩnh lại một chút, thuận theo lời nói đùa của Tiêu Uyển Thanh, lại cầm bát lên, ậm ừ: "Dì thật xấu. Dì đây là đang đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử a. "
Nhìn thấy lông mày của cô giãn ra, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy căng thẳng trong lòng đã tan theo mây khói. Khóe môi hiện lên nụ cười, nàng thú nhận sai lầm của mình: "Được, được, dì nghĩ sai rồi, Tiễn Tiễn đại nhân không nên chấp nhặt tiểu nhân a."
Lâm Tiễn uống hai hớp cháo, trong lòng vẫn còn lo lắng, nói: "Nếu buổi sáng vẫn cảm thấy khó chịu, đừng chịu đựng. Gọi điện thoại cho con, con đưa dì đi khám."
Đột nhiên, Tiêu Uyển Thanh nghe thấy dáng vẻ như trưởng bối của Lâm Tiễn, nhất thời có chút buồn cười, ai mới là a di a? Nhưng năm chữ "Con đưa dì đi khám" trong miệng lại khiến trái tim nàng đau đớn. Nàng không cười được nữa, nàng biết Lâm Tiễn đang rất nghiêm túc.
Rõ ràng chỉ mới nửa năm trước, làm sao mà đứa nhỏ còn non nớt kia lại đột nhiên trở nên trưởng thành đáng tin cậy như vậy?
Có phải tâm tư của cô đã thay đổi.
Mỗi lời nói vô tình của con gái nhỏ đều có thể khiến bao người mộng mị.
Tiêu Uyển Thanh hơi bồn chồn. Nàng không nên ở cùng với Lâm Tiễn như thế này nữa. Nàng sợ Lâm Tiễn lại nói cái gì đó khiến nàng không thể kiềm chế. Nàng không thể cho Lâm Tiễn cơ hội như vậy nữa.
Đây là quá trình kiểm tra sức mạnh ý chí của một người.
Mỗi phút mỗi giây đều như như nhẹ nhàng chậm rãi trôi qua.
Đau đớn cũng xen lẫn hạnh phúc.
Nàng không thể chịu đựng được nữa.
Nàng cũng không biết chính mình có thể chịu đựng được nữa hay không.
Nàng nhanh chóng ăn hết ngụm cháo cuối cùng, đứng dậy, xoay người đi vào phòng bếp, không còn nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Tiễn nữa, nhẹ giọng trả lời cô: "Ân, được rồi. Tiễn Tiễn, dì đi làm đây."
Lâm Tiễn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Tiêu Uyển Thanh, cô nghĩ thật sự nóng lòng muốn đi làm, cuối cùng đành nuốt lời còn chưa nói, hứa với nàng: "Được rồi, dì không cần phải rửa bát đĩa đâu. Chút nữa con sẽ rửa. "
Giọng từ chối của Tiêu Uyển Thanh vang lên từ phòng bếp: "Không cần đâu Tiễn Tiễn, con ăn xong cũng không ..." Nàng dừng lại rồi tiếp tục: "Tối nay về rửa cùng nhau."
Sau đó, nàng đi vào phòng tắm để súc miệng, đi trở lại cửa nhà hàng, cúi đầu hỏi Lâm Tiễn, "Bữa trưa dì chuẩn bị xong rồi. Buổi tối có thời gian dì về nhà nấu cơm. Tay con bị thương đừng để dính nước. "
Tiêu điểm của Lâm Tiễn lập tức xoay chuyển, hai mắt đột nhiên sáng lên, vui mừng nói: "Tiêu a di, tối nay dì về nhà ăn cơm sao?"
Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh xẹt qua, do dự hai giây mới nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, buổi tối dì trở về ăn cơm, không có xã giao." Cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Tiễn, ánh mắt tối sầm lại, nhẹ giọng nói: "Cho nên con ngoan một chút. Đừng động dao làm dì lo lắng. "
Lâm Tiễn cảm thấy lời nói của Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng có chút nuông chiều, còn ấm lòng hơn so với miếng cháo nóng cuối cùng mà cô nuốt một giây trước. Cô nhíu mày cầm bát đũa lên, đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh một lúc, đi từng bước qua bàn, đi tới chỗ của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng cười rạng rỡ làm lòng Tiêu Uyển Thanh nổi lên đợt sóng: "Vậy dì cũng ngoan, đừng làm con lo lắng, được không?" Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười tươi như hoa đào tháng ba, lời nói có chút mềm mại như gió xuân tháng ba.
Gần quá ... hô hấp phảng phất như giao triền vào nhau ...
Tiêu Uyển Thanh không dám nhìn Lâm Tiễn lần nữa, lùi lại một bước khó khăn, dựa lưng vào khung cửa, kéo ra khoảng cách với Lâm Tiễn. Cổ họng run lên không thể nhận thấy.
Trái tim Lâm Tiễn tràn ngập hình ảnh người trước mặt, cô nhạy bén nhận ra động tác của Tiêu Uyển Thanh. Tia nghi ngờ lóe lên trong mắt cô. Sau đó, vui mừng cuồng nhiệt tràn vào trái tim cô. A di vì cái gì không cùng cô gần gũi như vậy? Có phải nàng có chút cảm giác với cô không?!
Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh tàn nhẫn phá vỡ tưởng tượng đẹp đẽ của cô: "Tiễn Tiễn, trên người con hình như có mùi cá."
...
Sững sờ một lúc, Lâm Tiễn lúng túng rút lui, xoay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa đau lòng nói: "Về sau buổi sáng con sẽ không bao giờ ăn cá nữa." A, a, a!
Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Tiễn, yếu ớt dựa đầu vào tường, trong lòng yên lặng.
Nàng đã nói dối Lâm Tiễn.
Để che giấu sự khác thường của mình, nàng hoảng sợ bại bộ mà nói dối Lâm Tiễn.
Không có mùi tanh, chỉ có một mùi dễ chịu thoang thoảng.
Đó chắc hẳn là mùi cơ thể của Lâm Tiễn.
Tiêu Uyển Thanh buồn rầu tự trách mà xoa ấn đường.
Nàng đứng thẳng dậy, đi tới phòng khách lấy túi xách, không đợi Lâm Tiễn đi ra khỏi phòng tắm, cô cao giọng tạm biệt Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, muộn rồi. Dì đi làm trước nhé." Dứt lời, nàng bước đến cửa ra vào, chọn một đôi giày cao gót dễ đi nhất rồi vội vàng rời khỏi cửa.
Cơ hồ là chạy trối chết.
Trong bãi đậu xe, nàng ngồi trong xe thật lâu nhìn chằm chằm không gian bãi đậu xe mờ mịt, đèn trần hư vô chớp chớp. Nàng nhìn vào trái tim của mình, đột nhiên đau đớn không thể kiểm soát được.
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng nặng nề xoay chìa khóa xe khởi động xe.
Chiếc xe yếu ớt trên con đường dốc ra khỏi ga ra, tiến gần hơn.
Tiêu Uyển Thanh cảm thấy phía trước càng ngày càng tối.
Nàng dần mất tự tin.
Hai ngày kế tiếp, Tiêu Uyển Thanh ngày nào cũng dậy sớm, nhưng vẫn bị Lâm Tiễn dậy sớm bắt gặp, buộc phải dùng bữa sáng với cô. Tiêu Uyển Thanh cảm thấy có lỗi với Lâm Tiễn vì dậy cùng nàng nên không ngủ đủ giấc, dần dần lại sinh ra thỏa hiệp. Nhưng ba bốn ngày nay, thời gian nàng dậy vào buổi sáng dần trở lại thời gian bình thường như năm ngoái.
Về chuyện này, Tiêu Uyển Thanh giải thích kế hoạch dự án mới đã bị loại bỏ, so với lúc trước thời gian thoải mái hơn.
Lâm Tiễn không có kinh nghiệm làm việc nên không nghi ngờ gì liền vui vẻ tiếp nhận.
Ngoại trừ Tiêu Uyển Thanh ăn xong bữa tối, nàng vào thư phòng làm việc, không còn xem TV với cô nữa, mà dành hết ngày ở thư phòng.
Lâm Tiễn cảm thấy Tiêu Uyển Thanh đối với cô không giống như lúc trước.
Lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần.
Nhưng khi cô muốn cẩn thận kiểm tra, thường không tìm ra nửa điểm bất thường nào.
Lâm Tiễn không thể phân biệt đó là trực giác hay ảo giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...