[bhtt]dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên

Chương 59: Tiêu Uyển Thanh mày thật vô sĩ.

Ngược sáng. Khuôn mặt tiếu lệ sáng ngời của Lâm Tiễn mông lung như mộng ảo, từng đường từng nét Tiêu Uyển Thanh vẫn khắc ghi trong lòng. Khuôn mặt này, quen thuộc lại lạ lẫm... khiến Tiêu Uyển Thanh không khỏi mừng vui, nhưng trái tim lại mạc danh đập loạn.

Tiêu Uyển Thanh ngỡ mình vẫn còn đang mơ. Mấy ngày rồi, nhớ nhung Lâm Tiễn nhưng lại không dám nghĩ đến nàng, tâm tình đè nén đã đến cực hạn, giờ đây trông thấy nàng, trong khoảnh khắc trái tim Tiêu Uyển Thanh như muốn hỏng mất. Khát vọng đè nén hết thảy sợ hãi, cô khó khăn khẽ động thanh quản, phát ra một tiếng than nhẹ: "Lâm Tiễn"... Giọng nói mang theo chút mơ ngủ khàn khàn.

Lâm Tiễn vốn chỉ muốn mở cửa vụng trộm nhìn vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh lúc ngủ, cũng không định đánh thức cô. Nàng đứng ở cửa lặng lẽ nhìn người trong lòng đang ngủ say, nghe trong hư không phảng phất tiếng hô hấp theo nhịp tim cô phập phồng khẽ động, trong lòng liền ngọt ngào mãn nguyện. Lúc nàng nhón chân lùi ra ngoài, bên tai bỗng truyền đến giọng Tiêu Uyển Thanh, tựa hồ mang theo tất cả lưu luyến, nhẹ nhàng nỉ non gọi tên nàng: "Lâm Tiễn..."

Lâm Tiễn lập tức dừng chân lại, chậm rãi xoay đầu nhìn về phía giường ngủ.

Ở trên giường, Tiêu Uyển Thanh nghiêng đầu nằm trên chiếc gối trắng, mấy sợi tóc nâu mềm mại xoã tung trên gối, nửa kín nửa hở để lộ ra một phần bàn tay trắng nõn. Nàng nhìn thấy cô đôi mắt khép hờ, khoé môi hồng nhuận có chút giương lên, bên ngoài tấm chăn mỏng là dây áo tinh tế chảy xuôi cùng đầu vai trắng nõn mượt mà bại lộ trong không khí.

Ngây thơ lại mê man, thong dong lại vũ mị, thật sự là vô cùng phong tình vạn chủng.

Lâm Tiễn không nỡ rời đi. Nàng đứng ở cạnh cửa, ngắm nhìn Tiêu Uyển Thanh nằm trên giường, cổ họng khẽ động đậy.

Cuối cùng, nàng bấm tay đánh bạo đi đến ngồi xuống bên giường Tiêu Uyển Thanh, dịu dàng nhìn cô còn đang nửa tỉnh nửa mê, khẽ mỉm cười.

Đáy mắt ẩm ướt của Tiêu Uyển Thanh mông lung một tầng sương, Lâm Tiễn nhìn không thấu tâm tình phức tạp cuồn cuộn tựa sóng ngầm trong đôi mắt đó. Tiêu Uyển Thanh nằm trên giường nhìn Lâm Tiễn thật lâu, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ tắc nghẹn trong lòng, cuối cùng vạn điểm nhu tình bối rối đều bỗng hóa thành chua xót. Cô chớp mắt, ủy ủy khuất khuất tựa như trẻ thơ vô tội, cúi đầu, nhẹ nhàng mang theo chút giọng mũi gọi một tiếng: "Lâm Tiễn..." Tiểu hài tử vô lại, lúc tỉnh vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ nỗi lòng cô, mà hiện tại, cô chạy trốn vào cõi mộng rồi, nàng cũng không chịu buông tha, không để cho cô ngừng lại một chút để thở sao?

Nhưng mà, kỳ thực, rất nhớ nàng...


Có thể nằm mơ thấy nàng, cũng rất tốt...

Lúc tỉnh không dám nghĩ, ngủ rồi, bất quá đều là mộng.

Sẽ không sao hết, có phải không?

Lâm Tiễn nghĩ là Tiêu Uyển Thanh giật mình bởi ác mộng nên mới yếu ớt ủy khuất như vậy. Nàng khẽ nhoài người ngồi lên giường Tiêu Uyển Thanh, đưa tay kéo tấm chăm mỏng che lại bờ vai lạnh buốt trần trụi trong hư không, ôn nhu đáp lời: "Umm, con đây, đừng sợ."

Tiêu Uyển Thanh từ trong chăn vươn tay, nắm lấy bàn tay Lâm Tiễn đang đặt trên gối, từng chút từng chút tách năm ngón tay nàng, mười ngón giao nhau. Trong đáy mắt mờ mịt màn sương, mê man lẩm bẩm: "Vì sao lại nằm mơ thấy con..."


Lâm Tiễn lúc này mới nhận ra, Tiêu Uyển Thanh ngỡ là đang mơ sao? Như thế nào lại đáng yêu như vậy a? Lâm Tiễn kìm lòng không được muốn nhũn ra.

Nàng đưa bàn tay còn lại vén mấy sợi tóc sái lạc vương trên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi đĩnh kiều, câu môi cưng chiều khẽ nói: "Có lẽ là do Tiêu a di nhớ con nha?"

Tiếng cười khe khẽ cùng ngón trỏ ấm áp của nàng mang theo dòng điện khiến lòng người run rẩy, từ chóp mũi chạy thẳng một đường làm trái tim Tiêu Uyển Thanh đập rộn ràng, không dời mắt nổi.

Cảm giác này, quá chân thật. Tiêu Uyển Thanh cảm thụ được bàn tay nóng sực của nàng, trong lòng mơ hồ than nhẹ.

Nhưng rồi một giây sau, như phảng phất nghĩ đến điều gì, Tiêu Uyển Thanh liền căng thẳng. Cô vội vàng dùng hàm răng trắng muốt hung hăng cắn môi dưới một chút, cảm giác đau đớn lập tức khiến cô bừng tỉnh.

Đau, đau quá...

Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh đột nhiên mở to hai mắt, tầng sương mù mông lung thoáng chuyển thanh minh.

Đây không phải đang nằm mơ! Tiêu Uyển Thanh kinh hãi, đột nhiên thả lỏng tay Lâm Tiễn, trong nháy mắt lập tức trở mình, tay chống trên nệm giật lùi về phía sau. Rồi sau đó, cô dựng thẳng lưng, đột ngột đứng dậy.

Một giây sau, tiếng "loảng xoảng" lớn vang lên, đầu Tiêu Uyển Thanh theo động tác lui về sau quá mức mãnh liệt mà đụng phải chiếc tủ lớn trên đầu giường.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm Lâm Tiễn ngỡ ngàng kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau, như ý thức được điều gì, nàng vội vàng đưa tay ra che chắn đầu Tiêu Uyển Thanh. Nhưng mà, vẫn là chậm một bước.

Hàng chân mày tú khí của Tiêu Uyển Thanh gắt gao nhíu chặt, cô đau đớn cúi người, theo bản năng đưa tay xoa gáy. Nhưng có một đôi bàn tay mềm ấm lại trước cô một bước, dịu dàng ôm lấy đầu cô.

Lâm Tiễn một bên ôn nhu xoa đầu Tiêu Uyển Thanh, một bên khẩn trương xót ruột: "Đụng vào chỗ nào rồi? Là nơi này sao? Có đau không?" Giọng nàng như người lớn dỗ dành tiểu hài tử: "Xoa xoa sẽ không đau, không đau..."

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Tiễn đang ngồi vội vàng quỳ lên, nàng cúi người sát xuống, cơ hồ muốn đem Tiêu Uyển Thanh ôm trọn vào lòng.

Tiêu Uyển Thanh được thân thể đơn bạc của nữ hài ôm vào lòng, lọt vào tầm mắt chính là đường cong phập phồng ẩn hiện dưới lớp cổ áo rộng mở, cùng đường xương quai xanh oánh nhuận như ngọc. Trái tim liền đập dồn, đầu óc lại rơi vào mớ hỗn loạn suốt mấy ngày qua. Cố đè nén xuống nỗi vui mừng được cảm thụ sự dịu dàng của Lâm Tiễn, ngay sau đó, kinh hoảng cùng luống cuống chiếm lĩnh toàn bộ nội tâm cô.

Trong cơn bối rối, Tiêu Uyển Thanh theo bản năng gỡ tay Lâm Tiễn, đẩy nàng ra, mím chặt môi, cố gắng trấn định mà đưa mắt nhìn nàng.

Lâm Tiễn không đề phòng lại bị đẩy ra nên có chút ngơ ngác. Ngẩn người một giây, trên môi nàng kéo ra nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng hướng Tiêu Uyển Thanh: "Xin lỗi Tiêu a di, con không báo trước đã trở lại, còn ngồi xuống bên cạnh dì, có phải đã làm cho dì giật mình rồi không? Hại dì còn bị đụng đầu đau như vậy, thực xin lỗi, là con sai rồi."


Lâm Tiễn mềm giọng nói xin lỗi càng làm cho tâm tình Tiêu Uyển Thanh phức tạp. Cô nhìn Lâm Tiễn, cắn môi, trăm mối ngổn ngang ở trong lòng cuồn cuộn dậy sóng. Phảng phất là mừng rỡ ngọt ngào, lại cũng là hoảng loạn bất an cùng luống cuống. Thậm chí, còn có phần hổ thẹn...

Cô căng người, đầu óc trống rỗng, có chút choáng váng hỏi Lâm Tiễn: "Sao con lại tới đây?"

Giọng nói không mặn không nhạt, thậm chí có chút lãnh ngạnh.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lâm Tiễn nghe Tiêu Uyển Thanh dùng ngữ khí này nói chuyện với mình. Trong nhất thời liền sững sờ phát ngốc.

Giọng nói Tiêu a di tuy không hung dữ, nhưng dường như, dì ấy không cao hứng cho lắm? Thậm chí, còn có chút không vui?

Tâm tình vốn chờ mong có thể làm Tiêu Uyển Thanh kinh hỉ thoáng trầm xuống, ý cười trên môi dần thu lại. Nàng cố gắng nhìn sắc mặt đoán ý, giọng nói trầm thấp cẩn thận từng chút hỏi: "Tiêu a di... Dì không vui khi thấy con tới sao?"

Lời nói cứng rắn vuột khỏi miệng rồi, lý trí Tiêu Uyển Thanh mới dần quay trở về...

Cô là đang làm cái gì? Tại sao lại dùng ngữ khí đáng sợ như vậy nói chuyện với Lâm Tiễn?

Lâm Tiễn sao lại tới đây? Hiển nhiên là nàng quan tâm mình, là không yên lòng chính mình a...

Quả nhiên, vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy đáy mắt nữ hài có chút bi thương chợt lóe. Nghe thấy giọng nói Lâm Tiễn ủy khuất thất lạc, đáy lòng Tiêu Uyển Thanh bỗng như bị dao nhọn đâm vào, nổi lên sắc bén đau đớn.

Áy náy, lại đau lòng.

Đôi tay Tiêu Uyển Thanh đặt trên giường thu lại thành quyền, tự kiểm điểm bản thân: Bất an cùng hoảng loạn là do cảm xúc không dám gọi tên của chính mình gây ra, có liên quan gì đến Lâm Tiễn đâu? Coi như là, coi như là cô đối Lâm Tiễn, đối Lâm Tiễn thật sự có gì đi nữa... Ý niệm xấu xa không an phận kia, là mình cô sai, càng không liên quan gì đến Lâm Tiễn.

Cô sao lại có thể vì lỗi lầm của mình mà làm tổn thương Lâm Tiễn?

Cô... sai rồi.


Tiêu Uyển Thanh áp xuống dòng tâm trạng hỗn loạn, gắng gượng khôi phục lại thần sắc bình thường, đối mặt Lâm Tiễn ấm giọng: "Thật xin lỗi, Tiễn Tiễn, dì vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, khả năng có chút rời giường khí." Khóe môi cô nở ra một mạt cười nhẹ, phản bác câu hỏi đầy thất lạc của nữ hài: "Như thế nào lại không vui? Chính là rất vui, mới ngỡ rằng còn đang ở trong mộng vậy."

Lâm Tiễn nghe Tiêu Uyển Thanh ấm áp giải thích, nhìn sắc mặt cô xác thực không còn lãnh đạm như lúc nãy, ánh mắt cũng dần trở nên thanh minh dịu dàng như ngày thường, trong lòng liền buông lỏng không chút nghi ngờ.

Lâm Tiễn vui vẻ nở nụ cười, săn sóc đứng lên lấy tấm áo ngủ choàng lên bờ vai trần trụi của cô. Sau đó, nàng lại dựa sát vào Tiêu Uyển Thanh, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, vừa xoa vừa lẩm bẩm: "Còn đau không? Ở nhà đang làm sủi cảo, con muốn cho dì nếm thử, nên mang qua đây một ít. Không có làm phiền ba mẹ, là con tự đi xe buýt đến." Nàng dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút giận dỗi: "Còn có, tới giám sát Tiêu a di nữa. Con vừa mới kiểm tra tủ lạnh, hai ngày nay dì không chịu ăn uống tử tế a. Đồ ăn lần trước mua, dường như một chút cũng không hao hụt. Chỉ có rau cải là ít đi thôi."

Tay Tiêu Uyển Thanh túm chặt vạt áo, cô cúi đầu, không gần không xa nhích lại gần Lâm Tiễn. Chóp mũi cô thoang thoảng mùi sữa tắm quen thuộc trên người nữ hài, bên tai quanh quẩn lời nàng thầm thì quan tâm, trong nháy mắt Tiêu Uyển Thanh cảm thấy cơ hồ không giữ nổi sống lưng nữa, muốn theo tâm ý thả lỏng chính mình, đưa tay ôm lấy tấm thân tản ra nhiệt độ ấm áp cùng hương khí mê người kia.

Nhưng rồi, trong nháy mắt, cô đột nhiên lại thanh tỉnh.

Tiêu Uyển Thanh cố tỏ vẻ tự nhiên dịch lùi thân thể, tách ra khỏi Lâm Tiễn, đưa tay khẽ xoa đầu, nhìn Lâm Tiễn cười cười: "Không đau nữa rồi." Cổ họng cô vì khắc chế quá mức mà ngạnh ngạnh đau, nghe qua còn có chút khàn khàn khô cằn.

Sợ Lâm Tiễn nghe ra dị thường, trong đầu Tiêu Uyển Thanh liền cuống quít tìm kiếm, bình thường dưới tình huống này, cô sẽ nói gì với Lâm Tiễn đây?

Một giây sau, Tiêu Uyển Thanh máy móc từ trong trí nhớ lục tìm ra được cứu tinh, cật lực lấy lại ngữ khí bình thường, nhuyễn thanh bình thản nói với Lâm Tiễn: "Sủi cảo lúc trước đã mua rất nhiều, còn trong tủ lạnh, con sao lại khờ như vậy, còn cố ý đi đến đây? Đường đi có bị chặn không? Xe buýt đông lắm phải không? Con có tìm được chỗ ngồi không? Có mệt lắm không?"

Cô đem tất cả những gì có thể nghĩ đến gấp gáp tuôn ra.

Lâm Tiễn không nhận thấy điểm khác thường. Nàng chỉ thấy Tiêu Uyển Thanh thần sắc không đổi, vậy chỗ đau hẳn là không sao rồi, liềm cảm thấy yên tâm, lúc này mới khởi lên tâm tư trêu ghẹo.

Nàng dang hai tay, nghịch ngợm ngã sấp xuống giường Tiêu Uyển Thanh. Nửa người đè lên hai chân Tiêu Uyển Thanh đặt dưới lớp chăn mỏng. Mặt nàng chôn vào chăn, ủy khuất oa oa hướng Tiêu Uyển Thanh kể khổ: "Đường bị chặn, trên xe buýt cũng đông muốn chết, chen lấn như cá mòi đóng hộp vậy. Con không muốn đụng vào người lạ, cả tiếng đồng hồ phải hóp lưng thu bụng như con mèo, eo lưng đều muốn rã rời."

Lâm Tiễn không nhìn thấy, Tiêu Uyển Thanh đang duỗi chân ngồi thẳng dưới tấm chăn, lúc nàng ngã xuống, gò má trắng nõn của cô lập tức ửng hồng, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy rặng san hô đỏ lựng một đường tràn lên đôi tai, cơ hồ muốn bật máu...

Nữ hài phảng phất không hay biết gì, khua tay múa chân, kiều thanh làm nũng: "Tiêu a di, dì mau giúp nhân gia đấm bóp lưng, xoa xoa eo nha..."

Tiêu Uyển Thanh sững người, cảm thụ được nữ hài mềm mại cách lớp áo ngực ép chặt hai chân cô. Rõ ràng mềm mại như vậy, lại dị thường lấn cấn khiến Tiêu Uyển Thanh toàn thân khó chịu, đông cứng cả người.

Cảm xúc là đang thập phần đáng sợ, nữ hài lại còn không ngừng đong đưa thân mình làm nũng, mềm mại đồi núi, lại càng...

Dưới lớp chăn mỏng, đôi tay đáng thương của Tiêu Uyển Thanh vặn lại thành đoàn. Cô căng cứng hai chân, trong nhất thời rút ra không được, mà không rút ra cũng chẳng xong. Tâm loạn như ma...

Cô nuốt nước bọt, nói với chính mình, phi lễ chớ nghĩ, mau dừng lại ý niệm đáng sợ kia, dừng lại...

Cô không ngừng nói với chính mình, không được!

Lâm Tiễn là tiểu nữ hài.


Lâm Tiễn năm nay mới mười tám tuổi.

Lâm Tiễn là con gái Chu Thấm tỷ.

Lâm Tiễn gọi ngươi a di.

Lâm Tiễn cái gì cũng không biết.

Lâm Tiễn như vậy không có phòng bị.

Lâm Tiễn như vậy tin tưởng ngươi.

Tiêu Uyển Thanh, ngươi không thể!

Tiêu Uyển Thanh trong lòng không ngừng dựng lên trăm đạo phòng tuyến, cấp ra trăm lần lý do trăm lần không thể, tự nhủ chính mình trăm biến vạn biến. Nhưng hết thảy này, chỉ cần nữ hài nhẹ nhàng đưa mắt nhìn một lần, trong khoảnh khắc liền sụp đổ.

Nữ hài trở người nghiêng mặt nhìn cô, trong đáy mắt ngân ngấn nước là thanh tĩnh cùng dịu dàng. Nàng nén cười nhìn cô lẩm bẩm: "Kỳ thực vốn dĩ rất mệt, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu a di, một chút đều cảm thấy không còn mệt nữa a."

"Ở nhà, thật nhớ Tiêu a di..." Giọng nói nữ hài trong trẻo, ngữ điệu thấp nhu.

Tiêu Uyển Thanh khép mắt, từ bỏ chống cự. Trong suy sụp, cô cảm nhận phần mềm mại lại cứng rắn cấn ở chân kia từng chút từng chút, mang theo tinh tế ngọt ngào cùng đau đớn, nóng rực thiêu đốt cõi lòng.

Tiêu Uyển Thanh, mày thật vô sỉ...

Thật đáng khinh...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

【Tác giả có lời muốn nói】

Tiêu a di *mặt tuyệt vọng*.

Tác giả quân cũng *mặt tuyệt vọng* lại đến chậm.

Ngủ ngon tiểu khả ái nhóm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui