Chương 57: Trái tim, theo thân thể khẽ run.
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Tiễn khoá chặt trên người Tiêu Uyển Thanh. Nàng không dám bỏ qua bất cứ phản ứng nào của cô, lại càng không dám bỏ sót bất luận dấu hiệu gì cho thấy Tiêu Uyển Thanh cũng có cảm xúc với nàng.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ thất vọng nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh thần sắc thoáng cứng đờ, đáy mắt nhợt nhạt loé chút kinh ngạc. Nhưng rồi rất nhanh, cô liền khôi phục lại được sự bình tĩnh. Lâm Tiễn thậm chí không thể phân biệt, vừa rồi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mơ hồ ủ dột... có phải chỉ là ảo giác của nàng không?
Lâm Tiễn không biết, lúc Tiêu Uyển Thanh nghe nàng nói "Khổ vì tương tư, bệnh lâu thành thầy thuốc" trong lòng đột nhiên cồn cào hoảng hốt. Nàng càng không biết, Tiêu Uyển Thanh phải cắn răng khắc chế đến nhường nào, khắc chế cảm xúc khác thường, khắc chế lỗi thời hoảng loạn... mới có thể gượng gạo giữ được khuôn mặt lãnh tĩnh tươi cười.
Nàng chỉ nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh khẽ cắn môi, tựa như một trưởng bối hiểu chuyện, đôi mắt chứa đựng quan tâm, lại sợ chạm phải chỗ thương tâm của nữ hài mà cẩn thận dò hỏi: "Là... đàn anh ở TSo?"
Tiêu Uyển Thanh nhớ rõ Lâm Tiễn từng nói nàng không thích nam sinh bằng tuổi, cảm thấy bọn họ quá ngây thơ. Cho nên, nàng sẽ tìm hiểu nam sinh khoá trên sao?
Vì sao tâm tình của cô lúc này, so với lần đầu Lâm Tiễn nói nàng đã có người trong lòng... dường như lại chẳng giống nhau? Tiêu Uyển Thanh mơ màng siết chặt túi xách trên tay.
Nhưng cô trước sau vẫn nhớ rõ bối phận của mình, theo bản năng suy nghĩ, bình thường trưởng bối hẳn cũng sẽ như vậy, có phải không?
Cô nhìn Lâm Tiễn, ấm áp dịu dàng như một người dì sẵn sàng lắng nghe hài tử tâm sự, nghiêm túc giúp nàng giải đáp khúc mắc trong lòng.
Ánh mắt Lâm Tiễn chăm chú nhìn từng biểu lộ nhỏ nhất của Tiêu Uyển Thanh, sâu kín cân nhắc từng dao động phảng phất trên khuôn mặt cô. Nhưng nàng, rút cuộc cũng không có khả năng đọc thấu lòng người. Nàng phân biệt không rõ, mới vừa rồi Tiêu Uyển Thanh ý cười đình trệ, sắc mặt thâm trầm, thậm chí có phần hoảng loạn... là xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối. Hay là... từ sự quan tâm của một nữ nhân đối với một nữ nhân?
Nàng mong, nếu Tiêu Uyển Thanh biểu lộ thêm một chút kinh nghi khác thường, thêm một chút hoảng loạn bất an. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi cũng đủ để nàng thuyết phục chính mình, cũng đủ để nàng lấy hết dũng khí, can đảm hướng Tiêu Uyển Thanh bước đến một bước.
Thế nhưng...
Biểu hiện của Tiêu Uyển Thanh lại vạn phần lãnh tĩnh, khiến Lâm Tiễn không khỏi thất lạc ngập tràn.
Nhưng rồi Lâm Tiễn không dám rút dây động rừng. Nàng thu liễm cảm xúc, đối Tiêu Uyển Thanh đang lo lắng quan tâm, đột ngột nở rộ một mạt cười nghịch ngợm: "Tiêu a di, con diễn có đạt không?! Haha, đây là lời thoại trong một đoạn truyện ngắn con viết trước đây, vừa rồi dì hỏi câu kia làm con đột nhiên nghĩ tới."
Thần sắc Tiêu Uyển Thanh thoáng sững sờ, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, nửa tin nửa ngờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiễn. Cô cố gắng đoán định lời Lâm Tiễn nói rút cuộc là thật hay giả? Vừa rồi, giọng nói ưu thương kia của nữ hài, một chút cũng không giống như giả vờ...
Phải chăng là nữ hài cẩn thận không muốn lộ ra quá nhiều bí mật với người lớn? Vừa rồi nàng là nhất thời lỡ miệng sao?
Nhưng rồi Tiêu Uyển Thanh chỉ nhìn thấy Lâm Tiễn bằng phẳng nhìn lại cô, ánh mắt sạch sẽ gọn gàng, thuần túy ý cười lại nghịch ngợm ngời sáng.
"Tiêu a di, dì thật dễ bị gạt... Lần trước con cũng thuận miệng nói như vậy, dì liền tin, hahaha."
Tâm trạng có phần bối rối của Tiêu Uyển Thanh, trước sự nghịch ngợm đắc ý của Lâm Tiễn dần trở nên buông lỏng.
Cô hoảng hốt cảm thấy mình... giống như có chút thở phào nhẹ nhõm, lại như có chút yên tâm. Thậm chí, còn có một tia mừng thầm?
Tiêu Uyển Thanh cố lờ đi cảm giác kỳ quái này, nửa mừng nửa bực dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Lâm Tiễn, giận dỗi: "Tiểu hài tử chăn dê! Có ngày sẽ bị sói ăn sạch a."
Lâm Tiễn cười hì hì, vẻ mặt bướng bỉnh không chút sợ hãi kéo tay cô lên bậc thang, thản nhiên trêu ghẹo: "Tiêu a di nghe thấy con có người trong lòng, hình như có chút khẩn trương nha?" Ánh mắt của nàng thoạt trông lơ đãng, nhưng dư quang vẫn một mực trộm nhìn phản ứng của Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy, nhịp tim có phần khựng lại. Cô... khẩn trương sao?
Đáy lòng cô khẽ trả lời, phải, cô thực khẩn trương.
Vì vậy, cô mỉm cười, thẳng thắn nói với Lâm Tiễn: "Uhm, dì khẩn trương." Cô dừng một chút, ngữ điệu nhẹ nhàng giải thích: "Tiễn Tiễn nhà chúng ta đã có người trong lòng, dì đương nhiên khẩn trương, muốn biết cậu ta là người thế nào. Có phải là một người đáng giá phó thác hay không?"
Lâm Tiễn nghe được nửa câu đầu khóe miệng khẽ cong, đến lúc nghe hết nửa câu sau ý cười liền đình trệ. Nàng bấm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay, trút hết tất cả chờ mong trong lòng, tựa hồ tùy ý lần nữa hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Nếu như con thật sự đã thích một người, người đó cũng rất ưu tú, vậy Tiêu a di sẽ thế nào?"
Trước ánh nhìn chăm chú của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, khoé môi mỉm cười, dịu dàng thản nhiên: "Nếu như là một người rất ưu tú, lại đối tốt với con, làm cho con vui vẻ, dì dĩ nhiên là... sẽ không phản đối."
Không phản đối... Lời này vừa thốt ra, Tiêu Uyển Thanh liền cảm thấy trái tim hoảng hốt đập sai một nhịp.
Chẳng trách trước kia nhìn thấy tân nương xuất giá, mẹ cô dâu sẽ rưng rưng vừa khóc lại vừa cười.
Có lẽ đây là... tâm trạng của những bà mẹ lúc gả con gái sao?
Ê ẩm chua xót, lạc lõng trống rỗng?
Lâm Tiễn nghe bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, trái tim lại nặng nề trầm mặc...
Tiêu Uyển Thanh, một chút cũng không thèm để ý.
Cô dường như, một chút phản ứng vượt quá thân phận trưởng bối cũng đều không có.
Kỳ thực, Tiêu a di đối với mình, một chút cảm giác cũng không có sao?
Tiêu Uyển Thanh thậm chí còn ở bên cạnh tiếp lời: "Nếu Tiễn Tiễn thật sự có người con thích rồi, có thể cho dì gặp mặt không? Nếu con không muốn mẹ con biết, dì có thể giúp con giữ bí mật nha."
Sắc mặt Lâm Tiễn càng tái nhợt, ý cười triệt để tiêu tan.
Nàng biết rõ, nàng cơ bản không nên ôm quá nhiều hy vọng. Rút cuộc cho đến nay, nàng cùng Tiêu Uyển Thanh ở chung cũng không lâu lắm. Thời gian nàng làm Tiêu Uyển Thanh dần ý thức được nàng cũng là một nữ nhân trưởng thành, lại càng chưa được bao lâu.
Ôn Đồng kiên trì suốt sáu bảy năm còn chưa hòa tan được Tiêu Uyển Thanh. Nàng dựa vào cái gì có thể vọng tưởng, chỉ ngắn ngủi có mấy tháng đã có thể khiến Tiêu Uyển Thanh động tâm với nàng?
Nhưng là có đôi khi, Tiêu Uyển Thanh thật sự sẽ làm cho nàng ảo giác, làm cho nàng cảm thấy, nàng trong lòng cô... rất khác.
Ít nhất là cùng Ôn Đồng, mẹ nàng và những người khác... không giống nhau.
Lâm Tiễn vốn đã quyết tâm phải giữ bình tĩnh, phải cho mình và Tiêu Uyển Thanh thời gian, phải thật kiên nhẫn. Nhưng là, dường như nàng đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình, đã quá xem nhẹ khát vọng của mình đối với Tiêu Uyên Thanh. Nàng đến cùng vẫn là khắc chế không được, khắc chế không nổi những lúc xúc động như thế này. Nhất là nàng lại sắp phải xa Tiêu Uyển Thanh đến hơn nửa tháng.
Nàng muốn kiếm cho mình một tia hy vọng, muốn tìm cho mình một chút dinh dưỡng ngọt ngào, giúp nàng có thể chịu đựng được nỗi thống khổ tương tư như ngọn lửa đang chực bùng lên thiêu cháy cả ngọn đồi này.
Nhưng kết quả so với nàng tưởng tượng lại thật thê thảm.
Lâm Tiễn biết mình không nên ủ dột như vậy. Nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát thất vọng, thậm chí là nặng nề ủy khuất. Nàng sợ lại phải nghe Tiêu Uyển Thanh nói tiếp mấy câu quan tâm, thoạt nghe ấm áp nhưng kỳ thực lại như một mũi tên khoét vào lòng nàng. Lâm Tiễn miễn cưỡng chống đỡ, nhìn Tiêu Uyển Thanh gượng gạo mỉm cười: "Tiêu a di, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Suốt bữa ăn, vì Lâm Tiễn trầm mặc mà bầu không khí có phần nặng nề.
Tiêu Uyển Thanh vốn còn đang thất thần vì sự hoảng loạn lúc nãy của mình, nhưng không lâu sau, cô liền nhạy bén nhận ra Lâm Tiễn dị thường sa sút cùng mệt mỏi.
Cô ngừng đũa, ấm giọng hỏi han: "Tiễn Tiễn, làm sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Sắc mặt làm sao đột nhiên kém như vậy?"
Lâm Tiễn ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng tú lệ của Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy cô gần trong gang tấc mà lại xa cách muôn trùng, trong lòng càng thêm chua xót. Cảm giác vô lực tầng tầng kéo đến, làm nàng đến gượng cười cũng không làm nổi. Nàng hít mũi, vờ đưa tay che bụng, thấp giọng kiếm cớ: "Bụng con bỗng nhiên hơi đau, không biết có phải do đi bộ hơi nhiều không."
Lâm Tiễn hôm nay tới tháng rồi, Tiêu Uyển Thanh vẫn nhớ rõ. Cô không chút nghi ngờ, như chợt nhớ ra điều gì, lo lắng hỏi: "Có phải là lúc nãy thử quần áo, thay ra thay vào nên bị cảm lạnh rồi không?"
Lâm Tiễn vô lực gật đầu: "Dạ, có lẽ vậy."
Hai đầu chân mày Tiêu Uyển Thanh nhíu lại, biểu lộ sự lo lắng quan tâm làm yên lòng người: "Vậy ăn cơm xong mình về nhà thôi, còn thiếu gì dì sẽ đi mua sau. Cho con về nằm nghỉ một chút nha."
Lâm Tiễn không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không muốn, con muốn bồi dì."
Khuôn mặt nữ hài tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn một mực cố chấp.
Tiêu Uyển Thanh vừa ấm áp, lại đau lòng. Cô biết rõ Lâm Tiễn quật cường, cô sẽ không lay chuyển được nàng, đành phải thỏa hiệp: "Vậy buổi chiều đi nhanh về nhanh a."
Vừa dứt lời, cô liền đứng lên rời đi. Lâm Tiễn ngây người nhìn cô từng bước từng bước đi khỏi tầm mắt.
Chỉ một lát sau, Tiêu Uyển Thanh đã quay trở lại. Cô bưng một ly nước đường đỏ ấm đặt trước mặt Lâm Tiễn, ngồi xuống bên cạnh nàng, mi mắt dịu dàng dỗ dành: "Con uống một chút nước đường đỏ ấm đi." Rồi cô tự nhiên đưa tay, cách một tầng áo len đặt lên bụng Lâm Tiễn, nhẹ giọng săn sóc: "Nhân lúc tay còn nóng, dì giúp con xoa xoa bụng, xem có dễ chịu hơn chút nào không."
Trong lòng Lâm Tiễn xôn xao động đậy. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh đang cúi đầu xoa bụng mình, nhìn khuôn mặt cô ấm áp chăm chú, tú lệ tựa tranh.
Thấy Lâm Tiễn nhìn mình, Tiêu Uyển Thanh ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt dập dờn sóng nước, giọng nói thấp nhu: "Có dễ chịu hơn chút nào không?"
Trái tim Lâm Tiễn run rẩy đập liên hồi.
Tiêu Uyển Thanh cứ như vậy, bảo nàng làm sao không yêu thương cô đây?
Lâm Tiễn cảm thấy, thật muốn, thật muốn hôn cô a...
Muốn hôn hàng chân mày, hôn lên đôi mắt, hôn hôn Tiêu Uyển Thanh...
Nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, tâm đều đau.
Nhưng mà, nàng không thể. Nàng không thể. Nàng không có tư cách.
Lâm Tiễn vô lực vùi đầu lên bờ vai Tiêu Uyển Thanh, khép mắt lặng lẽ cảm nhận nhịp tim người kia khe khẽ đập bên tai, trong lòng vừa hạnh phúc lại khổ sở, vừa vui vẻ lại thất lạc, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Cuối cùng, nàng thầm thì khẽ thốt: "Tiêu a di, dì thật tốt."
Tiêu Uyển Thanh ở bên tai nàng khẽ cười đáp lại, bàn tay cô xoa trên bụng nàng lại càng cẩn thận nhẹ nhàng.
Buổi chiều, lo lắng cho thân thể Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh quả nhiên không thong thả đi dạo như buổi sáng, chỉ ghé qua một hai cửa hàng đã rất nhanh chọn xong áo khoác cho nàng. Lúc hai người đi siêu thị mua đồ Tết cũng nhanh chóng vội vàng.
Dù Lâm Tiễn cố tỏ ra nàng không sao, Tiêu Uyển Thanh trước sau cũng không dám thả lỏng. Về đến nhà, cô thậm chí còn không chịu để cho Lâm Tiễn bồi mình chuẩn bị cơm chiều, một hai bắt nàng phải nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Lúc Tiêu Uyển Thanh rũ mắt nhìn xuống, nghiêm túc giúp nàng dán miếng giữ ấm lên bụng, cẩn thận vén kín góc chăn, Lâm Tiễn nằm trên giường, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên ấm ức thất lạc cả buổi chiều trong phút chốc liền tan biến.
Người trước mắt, là người trong lòng nàng a.
Cô ở trước mắt nàng, ở trong lòng nàng.
Trong đôi mắt trong suốt của cô, cũng có hình bóng nhỏ bé của nàng.
Đây là nữ nhân Lâm Tiễn yêu thương a...
***
Chạng vạng tối, vừa ăn cơm xong không bao lâu Chu Thấm đã đến đón Lâm Tiễn trở về.
Hành lý của Lâm Tiễn đã sớm thu thập xong. Chu Thấm mang theo bao lớn bao nhỏ quà Tết cho Tiêu Uyển Thanh, rồi hai người ngồi ở phòng khách tán gẫu hàn thuyên một hồi lâu. Chu Thấm theo thường lệ lại mở lời mời Tiêu Uyển Thanh về nhà cùng ăn Tết. Mà Tiêu Uyển Thanh như bà dự đoán, lại lần nữa uyển chuyển chối từ.
Ngoài trời dần chuyển tối, Chu Thấm hiểu rõ bà không có cách nào lay chuyển được Tiêu Uyển Thanh, cuối cùng thở dài buông xuôi, đứng dậy cáo từ.
Tiêu Uyển Thanh đưa hai người ra ngoài, quay đầu lại khép cửa, ý muốn đưa mẹ con Chu Thấm xuống lầu. Chu Thấm hòa nhã mỉm cười trêu ghẹo: "Cũng không phải người ngoài, khách khí làm gì, đưa đến cửa là được rồi. Chị biết đường, sẽ không đi lạc để em phải đi lãnh người đâu."
Dù Lâm Tiễn lưu luyến không rời, nhưng ban đêm gió buốt cũng không nỡ để Tiêu Uyển Thanh phải bước ra đường. Nàng phụ họa Chu Thấm: "Tiêu a di, không cần tiễn đâu, dì mau vào nhà đi." Lời nói của nàng mang theo chút lo âu, ấm giọng dặn dò: "Không có con ở đây, buổi tối dì nhớ đóng cửa kỹ, người lạ gõ cửa nhất định không được mở nha."
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười nghe nàng dặn dò, tuy có vài phần buồn cười Lâm Tiễn coi cô như tiểu hài tử, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Cô đang muốn mở miệng đáp ứng nàng, Chu Thấm ở bên cạnh lại nghe không nổi nữa, đưa tay phát vào đầu Lâm Tiễn, cười nhạo nói: "Làm như con ở đây thì có thể bảo vệ Tiểu Uyển vậy. Con không làm cho dì thêm phiền phức là may rồi." Bà thúc giục: "Không nhì nhằng nữa, mau đi thôi. Tiêu a di của con vừa nói tối nay còn phải đọc bản thảo, con đừng quấn chân làm dì chậm trễ công việc."
Lâm Tiễn nghe vậy, đành phải ủy ủy khuất khuất mà lần nữa từ biệt Tiêu Uyển Thanh: "Vậy... Tiêu a di, con đi nha."
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh mang theo mềm ấm ý cười, đáp lời nàng: "Uhm, con đi đường cẩn thận." Cô dừng lại một chút, cuối cùng mang theo nhợt nhạt chờ mong, cẩn thận từng chút nói: "Nếu có thời gian, Tết Âm Lịch cũng có thể ghé lại đây chơi."
Lâm Tiễn lập tức giãn mi, cao giọng đáp ứng: "Dạ được."
Nữ hài kéo hành lý xoay người rời đi, Tiêu Uyển Thanh nhìn nàng đi theo Chu Thấm, từng bước từng bước, càng lúc càng xa...
Đến khi Chu Thấm chậm rãi biến mất tại góc hành lang, rất nhanh, Lâm Tiễn cũng sắp khuất khỏi tầm mắt của cô rồi.
Tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên nền nhà, từng chút từng chút nặng nề nghiền nát đáy lòng Tiêu Uyển Thanh. Trái tim cô giờ phút này tựa như căn nhà hoang vắng bóng người, theo nữ hài rời đi mà trở nên cô quạnh.
Ý cười nhợt nhạt trên môi Tiêu Uyển Thanh dần tan biến...
Đèn cảm ứng ở hành lang, vì Tiêu Uyển Thanh đứng lặng lẽ bất động thật lâu, chợt tắt ngúm.
Bóng tối tựa như một miệng hố lớn đầm đìa rỉ máu, chỉ một chút liền nuốt sống thân hình nhỏ bé yếu ớt của cô.
Nhưng một giây sau, hành lang yên tĩnh lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong bóng đêm. Cơ hồ cùng lúc đó, ngọn đèn cũng nhẹ nhàng tích một tiếng...
Ánh sáng dịu dàng trong chớp mắt xua tan màn đêm lạnh lẽo.
Nữ hài đạp bước quang minh, từng bước từng bước chạy về phía cô...
Tiêu Uyển Thanh ngơ ngác không chớp mắt nhìn bóng dáng cao gầy của nữ hài, từng chút từng chút phóng đại trong tầm mắt.
Rồi sau đó, thân thể mềm mại của nàng thoáng chút đã nhào vào lồng ngực cô. Như thể, có cái gì đó lập tức hung hăng đâm vào lòng...
Trái tim, theo thân thể khẽ run.
Giọng nói của Chu Thấm réo rắt vang lên từ đằng xa, thúc giục Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, con đi đâu vậy, thang máy đến rồi!"
Lâm Tiễn nhắm mắt làm ngơ.
Hai tay nàng ôm thật chặt thân thể đơn bạc mềm mại kia vào lòng, đôi môi mỏng ức chế nhịn không nổi mà lướt qua khóe môi Tiêu Uyển Thanh, rất nhanh lại nhu thuận trượt ngang gò má non mềm, cuối cùng ngừng ở vành tai tinh xảo của cô.
Hơi thở nóng rực phả vào làm Tiêu Uyển Thanh trong tích tắc đỏ bừng vành tai. Tiêu Uyển Thanh nghe thấy giọng nói khàn khàn của nữ hài dịu dàng bên tai: "Tiêu a di, chờ con trở lại."
Nói rồi, nàng lui người đứng thẳng nhìn cô. Đôi mắt trong veo lấp lánh tựa sao trời.
Một giây sau, Chu Thấm xuất hiện ở góc hành lang, nghi hoặc nhìn các nàng.
Lâm Tiễn xoay người, chạy nhanh về phía Chu Thấm: "Mẹ, con nhịn không được muốn nói thêm một hai lời với Tiêu a di..., mẹ đừng hối thúc mà..., dù sao đoạn đường về cũng sẽ rất đông a..."
Từ khoảnh khắc nữ hài buông cô ra, rồi trong tích tắc Chu Thấm xuất hiện, Tiêu Uyển Thanh không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước, bàn tay run rẩy chống trên tường.
Giọng nói hoạt bát của nữ hài dần tan biến nơi hành lang vắng lặng. Mà Tiêu Uyển Thanh vẫn đứng ngây người nhìn theo bóng dáng Lâm Tiễn rời đi.
Chân, có chút nhũn ra...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Ngươi tiểu khả ái đột nhiên xuất hiện ~
Ngủ ngon ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...